KẺ THÙ BÊN GỐI

– Cung Thiên Long!- Thân Đồ nâng cằm Lăng Tuyết lên, mờ ám kề sát vào cô- Ánh mắt này của em… Thật khiến tôi nhớ lại đêm đó…

Lăng Tuyết mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng…

Chuyện phát sinh đêm đó rõ ràng trước mắt, cô nhớ lúc đó hắn từng nói: Cô đã hao tâm tổn trí cám dỗ tôi, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, hôm nay, tôi cho cô được toại nguyện…

Đêm đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, cô làm sao có thể cám dỗ hắn?

Chẳng lẽ tối hôm đó, hắn cũng xem cô là Cung Thiên Long???

Đêm đó cô không trang điểm đậm, không mặc đồ da bó sát như bình thường, vì để lưu lại ấn tượng tốt cho ban giám khảo, cô còn mặc váy trắng…

Bộ dạng ấy, gần như rất giống Cung Thiên Long.

Trong lòng Lăng Tuyết như biển cả dậy sóng, phức tạp không có ngôn từ nào diễn tả được.

Từ sau khi chuyện ấy phát sinh, cô thường ảo tưởng qua vô số lần, phải ở hoàn cảnh nào lấy phương thức gì để có thể gặp được hắn, sau đó tiến hành trả thù ra sao…

Tình cảnh ảo tượng ấy hết lần này đến lần khác xuất hiện trong đầu, rõ ràng như thế.

Thế nhưng hiện tại, khi cô biết hết thảy chỉ là một sự nhầm lẫn, trái tim cô như rơi xuống vực thẳm…

Hệt như nói rằng, ngay cả oán trách cô cũng không thể?

– Nhạt nhẽo!- Thân Đồ mất hứng, buông tay ra, xoay người rời khỏi- Ngày mốt chụp hình cưới, đừng đến muộn!

Hai người đàn ông sau lưng Thân Đồ cúi đầu chào Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết nhận ra họ, người đàn ông bên trái làn da ngăm đen chính là tài xế lái xe lần đó, anh chàng trẻ tuổi điển trai lại nghiêm túc lạnh lùng ở bên phải, chính là tên ngồi ở ghế phụ lái.

Họ cũng không hề nhận ra Lăng Tuyết.

– Ngài Thân Đồ đi thong thả…

Tần Tuệ và Lãnh Thanh Mặc dẫn theo nhân viên ra tiễn.

Lăng Tuyết nhìn theo bóng lưng Thân Đồ, hai tay bất giác siết chặt, thù hận trong lòng lại dâng lên, là hắn hủy hoại trinh tiết của cô, tại sao cô không thể hận hắn?

Nhận nhầm người là có thể cưỡng bức sao?

Hắn nghĩ hắn là ai?

– Cô Lăng, cô Lăng…

Tần Tuệ gọi vài tiếng, Lăng Tuyết mới hoàn hồn, xe Lincoln từ từ chạy xa, cô thu hồi ánh mắt:

– Rốt cuộc hắn là ai?

– Hình như cô rất hứng thú với chuyện của ngài Thân Đồ?- Tần Tuệ là người thế nào, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu tâm tư của Lăng Tuyết- Cô biết ngài ấy?

– Hắn trông rất giống một kẻ thù của tôi, nhưng tôi không thể xác định có phải hắn hay không.

Lăng Tuyết biết vừa rồi bản thân mất khống chế đều bị Tần Tuệ nhìn thấy, cô không biết che giấu, cũng không biết lừa dối, dứt khoác tránh nặng tìm nhẹ, nói ra sự thật.

– Kẻ thù?- Tần Tuệ hoài nghi hỏi- Thù gì?

– Đây là việc riêng của tôi, không cần báo lại với chị chứ?

Lăng Tuyết nhíu mày, cô không muốn để ai biết chuyện đó.

– Xin lỗi- Tần Tuệ mỉm cười- Tôi không phải cố tình tìm hiểu chuyện riêng của cô đâu, chỉ lo cô rước họa vào thân thôi!

– Ý gì đây?- Lăng Tuyết hỏi.

– Ngài Thân Đồ không phải người mà cô có thể đụng tới- Tần Tuệ thẳng thắn nói- Ngài ấy tồn tại như một vị thần, không ai có thể động tới ngài.

– Ha ha!- Lăng Tuyết cười lạnh- Tồn tại như vị thần? Tổng thống à?

– Ngài ấy không phải Tổng thống, nhưng so với Tổng thống còn quyền uy hơn- Tần Tuệ tươi cười nhìn Lăng Tuyết- Có một loại người tồn tại rất đặc biệt, ngài ấy là người đào tạo ra chính khách, thương gia của giới kinh doanh, thủ lĩnh của giới thượng lưu nổi tiếng, ngài ấy nắm trong tay tất cả thế giới này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi