KẺ THÙ BÊN GỐI

– Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm tôi gì không?- Tần Tuệ vội vàng giải thích- Tôi đã làm gì khiến cô nghĩ như vậy?

– Ha ha!- Lăng Tuyết cười lạnh- Bình thường chị làm việc rất thận trọng, toàn bộ việc liên quan đến tôi đều đích thân đi làm, hơn nữa khi Thân Đồ Dạ ở đây, chị lại càng đặc biệt cẩn thận hơn, ánh mắt còn không dám rời khỏi người tôi, nhưng hôm nay, chị lại để một người hầu cầm trang phục đến hỏi tôi, chẳng lẽ không phải muốn Thân Đồ Dạ biết tối nay tôi có hẹn với Hoắc Phi Vân sao?

– Tôi…

– Đừng nói chị nhất thời sơ suất- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Tôi không phải đồ ngốc, thật thật giả giả tự tôi biết phân biệt.

Tần Tuệ im lặng vài giây, nghiêm túc nói:

– Được rồi, tôi thừa nhận, quả thật cố ý an bài, nhưng tôi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho đại cuộc, Hoắc Phi Vân không thể giúp cô, cô ấy hẹn cô ra gặp là có nguyên nhân khác.

– Nguyên nhân gì?- Lăng Tuyết cười lạnh- Chẳng phải là không cam tâm thôi sao? Chẳng lẽ bằng mấy câu nói của cô ta, tôi sẽ bỏ ý định gả cho Thân Đồ Dạ?

– Chuyện này…- Tần Tuệ nói sang chuyện khác- Khoan nói tới đã, ngài Thân Đồ còn đang đợi cô dưới lầu, chúng ta mau chuẩn bị nhanh đi.

– Chị ra ngoài đi, tôi tự thay đồ.

Lăng Tuyết cũng không muốn nói chuyện tiếp với chị ta nữa, xoay người đi vào phòng tắm…

***

Mất khoảng nửa tiếng chuẩn bị, Lăng Tuyết ăn mặc đơn giản, ngay cả trang điểm cũng không, Tần Tuệ nhíu mày nhưng không dám nói gì, Lăng Tuyết càng ngày càng không vâng lời, chuyện gì cũng làm theo ý mình, nhưng cũng may phương hướng của cả hai xem như nhất trí.

Thân Đồ Dạ chọn một quyển sách tiếng Pháp trong thư phòng, ngồi vào sô pha.

Lúc xuống lầu, Lăng Tuyết hơi lo lắng, lại là tiếng Pháp, ngộ nhỡ lát nữa anh lại nói tiếng Pháp, cô nên ứng phó thế nào? Chẳng lẽ lại dùng câu “Je T’amine” kia lừa gạt cho qua?

– Cô Cung!- Tần Tuệ thấp giọng thì thầm vào tai Lăng Tuyết- Đó là bản gốc tiểu thuyết “Nhà thờ Đức Bà Paris”[1] bằng tiếng Pháp do cô sưu tầm.

Lăng Tuyết gật đầu, chào hỏi Thân Đồ Dạ:

– Chọn được rồi à?

Thân Đồ Dạ ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết, lại cụp mắt xem sách tiếp:

– Lần trước chúng ta đọc tới trang mấy?

– Hả?- Lăng Tuyết giật mình, quay đầu nhìn Tần Tuệ.

Tần Tuệ luống cuống, không biết nên trả lời thế nào.

Từ trong câu hỏi của Thân Đồ Dạ có thể thấy được, Cung Thiên Long và Thân Đồ Dạ đã từng cùng nhau đọc quyển sách này, lúc đó Tần Tuệ không có mặt, hoàn toàn không biết họ đọc đến trang nào.

Lăng Tuyết suy nghĩ, trả lời thẳng:

– Em không nhớ nữa.

– Hửm?- Thân Đồ Dạ híp mắt, ánh nhìn vô cùng kỳ lạ- Không nhớ?

– Nhiều sách như vậy, sao em nhớ nổi xem đến trang nào?

Lăng Tuyết có chút chột dạ, Cung Thiên Long thật sẽ nhớ ư? Nhưng mà đây cũng không phải chuyện gì lớn lao, không đến mức khiến anh quá để ý chứ?

Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Lăng Tuyết mấy giây, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Lăng Tuyết lập tức đi theo ra ngoài.

– Cô Cung, mời!- Cố Huy và Lôi Quân chia nhau đứng hai bên hông xe.

Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết lên xe, đây là chiếc Aston Martin thương vụ màu vàng, là lần đầu tiên Lăng Tuyết nhìn thấy, không khỏi tò mò hỏi:

– Mới mua xe à?

– Hả?- Lôi Quân trợn mắt- Mua lâu rồi mà, lần đầu tiên cô và chủ nhân gặp nhau chính là ngồi trên chiếc xe này.

Lăng Tuyết giật mình, vô thức nói:

– À đúng rồi, tôi quên mất, gần đây trí nhớ không tốt.

Chỉ là sau khi nói xong cô lại nhớ ra, lúc trước Tần Tuệ đã nói với cô, lần đầu tiên cô và Thân Đồ Dạ gặp nhau chính là ngồi chiếc Rolls-Royce mà, chẳng lẽ Tần Tuệ nhớ nhầm?

Cô nhìn Tần Tuệ, vẻ mặt chị cứng đờ, nhíu mày, nhưng không dám biểu hiện gì quá.

– Cô Cung không nhớ nhầm đâu- Cố Huy nói- Là Lôi Quân nhớ nhầm, lần đầu tiên cô và chủ nhân gặp nhau là ngồi xe…

– Rolls-Royce!- Lăng Tuyết lập tức xoa dịu giúp bản thân- Tôi nhớ rồi, ha ha, bị Lôi Quân làm cho hồ đồ rồi!

Tần Tuệ sợ đến túa mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

– Ngại quá, là tôi nhớ nhầm- Lôi Quân nhìn Thân Đồ Dạ qua gương chiếu hậu.

Mặt Thân Đồ Dạ không chút thay đổi, không nói gì hết, chỉ ra dấu tay, ý bảo lái xe đi.

– Ngài Thân Đồ, cô Cung, tôi lui xuống trước.

Tần Tuệ rất không yên tâm, hôm nay Lăng Tuyết như ở trên mây, liên tục hai lần mắc lỗi, cũng có thể là Lăng Tuyết đã để lộ dấu vết từ lâu, ngài Thân Đồ nghi ngờ, cho nên cố tình thử cô.

Phải làm sao đây?

– Ừ!- Lăng Tuyết lên tiếng, chậm rãi quay kính xe lên.

Lăng Tuyết nghĩ lại bản thân liên tục mắc lỗi, cũng nên tìm cơ hội cứu vãn, vì thế ra vẻ hiểu biết nói:

– Chẳng phải anh đã xem qua bản gốc tiếng Pháp của “Nhà thờ Đức Bà Paris” rồi sao?

– Chưa xem hết- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Chẳng lẽ em không biết.

– À, biết- Lăng Tuyết không dám nói tiếp nữa, sợ để lộ sơ hở.

Thân Đồ Dạ cũng không nói gì thêm, chỉ thâm sâu nhìn cô một cái, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bầu không khí yên tĩnh, ai cũng im lặng không nói gì, trong lòng Lăng Tuyết bất an, luôn cảm thấy không khí tối nay sai sai, nhưng rốt cuộc sai ở chỗ nào, cô không nói được…

***

Xe chạy khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hàng Amber Hoắc Phi Vân nói.

Nhà hàng này nằm cạnh bãi biển, toàn bộ tường vây bằng kính trong suốt, có thể thưởng thức cảnh biển 360 độ không bỏ sót, bình thường chỉ chiêu đãi khách VIP giới thượng lưu, một bàn cũng khó đặt, nhưng tối nay Hoắc Phi Vân lại bao hết toàn bộ nơi này.

Xe dừng lại, quản lý nhà hàng nhiệt tình chạy ra nghênh đón:

– Ngài Thân Đồ, cô Cung, mời!

– Cám ơn!- Lăng Tuyết theo Thân Đồ Dạ cùng nhau đi vào.

Tối nay, Thân Đồ Dạ khá lạnh lùng xa cách, không thân mật với Lăng Tuyết như mọi khi, thậm chí không nói chuyện với cô, xuống xe cũng một mình đi trước.

Trong lòng Lăng Tuyết thấp thỏm, còn có dự cảm rất xấu, chẳng lẽ anh ta thật sự phát hiện ra cái gì?

– Cô Hoắc Phi Vân ngồi ở tầng trên cùng đợi hai vị, mời đi bên này!- Quản lý nói.

Hoắc Phi Vân đương nhiên không biết Thân Đồ Dạ sẽ đến cùng Lăng Tuyết, khi xe chạy đến cửa nhà hàng, nhân viên của họ Hoắc tự nhiên sẽ thông báo với cô ta, rồi thông báo quản lý nhà hàng ra đón, hết thảy đều kịp thời.

Nhà hàng này tổng cộng có ba tầng, không có thang máy, chỉ có thang cuốn đặt chính giữa đại sảnh.

Lăng Tuyết vì đuổi theo nhịp bước của Thân Đồ Dạ, chạy tới hai bước, còn chủ động khoát tay anh.

Thân Đồ Dạ nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào tay cô, ánh mắt ấy thật lạnh lùng.

– Hôm nay anh sao vậy?- Lăng Tuyết cẩn thận hỏi- Hình như anh không vui?

– Em nên làm quen đi, tôi luôn thế này- Thân Đồ Dạ hờ hững đáp.

– Đâu có, lúc trước anh vẫn rất hiền hòa mà, còn cười nữa- Lăng Tuyết buột miệng- Đi nước ngoài mấy ngày quay về liền thay đổi.

– Em cũng khác nhỉ?- Thân Đồ Dạ thâm trầm nhìn cô- Ngay cả quyển sách đó đọc tới trang nào cũng không nhớ!

– Em…- Lăng Tuyết trong lòng run lên, xem ra anh rất để tâm đến chuyện này, đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi xách bỗng nhiên báo rung, cô vội nói- Em vào nhà vệ sinh một chút, anh lên trước đi.

Thân Đồ Dạ không trả lời, rút cánh tay ra, tiếp tục lên lầu.

Lăng Tuyết vào nhà vệ sinh ở tầng hai, bên trong không có ai, bên ngoài chỉ có một nhân viên phục vụ.

Lăng Tuyết lấy điện thoại ra xem, là Lãnh Thanh Mặc gọi đến, cô lập tức bắt máy:

– A lô!

– Cô Cung, hiện giờ cô tiện nghe máy không?- Tần Tuệ lo lắng hỏi.

– Tiện, chị nói đi- Lăng Tuyết đang đợi chị cứu cấp.

– Anh Lãnh vừa về…- Tần Tuệ vội nói- Bây giờ tôi mới biết, hóa ra lúc đó ngài Thân Đồ kẹp chiếc nhẫn vào trong cuốn sách “Nhà thờ Đức Bà Paris” để cầu hôn cô Cung, trang kẹp chiếc nhẫn chính là trang 199 trước đó họ xem dở nửa chừng, lúc đó cô Cung rất bất ngờ, còn dùng bookmark định vị con số kỷ niệm giữa họ…

– Cái gì???

Lăng Tuyết toàn thân chấn động, khó trách thái độ của Thân Đồ Dạ lại chuyển biến nhanh như vậy? Chuyện lớn thế này, cô lại nói không nhớ, đổi lại bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ rất tức giận.

Thế nhưng, “băng sơn mỹ nam” bề ngoài khó hiểu như Thân Đồ Dạ sao lại biết chơi trò lãng mạn này? Đây cũng quá khiến người ta bất ngờ rồi.

Hiện giờ phải làm sao?

– Chuyện này cô nhất định phải nghĩ cách cứu vãn, bằng không ngài Thân Đồ nhất định sẽ hoài nghi cô…- Tần Tuệ lòng nóng như lửa đốt- Tôi đúng là sơ ý, lại xem nhẹ chuyện quan trọng thế này.

– Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách. Cúp máy đã- Lăng Tuyết định cúp máy.

– Đợi đã- Tần Tuệ gọi cô lại- Còn có một chuyện…

– Cái gì?- Lăng Tuyết hỏi.

– Hôm nay cô Hoắc có chuẩn bị mà đến, rất có thể cô ấy sẽ nói một chuyện với cô, bất luận cô ấy có nói gì, cô tuyệt đối không thể nổi giận với ngài Thân Đồ, nhất định không thể!!! Cô phải biết rằng, thịnh suy của họ Cung và vận mệnh của cô nhi viện đều nằm trong tay cô…

– Biết rồi.

Lăng Tuyết cúp máy, nhíu mày, Tần Tuệ ám chỉ chuyện gì đây? Tại sao chị ấy kiêng kỵ Hoắc Phi Vân như vậy? Hoắc Phi Vân sẽ nói chuyện gì, có thể có lực sát thương nặng đến thế?

Lăng Tuyết cảm thấy đau đầu, nhưng mà dẹp mấy chuyện này qua một bên đã, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là dỗ dành Thân Đồ Dạ, bù đắp sai lầm vừa rồi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi…

Nhưng cô nên dùng cách gì?

Lăng Tuyết đi qua đi lại vài vòng trong nhà vệ sinh, vẫn không nghĩ ra cách, đành phải ra ngoài trước.

Đi đến giữa thang máy, Lăng Tuyết thấy nhân viên phục vụ bưng một phần thức uống được trang trí đẹp mắt, cái cây nhỏ được đặt trong một chiếc chậu pha lê hình tròn, trong chậu có còn ly rượu bạc hà, bên dưới cái cây có đặt đá khô, đang bốc khói trắng, bên dưới còn thắp ba ngọn nến hình trái tim…

– Đợi đã- Lăng Tuyết bỗng nhiên gọi cô nhân viên lại.

– Cô Cung có gì căn dặn?- Cô gái dừng bước, quay đầu nhìn cô.

– Đây là thức uống do cô Hoắc gọi?- Lăng Tuyết hỏi.

– Thưa vâng- Cô gái gật đầu- Ngài Thân Đồ vẫn chưa gọi món.

– Quầy rượu ở đâu?- Lăng Tuyết có cách rồi.

– Ngay bên cạnh, để tôi đưa cô đi- Cô ấy cung kính nói.

– OK- Lăng Tuyết đi theo cô ấy đến quầy rượu, còn dặn cô- Cô nói với ngài Thân Đồ dạ dày tôi hơi khó chịu, lát nữa sẽ đến.

– Vâng.

***

Lăng Tuyết đi vào trong quầy rượu, xắn tay áo lên nói:

– Để tôi pha, tôi muốn mang đến cho Thân Đồ một bất ngờ!

– Dạ, cô Cung- Nhân viên pha chế ở quầy rượu, thợ làm bánh đều lùi sang một bên.

Lăng Tuyết nhìn nhìn, bắt đầu ra tay:

– Giúp tôi khắc khối đá này thành thành số 199, giúp tôi tỉa quả lê này thành hoa ngọc lan…

Chú thích:

[1] Nhà thờ Đức Bà Paris (tiếng Pháp: Notre-Dame de Paris, 1831) là tiểu thuyết của văn hào Pháp Victor Hugo. Tác phẩm ra đời xuất phát từ việc tác giả muốn viết một cuốn tiểu thuyết về ngôi nhà thờ nổi tiếng ở thủ đô ở thủ đô Paris (Pháp) đã đến với Victor Hugo vào năm 1828. Ông đã nhiều lần đến nhà thờ Đức bà Paris để ngắm kiến trúc cổ của ngôi nhà thờ và nảy ra ý tưởng viết một cuốn tiểu thuyết có tính chất lịch sử lấy bối cảnh Paris thời Trung cổ. Ông muốn ngôi nhà thờ cổ kính tráng lệ vượt lên trên thời gian và tất cả những biến cố. Tác phẩm đã thể hiện được sự vươn đến một tầm cao triết lý, qua cách mô tả một định mệnh đã dẫn các nhân vật gắn liền với ngôi nhà thờ này cho đến chỗ chết, chỗ hủy diệt. Chính cảm hứng bi quan này đã đem đến cho tác phẩm vẻ lớn lao và hoang dại. Tác phẩm xuất bản được chia làm 11 quyển. (Nguồn Wikipedia)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi