Thẩm Ninh lúc không có chuyện gì làm sẽ ở trong sân phơi nắng, nhưng hiện tại là mùa hè, anh lúc không có chuyện gì làm cũng chỉ có thể nằm ở trên giường ngẩn người.
Ngoại trừ vẽ và nghe truyền hình ra, thú vui duy nhất của anh chính là buôn chuyện với mấy bảo mẫu, nghe bọn họ nói mấy tin tức thú vị gần đây, vận động kịch liệt vẫn như cũ không thích hợp với anh, anh còn ôm hy vọng, hi vọng có một ngày mắt có thể hồi phục thị lực, có lẽ sẽ gặp được bác sĩ thích hợp, anh không muốn vận động kịch liệt khiến triệu chứng não bổ càng nghiêm trọng hơn.
Anh có đôi khi lại rất may mắn, ít nhất anh trước kia nhìn thấy, còn có thể vẽ, bất kể là nghe truyền hình hay là tán gẫu với những người khá, anh đều có thể tưởng tượng hình ảnh miêu tả mọi người, so với người mù bẩm sinh may mắn hơn nhiều.
"Tích tích — tích tích —" Chuông báo thức điện thoại di động vang lên, đây là báo thức Thẩm Ninh đặt, mỗi ngày đều có vài thời gian cố định sẽ vang lên, để anh không cần hỏi người khác cũng biết thời gian đại khái, khái niệm ăn cơm ngủ rời giường đều có.
Nghe được chuông báo thức Thẩm Ninh từ trên giường bò dậy, năm giờ rồi, anh có thể hoạt động chuẩn bị ăn cơm tối.
Mở cửa phòng đi chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của mấy bảo mẫu trong phòng khách.
"Hạ tiên sinh sao có thể như vậy, có chút quá đáng a."
"Đúng vậy a, tôi đều nhìn không được, Thẩm tiên sinh thật đáng thương."
"Nam nhân có tiền liền thối nát, huống chi Hạ tiên sinh còn không phải có tiền bình thường, lúc trước nhìn si tình như vậy, nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng, thật là khiến người ta thất vọng."
"Ây ây! Nói cái gì đó, bọn tôi cũng là nam nhân có được hay không, cô không nên một trụ đánh chết mọi người." (ý ở đây là đừng đánh đồng lẫn nhau)
"Hắn ta không phải tháng trước còn tặng quà cho chúng ta nói tốt cho hắn sao, ha ha, may là tôi còn chưa dùng, hiện tại nhìn thấy đã có chút bực mình a, tôi liền ném đi!"
"Bất quá từ trên đạo nghĩ nói tới, hắn ta đã chia tay với Thẩm tiên sinh rồi, vậy yêu đương với người khác cũng không có gì đáng trách."
"Đạo lý tôi đều hiểu, tôi chỉ là nhìn không ưa hắn ta nếu muốn lựa chọn người khác, cũng đừng có cả ngày làm bộ si tình giả mù mưa sa, hiện tại tự mình đánh mặt mình rất thú vị sao?"
"Tôi nhìn ra được, Thẩm tiên sinh mặc dù trong miệng không chịu thừa nhận, kỳ thực vẫn là thích Hạ tiên sinh."
"Đúng vậy a...... Anh ấy sao không chịu nói với Hạ tiên sinh chuyện mắt của mình chứ......"
"Ai...... Bây giờ nói cái này cũng vô dụng rồi, người ta đều có tân hoan rồi, cũng là họa sĩ, ở Anh chơi vui đến quên cả trời đất rồi, đâu còn có thể nhớ tới, coi như Thẩm tiên sinh hiện tại nói cho hắn ta biết tình hình thực tế cũng không ích gì nữa đi."
"Hắn ta là đặc biệt thích họa sĩ hay là thế nào? Sở thích này thật đặc biệt."
"Ai biết, trước kia thật là đã nhìn lầm hắn, sau này đừng nghĩ tiếp tục đi vào! Thiệt thòi tôi lần trước còn tặng thảm cho hắn đấy."
"Ai......"
Ba người than thở, hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Ninh đang đứng ở hành lang nghe lén.
Bước chân chuẩn bị tiến lên phía trước rụt lại, Thẩm Ninh sờ vách tường trở lại phòng mình, đóng cửa phòng một lần nữa nằm lại trên giường, anh đột nhiên cũng không đói bụng nữa.
"Họa sĩ...... họa sĩ......" Thẩm Ninh lẩm bẩm tự nói.
Đã sớm dự đoán Lập Nhân sẽ gặp được một người khác, nhưng là tưởng tượng vô số lần, nhưng chưa từng nghĩ qua đối phương sẽ tiếp tục tìm một họa sĩ, quả nhiên ban đầu là bởi vì bức tranh mới thích mình đi?
Thời gian là liều thuố chữa vết thương tốt nhất, trải qua lâu như vậy, Hạ Lập Nhân quả nhiên đã đi ra ngoài, bắt đầu tình cảm mới, về phần hạng mục "Lập Ninh" gì đó kia, đó cũng là chuyện trước khi tới Anh......
Luôn hi vọng Hạ Lập Nhân có thể tìm được người thích hợp hơn anh, xảy ra thật sự, tình tình cũng không có tốt đẹp như vậy, muốn thay đối phương cao hứng, nhưng nước mắt lại ngăn không được chảy xuống......
Tình cảm nhiều năm như vậy rốt cuộc phải đặt xuống dấu chấm tròn......
Chuyện của Hạ Lập Nhân và Tiết Mạch ở trên mạng có không ít tin tức, mọi người đều nói Tiết Mạch là tân hoan của Hạ Lập Nhân, hắn liền thích họa sĩ, Thẩm Ninh rời khỏi hắn, hắn liền tìm người khác, nghe nói còn muốn xài số tiền lớn lăng xê tình nhân mới của mình.
Cũng không có người chỉ trích hắn, ban đầu hắn và Thẩm Ninh chia tay người bên ngoài xem ra cũng không phải là lỗi của hắn, hắn cách thời gian lâu như vậy mới tìm người mới đã không dễ dàng, hơn nữa tìm vẫn nhưu cũ là họa sĩ, thậm chí có không ít fan của hắn còn não bổ, nói Hạ Lập Nhân quả nhiên rất si tình, đối với Thẩm Ninh quyến luyến không quên, tìm người mới vẫn như cũ là họa sĩ, đoán chừng là muốn ở trên người đối phương tìm bóng dáng của Thẩm Ninh đi.
Lý lịch của Tiết Mạch cũng bị người đào ra, cũng sạch sẽ, bất quá vừa khéo chính là, y và Thẩm Ninh vậy mà cùng một trường, nhỏ hơn Thẩm Ninh một khóa, bất quá hắn đại học năm hai liền đi du học, cùng Thẩm Ninh miễn cưỡng cũng coi như là bạn học, Thẩm Ninh là sư huynh của hắn đấy.
Người qua đường não bổ rất nhiều chuyện xưa giữa ba người, đủ loại suy đoán đều có.
"Các người nói Thẩm Ninh bây giờ là không phải rất hối hận a, tôi không hiểu nổi anh ta, Hạ Lập Nhân đối tượng tốt như vậy anh ta như thế nào cam lòng không cần, hiện tại tốt rồi, tiện nghi bị học đệ của anh ta nhặt được."
"Đây chính là duyên phận đi, ở Anh gặp nhau, suy nghĩ một chút có chút lãng mạn a, mặc dù Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân ở chung một chỗ bảy năm rồi, nhưng là tôi xem ra Tiết Mạch kia có lẽ mới là chân mệnh thiên tử của Hạ Lập Nhân!"
"Tôi cảm thấy Thẩm Ninh trong lòng hiện tại nhất định là có một đầu tiểu quái thú! Bạn trai cũ tìm ai không được, còn tìm học đệ của mình, trong lòng nếu như không chán ghét mới là lạ, đổi lại là tôi, khẳng định ngày ngày đâm tiểu nhân nguyền rủa đôi cẩu nam nam, đặc biệt chán ghét!"
"Tôi thấy tin tức nói Tiết Mạch hình như là thân thể không tốt, có bệnh tim, cậu ta năm ngoái đã làm giải phẫu a, hiện tại truyền thông vô cùng chính xác, cái gì cũng có thể đào ra được."
"Tôi khá thích Thẩm Ninh, anh ta so với Tiết Mạch có tài hoa hơn, gần đây không phải mới vừa được giải thưởng sao, chuyện tình cảm ai nói được chính xác, hợp thì xử, không hợp liền chia, nghệ thuật gia bọn họ vốn là không câu nệ tiểu tiết."
"Nói thật đã lâu không nhìn thấy Thẩm Ninh rồi, anh ta gần đây biến mất sao, nghe nói đoạn thời gian trước đoạt giải bản thân còn không đi lĩnh thưởng, còn là bạn đi thay anh ta."
"Đai chính là báo ứng, ban đầu Thẩm Ninh tìm bạn của Hạ Lập Nhân, hiện tại Hạ Lập Nhân tìm học đệ của Thẩm Ninh, cái này gọi là một báo hoàn một báo, thanh toán xong!
"Ha ha, đồng tính luyến quả nhiên đều không có kết quả tốt!"
......
Trên mạng lan truyền tới rất náo nhiệt, bất quá những thứ này Thẩm Ninh cũng không biết, không có ai sẽ nói với anh, trong truyền hình cũng sẽ không đưa tin những thứ này, Liễu Dật và mấy bảo mẫu đương nhiên cũng sẽ không nói, ngoại trừ sẩm tối hôm đó nghe lén, Thẩm Ninh cái gì cũng không rõ ràng, anh chỉ biết người yêu mới của Hạ Lập Nhân cũng là họa sĩ, hai người đang ở Anh, hình như còn rất ân ái.
Mấy người Liễu Dật cũng đều cho là dấu diếm rất tốt nữa.
Thẩm Ninh biết chuyện này vừa rạng sáng ngày thứ hai liền bắt đầu vẽ, sau khi khóc cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, thế giới của anh đã là màu đen rồi, không thể tiếp tục sóng tới bị đè nén như vậy, phải sống tới càng đặc sắc hơn chút, không muốn tiếp tục sợ hãi rụt rè nữa.
Mình trước kia luôn là lo lắng cái này lo lắng cái kia, bản thân lo lắng mù sẽ khiến Hạ Lập Nhân thất vọng, hiện tại không cần lo lắng nữa rồi, không cần lại vì đối phương suy tính, bởi vì Hạ Lập Nhân đã có cuộc sống mới, đã không cần anh, cho nên anh nên suy tính vì mình.
Liễu Dật xế chiều hôm đó vừa lúc tới đây xem Thẩm Ninh, bảo mẫu nói Thẩm Ninh đang vẽ, vẽ cả buổi trưa, sắp hoàn thành rồi.
Bảo mẫu có chút lo lắng nói: "Buổi sáng bảy giờ đã bắt đầu, tới bây giờ vẫn chưa từng dừng lại."
Liễu Dật cười khẽ: "Đây nói rõ ràng cậu ấy vừa vặn linh cảm bộc phát, đây là chuyện tốt."
Cùng bảo mẫu cười nói đi vào phòng vẽ tranh của Thẩm Ninh, một khắc kia nhìn thấy bức tranh Thẩm Ninh vẽ liền ngây ngẩn cả người.
Đó là một bức tranh màu đen chủ yếu, trong bối cảnh màu đen trộn lẫn đủ mọi mảnh vụn màu sắc, giống như ngôi sao sáng đủ mọi màu sắc, kèm theo sóng biển màu làm đậm hình dạng sóng gợn có một loại cảm giác thâm thúy, bất quá cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trung tâm của bức họa này.
Vẽ một người, chỉ có đầu, bộ phận rất mơ hồ, cùng bối cảnh có chút cảm giác hòa hợp một thể, chỉ có đôi mắt đặc biệt nổi bật.
Hai mắt thật to, con ngươi màu đen, giống như tràn đầy khát vọng với cái gì đó.
Mắt phải treo một giọt nước mắt, nhìn qua vừa tuyệt vọng vừa rung động.
Liễu Dật từ từ đến gần, hắn nhẹ giọng ở phía sau Thẩm Ninh nói: "Bức tranh này tên là gì?"
Lúc này Thẩm Ninh vừa lúc hoàn thành một nét cuối cùng, anh trầm mặc mới lên tiếng: "Ánh sáng."
Một bức tranh màu đen, nhưng tên là "Ánh sáng", Liễu Dật che miệng, hắn cũng không biết tại sao, nước mắt chính là rào rào chảy xuống.
Bên trong phòng vẽ tranh thanh âm gì cũng không có, chỉ còn dư lại thanh âm khụt khịt của Liễu Dật.
Qua một lúc lâu Thẩm Ninh quay đầu lại: "Tiếp tục giúp tôi liên lạc với Fukushima tiên sinh đi."