Trên lầu, cô nhân viên kính cẩn báo với Thân Đồ Dạ:
– Ngài Thần Đồ, cô Cung hơi khó chịu trong người, lát nữa mới lên.
Thân Đồ Dạ không nói gì, ra dấu tay, ý bảo cô ấy lui ra.
– Cô Cung sao vậy?- Hoắc Phi Vân thân thiết hỏi- Có phải bãi biển gió lớn, bị cảm lạnh rồi không?
Thân Đồ Dạ uống chút nước, ngước lên nhìn cô:
– Em hẹn cô ấy ra có chuyện gì?
– Anh cảm thấy thế nào?- Hoắc Phi Vân mỉm cười khả ái nhìn anh- Anh cảm thấy em sẽ có chuyện gì?
Thân Đồ Dạ khẽ nhíu mày, anh không thích cách nói chuyện này.
– Anh yên tâm, chuyện anh không thích, em sẽ không làm- Hoắc Phi Vân
nhìn anh thâm tình- Cho dù trong lòng em mất mát, cũng sẽ không làm anh
không vui.
– Em là cô gái tốt- Thân Đồ Dạ lại nhìn cô- Đừng lãng phí tâm tư vào anh!
– Em…
– Em đến rồi!- Giọng Lăng Tuyết truyền đến, ngắt lời Hoắc Phi Vân.
– Em làm gì vậy?- Thân Đồ Dạ quay đầu lại nhìn.
– Đây là em chính tay làm đó- Lăng Tuyết bê thức uống do chính mình pha chế, cười tủm tỉm nói- Cho anh một bất ngờ!
Thân Đồ Dạ nhướng mày:
– Một ly thức uống và một khối đá khô, đây là bất ngờ?
Lăng Tuyết đích thân pha chế một ly thức uống màu đỏ, đựng trong một
chiếc ly thủy tinh chân cao, bên cạnh ly đặt vài viên đá khô, khói quẩn
quanh, thứ bên dưới là gì hoàn toàn không nhìn ra được.
Bên môi Hoắc Phi Vân hiện lên độ cong nhợt nhạt, không chế giễu quá
lộ liễu, chiêu trò vặt vãnh thế này làm sao có thể khiến Thân Đồ Dạ cảm
động?
Đúng là ngây thơ!
– Bất ngờ còn ở phía sau.
Lăng Tuyết đặt khay nước lên bàn, cầm ly thức uống đổ một ít lên đá
khô, sương khói mau chóng tản đi, để lộ con số 199 được khắc trên khối
đá, khối đá trong suốt nhuốm màu đỏ của thức uống, giữa đám khói vấn vít trở nên vô cùng sặc sỡ, vô cùng đẹp mắt.
– 199 là con số may mắn của chúng ta- Lăng Tuyết nhìn anh tràn đầy tình cảm- Cũng là số trang chúng ta đọc giữa chừng!
– Em vẫn nhớ?- Thân Đồ Dạ nhướng mày- Tại sao vừa rồi lại nói quên?
– Không giả ngốc như thế thì làm sao mang đến bất ngờ cho anh?- Lăng
Tuyết bưng ly thức uống đưa cho anh- Em đích thân pha đấy, anh nếm thử
xem!
Thân Đồ Dạ nhận lấy ngửi một chút:
– Có mùi rượu!
– Là rượu cocktail- Lăng Tuyết ngồi xuống bên cạnh anh- Chỉ có chút xíu rượu thôi.
– Chẳng lẽ cô không biết?- Hoắc Phi Vân lạnh lùng nói- Dạ không thể uống rượu…
Lời còn chưa nói xong, Thân Đồ Dạ lại có thể nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch, uống xong còn mím môi vài cái:
– Mùi vị rất lạ.
– Không ngon à?- Lăng Tuyết bĩu môi- Em pha chế rất hết lòng đó.
– Cơm em nấu ngon hơn.
Thân Đồ Dạ đặt ly cocktail xuống, quay sang nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt anh cực kỳ phức tạp.
– Sao vậy?- Lăng Tuyết có chút căng thẳng- Trên mặt em có gì…
Thân Đồ Dạ bỗng nhiên chồm đến hôn cô, nụ hôn nóng bỏng như ngọn lửa phong tỏa hoàn toàn lời nói của cô.
Lăng Tuyết giật mình, toàn thân cứng đờ, không dám cử động lộn xộn.
Nụ hôn của anh bá đạo mạnh mẽ, mang theo mùi bạc hà tươi mát, đó là
vị cocktail Lăng Tuyết pha, quanh quẩn giữa môi răng họ, hừng hực khí
thế.
Tim Lăng Tuyết đập rất nhanh, trong đầu hỗn loạn, toàn thân căng cứng không có bất cứ hành động đáp trả nào, nhưng lại không khỏi nhắm mắt,
trầm luân vào nụ hôn nồng nàn mãnh liệt của anh.
Chứng kiến cảnh đó, sắc mặt Hoắc Phi Vân vô cùng khó coi, tay cầm ly thức uống chặt đến phát run…
Cuối cùng, Thân Đồ Dạ cũng buông Lăng Tuyết ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ánh mắt rực cháy nhìn cô, cảm thấy vẫn chưa đủ, thì thầm:
– Đúng vậy, chính là hương vị này…
Lăng Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn, cũng chưa kịp cảm nhận hàm ý trong
câu nói của anh, má cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng như sương, mờ mịt nhìn
anh.
– Ngại quá, quấy rầy một chút.
Giọng Hoắc Phi Vân phá vỡ bầu không khí nóng rực này.
Lăng Tuyết lấy lại tinh thần, cuống quít đẩy Thân Đồ Dạ ra, xấu hổ chỉnh lại tóc.
– Hình như em giống như đang giết chết phong cảnh, ha ha…- Hoắc Phi Vân cười- Chỉ là, Dạ, điện thoại của anh đang reo kìa.
Thân Đồ Dạ lúc này mới phát hiện có điện thoại gọi đến, anh nhìn
thoáng qua màn hình, sắc mặt trở nên u ám, không nhận máy, cũng không từ chối, mà chỉ tắt chuông, rồi đẩy điện thoại sang một bên.
– Sao anh không nghe đi?- Lăng Tuyết tò mò hỏi.
Thân Đồ Dạ không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi lại:
– Muốn ăn gì?
– Em…- Lăng Tuyết thấy màn hình điện thoại còn đang nhấp nháy, nhưng
không hỏi nhiều, mỉm cười đáp- Tùy anh, anh ăn gì, em ăn đó.
– Vậy quy tắc cũ- Thân Đồ Dạ nói với Hoắc Phi Vân.
– OK- Hoắc Phi Vân vẫy người phục vụ đến, thành thạo gọi những món
yêu thích của Thân Đồ Dạ, sau khi gọi xong lại hỏi Lăng Tuyết- Cô Cung,
cô có kiêng ăn món nào không? Hoặc là có yêu cầu đặc biệt gì không?
– Không- Lăng Tuyết đáp- Cứ nấu theo cách nhà hàng vẫn làm là được.
– Cô nghe rồi chứ?- Hoắc Phi Vân trả lại thực đơn cho nhân viên.
– Vâng- Cô nhân viên cầm thực đơn lui ra.
– Cô Cung, cám ơn đã nể mặt!- Hoắc Phi Vân giơ ly rượu lên kính Lăng Tuyết.
– Khiêm nhường rồi.
Lăng Tuyết chạm ly với cô, nhấp chút rượu, trong lòng tính toán có
nên đề cập chuyện cô nhi viện không, nếu phải nói, cần dùng cách thức
thế nào?
– Đúng rồi, Dạ- Hoắc Phi Vân quay sang nói với Thân Đồ Dạ- Chừng nào anh rãnh rỗi? Ông em muốn gặp anh.
– Gần đây khá bận rộn- Thân Đồ Dạ có chút mất tập trung, ánh mắt vẫn
nhìn điện thoại- Sau hôn lễ sẽ bớt chút thời gian đến thăm ông.
– Gần đây ông đặc biệt nhớ bạn cũ, ngày nào cũng gọi điện thoại lung
tung, gọi hết những người bạn trước kia đến nhà nói chuyện với ông- Hoắc Phi Vân vẻ mặt buồn bã- Sáng nay em đến thăm hỏi ông, tình trạng sức
khỏe của ông còn tệ hơn em tưởng tượng rất nhiều.
– Người lớn tuổi là như vậy- Thân Đồ Dạ an ủi cô- Bác sĩ nói thế nào?
– Còn có thể nói gì? Bệnh cũ…- Hoắc Phi Vân quay sang nhìn Lăng
Tuyết- Cô Cung, nghe nói anh Lãnh y thuật rất giỏi, không biết anh ấy
thuộc khoa nào?
– Y thuật của Thanh Mặc khá hỗn tạp- Lăng Tuyết trả lời rất thận
trọng- Anh ấy tự học, không bồi dưỡng riêng chuyên khoa nào, cũng không
có giấy phép bác sĩ…
– Không sao- Hoắc Phi Vân ngắt lời Lăng Tuyết- Mấy cái đó chỉ là hư
danh thôi, không thể đại diện cái gì. Y thuật của anh Lãnh được truyền
miệng là rất xuất thần nhập hóa, nhất định tự có thực lực của anh ấy,
không biết tôi có vinh hạnh mời anh ấy đến nhà khám bệnh cho ông tôi
không?
– Việc này…- Lăng Tuyết khó xử, chuyện này không phải chuyện cô có
thể quyết định, huống hồ, Hoắc Phi Vân rốt cuộc là thật lòng mời Lãnh
Thanh Mặc đến nhà cô ta khám bệnh, hay là còn có nguyên nhân nào khác
cũng chưa biết rõ.
– Thật sự hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì chuyện này- Hoắc Phi Vân
mỉm cười- Nhưng mà hình như cô rất khó xử? Xem ra họ Hoắc chúng tôi
không đủ thể diện, không mời nổi anh Lãnh.
– Cô Hoắc nói đùa rồi, ai dám không cho họ Hoắc thể diện chứ?- Lăng
Tuyết khách sáo nói- Chẳng qua người cô mời là Thanh Mặc, không phải
tôi, sao tôi có thể chủ động quyết định thay anh ấy? Đợi tôi về nhà nói
chuyện này với anh ấy rồi trả lời cô sau nhé.
Lăng Tuyết biết, Hoắc Phi Vân mời cô đến đây tuyệt đối không phải vì
chuyện này, nếu không cô ấy phải mời Lãnh Thanh Mặc đến cùng mới đúng,
dù sao anh ấy mới là người có liên quan.
Nhưng vì Thân Đồ Dạ cũng đến, Hoắc Phi Vân đang tìm một cái cớ hoàn hảo cho chính mình, nên mới nói như vậy.
– Tính cô Cung đúng là công chính- Hoắc Phi Vân tùy ý nói- Đối với
cấp dưới văn minh như vậy, có chuyện gì cũng phải hỏi qua ý kiến anh ta…
– Lãnh Thanh Mặc không phải cấp dưới của tôi- Lăng Tuyết ngắt lời Hoắc Phi Vân- Anh ấy là người nhà tôi!!!
Câu này không phải chỉ là cách nghĩ trong lòng cô, mà cũng là ý của nhà họ Cung.
Tần Tuệ quả thực từng nói qua vấn đề này, chính là muốn để Lăng Tuyết hiểu rõ ràng, Lãnh Thanh Mặc có sự tồn tại đặc biệt!
– À!- Hoắc Phi Vân mỉm cười- Là tôi hiểu nhầm, xin lỗi!
Trong lòng Lăng Tuyết nổi nóng, nhưng không tiện phát tác.
– Reng reng reng…- Điện thoại của Hoắc Phi Vân reo, cô nói với Thân Đồ Dạ- Dạ, em ra ngoài nghe điện thoại.
– Ừ- Thân Đồ Dạ gật đầu.
Hoắc Phi Vân cầm điện thoại đi sang chỗ khác nghe máy, Thân Đồ Dạ cầm ly uống nước, đột nhiên thâm sâu nói:
– Người nhà?
– Hửm?- Lăng Tuyết quay qua nhìn anh.
– Tôi không biết, hóa ra Lãnh Thanh Mặc lại quan trọng với em như vậy- Thân Đồ Dạ nhìn cô mãnh liệt.
– Em…
Lăng Tuyết hơi hoảng, hiện tại cô mới thật sự hiểu được dụng ý của
Hoắc Phi Vân, hóa ra Hoắc Phi Vân không chỉ tìm một lý do thích hợp cho
bản thân, còn muốn dùng Lãnh Thanh Mặc gây chia rẽ mối quan hệ giữa cô
và Thân Đồ Dạ.
– Hửm?- Thân Đồ Dạ rất bất mãn với câu trả lời sảng khoái vừa rồi của Lăng Tuyết, đưa tay bắt lấy cằm cô, để cô nhìn rõ sự tức giận cháy lên
trong mắt anh- Cung Thiên Long, em là người của tôi, trong lòng chỉ có
thể có mình tôi!
– Anh nghĩ nhiều rồi!- Lăng Tuyết giải thích- Em xem Lãnh Thanh Mặc như anh trai, đó là một loại tình thân!
Khi nói câu này, trong đầu Lăng Tuyết hiện lên khuôn mặt điển trai
tao nhã của Lãnh Thanh Mặc, còn có đôi mắt màu xanh lam ấy, trong lòng
có chút bất an không tên.
Cung Thiên Long đối với Lãnh Thanh Mặc chắc là tình thân và nương tựa nhỉ?
Còn cô?
Chẳng lẽ thật sự là như vậy?
– Thật sao?- Thân Đồ Dạ tỏ vẻ hoài nghi- Vậy em đối với tôi thì sao?
– Nhảm rồi đó- Lăng Tuyết đẩy tay anh ra, lại buột miệng- Đương nhiên là tình yêu!
Sắp kết hôn rồi, phải là tình yêu chứ.
Nhưng tại sao khi nói xong câu đó, tim cô lại đập nhanh đến vậy?
– Thật ư?- Thân Đồ Dạ lại tỏ vẻ nghi ngờ.
– Không thì thế nào?- Lăng Tuyết cảm thấy người đàn ông này gần đây trở nên rất ấu trĩ- Chẳng lẽ còn phải chứng minh mới được?
– Đương nhiên- Thân Đồ Dạ tỏ vẻ tất nhiên nói- Tối nay đến nhà tôi!
– Hả?- Lăng Tuyết trợn mắt- Đến…
Cô đang định từ chối, điện thoại đột nhiên reo lên, cô lấy ra xem, là chủ nhiệm Phùng gọi đến, cô nói với Thân Đồ Dạ:
– Em đi nghe máy.
Sau đó cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe.