Lăng Tuyết nghe mà kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó tin.
Cô nhất định nghe nhầm rồi, hoặc là nói, Tần Tuệ đúng là bốc phét, trên đời này có nghề nghiệp như thế nữa à? Cô không tin…
Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tuệ, Lăng Tuyết lại có chút bất an, cô quay đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh khẽ gật đầu.
Lăng Tuyết ngẩn người, hóa ra Tần Tuệ nói đều là sự thật!!!
– Cô Lăng, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp- Tần Tuệ cung kính nói.
– Không được- Lăng Tuyết thu hồi suy nghĩ- Tôi muốn đến bệnh viện thăm Lăng Ngạo.
– Vậy tôi đưa cô đi, chúng ta vừa đi vừa nói- Tần Tuệ đáp.
Lăng Tuyết đang muốn nói gì, Lãnh Thanh Mặc nhướng mày, Tần Tuệ liền lui sang một bên.
Lăng Tuyết cảm kích Lãnh Thanh Mặc, cô chưa nói gì cả, anh lại có thể hiểu được lòng cô, đặt anh vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ, không để
cô cảm thấy khó xử hay khó chịu.
Lãnh Thanh Mặc giơ tay ra hiệu, nhân viên mở cửa xe, Lãnh Thanh Mặc kéo Lăng Tuyết cùng nhau lên xe.
***
Xe khởi động, chạy về hướng bệnh viện Thánh Tâm.
Trên xe, Lãnh Thanh Mặc đưa cho Lăng Tuyết một chiếc Ipad, cô nhận lấy mở ra xem, bên trong Ipad có tư liệu của Thân Đồ…
Thân Đồ Dạ, nhân vật truyền kỳ của hai giới chính trị-thương nghiệp,
chúa tể của xã hội thượng lưu, người bên ngoài ít ai biết tên thật của
hắn, thậm chí không ai biết hắn bao nhiêu tuổi, tất cả mọi người đều tôn trọng gọi hắn là ngài S!
S là viết tắt của thần[1], có thể thấy được người trong xã hội thượng lưu có bao nhiêu phần kính sợ hắn.
Lăng Tuyết trượt màn hình xuống rồi lật sang, nhìn thấy tư liệu đơn
giản của hai thuộc hạ bên cạnh Thân Đồ Dạ, người da ngăm tên Lôi Quân,
người đẹp trai tên Cố Huy!
Họ trông bình thường, nhưng đều là cao thủ hạng nhất, tinh thông kỹ
thuật bắn súng, đua xe, các kỹ năng IT, văn võ song toàn, không gì không làm được, là phụ tá đắc lực của Thân Đồ Dạ!
Lăng Tuyết tiếp tục trượt xuống dưới, hết rồi, cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc:
– Chỉ có chút ít tư liệu như vậy? Không còn gì khác sao?
Lãnh Thanh Mặc cười, dùng khẩu hình môi nói:
– Biết nhiều quá không có lợi cho em, sở dĩ tôi nói với em chuyện
này, chỉ là muốn nhắc nhở em, đừng lấy châu chấu đá xe, tự chịu diệt
vong!
– Ngay cả anh cũng nói như vậy, xem ra hắn thật sự không thể chọc.
Lăng Tuyết thì thầm tự nhủ, trong lòng rất không cam, chẳng lẽ thật sự cứ vậy quên đi?
Lãnh Thanh Mặc kéo kéo tay áo của Lăng Tuyết, kêu cô nhìn anh:
– Là huyết hải thâm thù à?
– Hở…- Lăng Tuyết rùng mình, lắc đầu- Thật sự không phải huyết hải thâm thù gì đâu.
Tuy rằng cô không có cơ mưu, nhưng biết một nửa câu này của Lãnh Thanh Mặc là tốt bụng nhắc nhở, nửa còn lại chính là thăm dò.
Nhưng mà sau khi trả lời xong, cô cũng không cam tâm, loại chuyện thế này làm sao không tính là huyết hải thâm thù chứ?
Chảy máu, bị đau, còn bị lưu lại ám ảnh tâm lý, đây chính là huyết hải thâm thù.
…
Lãnh Thanh Mặc rũ mắt, mây đen trong mắt dần tan đi.
Lăng Tuyết còn đắm chìm bên trong chuyện của Thân Đồ Dạ, tâm sự ngổn ngang.
Lãnh Thanh Mặc lặng lẽ uống trà, một chữ cũng không đề cập với Lăng Tuyết chuyện thay thế Cung Thiên Long nữa.
Lăng Tuyết cảm thấy anh đúng là một quân tử chân chính, cho dù có ngàn vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn miễn cưỡng cô.
***
Xe chạy vào bệnh viện Thánh Tâm, Lãnh Thanh Mặc xuống xe, cùng Lăng Tuyết đi đến phòng ICU thăm Lăng Ngạo.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy Lăng Ngạo nằm hôn mê trên giường, Lăng Tuyết vẫn không khỏi cay mắt.
Người này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đến bệnh viện, thỉnh thoảng chỉ cảm mạo phát sốt, uống thuốc liền khỏi.
Không ngờ lần này lại bị thương nghiêm trọng đến thế.