KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

"Fukushima tiên sinh?" Liễu Dật cau mày, "Nhưng là......"

"Tôi biết anh muốn nói cái gì." Thẩm Ninh đưa bút vẽ cho bảo mẫu bên cạnh, "Tôi muốn thử lại lần nữa, tôi biết nguy hiểm rất lớn, nhưng đã có hi vọng, tôi liền muốn thử lại một lần, anh giúp tôi một chút đi."

Thẩm Ninh "nhìn" về phía Liễu Dật, trước mắt anh một mảnh đen tối, chỉ là bình tĩnh nhìn về phía Liễu Dật đứng, trên mặt anh mang theo nụ cười, nhưng lại khiến Liễu Dật đau xót không thôi, mặc dù không đành lòng, nhưng hắn vẫn là phải nói, "Cậu ban đầu lúc còn nhìn thấy gặp Fukushima tiên sinh đã cự tuyệt một lần rồi, tôi cảm thấy chúng ta dù cố gắng thế nào cũng vô dụng, hắn sẽ không đồng ý, hắn là người có địa vị nhất của khoa não, sẽ không làm giải phẫu làm ảnh hưởng tới uy tín của hắn."

"Thẩm Ninh, tỷ lệ có thể thành công cuộc phẫu thuật của cậu quá nhỏ, từ bỏ đi."

"Tôi không muốn mất đi cậu người bạn này, cho dù không nhìn thấy, cậu cũng sống tới rất tốt không phải sao, căn bản không cần chịu nguy hiểm lớn như vậy, vạn nhất...... vạn nhất......"

Liễu Dật không dám tưởng tượng cái vạn nhất kia, phẫu thuật não vốn là nguy hiểm cũng rất lớn, bệnh tình của Mạnh Đình lại càng đặc bieetk, hiện tại hết thảy đều rất tốt, hắn không muốn Thẩm Ninh có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn nào.

"Tôi biết, tôi biết hậu quả của thất bại." Thẩm Ninh vươn tay về phía Liễu Dật, "Đỡ tôi tới phòng ăn đi, tôi vừa lúc đói bụng."

Liễu Dật nhẹ nhàng đỡ Thẩm Ninh, một khắc kia hắn sờ tới ngón tay Thẩm Ninh không đành lòng nghiêng đầu qua, tay trở nên là dùng để vẽ, nhưng hiện tại phía trên có rất nhiều vết thương nhỏ, lòng bàn tay trở nên rất thô ráp, đây là thường xuyên dùng ngón tay sờ mò dẫn tới, trong sinh hoạt hàng ngày luôn sẽ gặp phải các loại va chạm nhỏ.

Lúc này mới ngắn ngủi một năm mà thôi, cuộc sống của Thẩm Ninh đã cẩn thận lại còn cẩn thận hơn, vẫn như cũ tránh không được chuyện như vậy, Liễu Dật có thể hiểu tâm thái muốn hồi phục thị lực của Thẩm Ninh, nhưng có cái gì có thể quan trọng hơn tính mạng chứ.

Hai người đến phòng ăn ăn cơm, kỳ thực chỉ một mình Thẩm Ninh anh, Liễu Dật là ăn rồi mới tới, hắn không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh vừa ăn vừa nói: "Tôi trước kia vẫn nghĩ, nếu như tôi mất rồi, Lập Nhân có thể sẽ rất thương tâm hay không."

"Nhất định sẽ!" Liễu Dật cố gắng bỏ đi ý niệm muốn làm giải phẫu của Thẩm Ninh, "Cho nên cậu phải hảo hảo chiếu cố chính mình, như bây giờ cũng rất tốt không phải sao!"

"Tôi trước kia cũng nghĩ như vậy, luôn lo lắng anh ấy một ngày kia sẽ cần tôi, cho nên coi như tôi không nhìn thấy, cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không tệ lắm." Thẩm Ninh bới một miếng cơm, "Tôi hôm qua đột nhiên mơ một giấc mơ, không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng tôi hiểu được một chuyện."

"...... Cái gì?"

"Tôi có thể đem chính mình suy nghĩ tới rất quan trọng đi, vì người khác làm gì, có lẽ đối với đối phương mà nói là một gánh nặng rất lớn, thỉnh thoảng ích kỷ vì mình suy nghĩ một chút cũng không có gì không tốt, mặc dù tôi vẫn luôn rất ích kỷ." Thẩm Ninh cười ra tiếng.

Liễu Dật nhưng cười không nổi, hắn mơ hồ cũng đoán được một chút, chuyện của Hạ Lập Nhân và Tiết Mạch Thẩm Ninh hẳn là biết chút gì, về phần là biết như thế nào, hắn không muốn đi hỏi, cũng không nhẫn tâm hỏi.

"Anh biết nguyện vọng lớn nhất trước mắt của tôi là gì không?" Thẩm Ninh lại bới một miếng cơm.

Liễu Dật: "......" Hắn nói không nên lời, cũng không muốn nói.

"Anh có thể cảm thấy tôi mù vẫn như cũ có thể vẽ, thậm chí cảm thấy so với tôi trước kia còn vẽ đẹp hơn, mọi người thích tác phẩm bây giờ của tôi hơn." Thẩm Ninh từ từ ngừng lại, đôi đũa chọc vào cái bát một cái lại một cái, "Nhưng tôi vẽ tới không vui vẻ anh biết không? Tôi không cách nào vẽ ra được thứ khiến người ta cao hứng, mỗi lần cầm bút vẽ nghĩ tới đều là mấy thứ hắc ám, tất cả linh cảm đều là kiềm chế lại tiêu cực."

"Nhưng tôi ngoại trừ vẽ không không thể làm chuyện khác......"

"Mỗi ngày đều ở đây tự tìm chuyện nhàm chán phiền não suy nghĩ, hồi ức không dùng được nhưng lại không quên được chuyện cũ, cố gắng làm cho mình vui vẻ nhưng tối nào nằm ở trên giường vẫn là muốn khóc......"

"Nhưng hiện tại tôi có thể chỉ vì mình suy nghĩ, cho nên tôi muốn làm một vài chuyện mình chân chính muốn làm."

"...... Tôi muốn hồi phục thị lực."

"Tôi không phải một chút hi vọng cũng không có, chỉ là rất nhỏ mà thôi, tôi đã không hề sợ nữa, tôi sẽ không hối hận."

"Đây là nguyện vọng duy nhất trước mắt của tôi, cho dù tôi ở trên bàn phẫu thuật không tỉnh lại tôi cũng nguyện ý, tôi đã không có cái gì để mất nữa......"

Nước mắt Thẩm Ninh từng giọt rơi xuống, rơi xuống trong bát và trên bà, "Cho nên tôi van cầu anh, giúp tôi một lần cuối cùng này đi......"

"Được......" Liễu Dật cảm giác mình có thể là điên rồi, vậy mà sẽ đáp ứng yêu cầu không bình thường như vậy của Thẩm Ninh, nguy hiểm của giải phẫu có bao nhiêu không ai rõ ràng hơn hắn.

Nhưng nghĩ tới bức tranh vừa nãy của Thẩm Ninh hắn thật sự nói không ra lời cự tuyệt, ngôn ngữ gì cũng đều vô dụng, bức họa kia nói rõ hết thảy, hắn hiện tại muốn bóp chết Hạ Lập Nhân, nếu như không có mấy chuyện tồi tệ kia, có lẽ Thẩm Ninh sẽ không đi tới một bước này.

"Tôi ngày mai sẽ giúp cậu liên lạc với Fukushima tiên sinh." Liễu Dật cuối cùng rầu rĩ nói.

"...... Cảm ơn anh."

Được người cảm ơn luôn là chuyện tốt, nhưng lần này Liễu Dật một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi