KẺ THÙ BÊN GỐI

Nhà họ Hoắc tráng lệ, lộng lẫy, canh phòng nghiêm ngặt hệt như trong tưởng tượng của Lăng Tuyết.

So ra, nhà họ Cung hoàn toàn không tính là gì, mỗi một món đồ trong nhà họ Hoắc đều là sản phẩm quý giá được thiết kế riêng, có một không hai trên thế giới.

Xe chạy vào lối mòn dẫn đến biệt thự họ Hoắc, Lăng Tuyết nhìn ra phong cảnh bên ngoài, lộ trình khoảng một cây số, cứ vài mét lại có nhân viên đứng gác, đúng là phô trương thanh thế đến dọa người.

Lăng Tuyết cảm thấy khoa trương quá, không phải chỉ là một gia tộc kinh doanh thôi sao? Chẳng phải chính trị gia gì, có cần làm quá thế không?

Nhưng mà Thân Đồ Dạ nhìn quen rồi, chắc hẳn anh là khách quen của nhà này, nhân viên dọc theo lối đi nhìn thấy xe anh, đều cúi chào, đây đủ để chứng minh địa vị của anh trong giới này cao bao nhiêu, gia tộc đồ sộ như vậy vẫn răm rắp làm theo anh, cung kính với anh.

Nhưng Lăng Tuyết không mấy hiểu được điểm lợi hại của Thân Đồ Dạ rốt cuộc ở chỗ nào? Hình như cô còn chưa từng nhìn thấy thực lực thật sự của anh.

So với họ Cung, họ Bạch, họ Hoắc, Thân Đồ Dạ được xem là khá khiếm tốn, bình thường anh chỉ ngồi xe Maybach, rõ ràng là dòng xe của mấy người già, người khoảng bốn năm mươi tuổi thường dùng, nhưng anh lại dùng rất tự tại.

Thực ra, dựa theo địa vị thân phận của anh, nên lái Bugatti, Astron Martin, Lamborghini hay đại loại thế, nhưng xe anh dùng khá giống với tính cách của anh: trầm lắng, già nua.

Còn có căn nhà xám xịt kia nữa chứ, trông rất khó diễn tả, không chút sức sống nào.

Rốt cuộc xe cũng dừng lại, đoàn người chạy ra nghênh đón, Hoắc Phi Vân đích thân đi đến mở cửa xe bên Thân Đồ Dạ, còn mở cửa xe bên cô lại là một người đàn ông rất điển trai.

– Anh Hoắc Vân Phong?

Lăng Tuyết nhìn một cái đã nhận ra, Hoắc Vân Phong và Hoắc Phi Vân mặt mũi có vài phần tương tự, dáng người anh cao ráo, khuôn mặt khôi ngô ma mị, mắt hẹp dài mang theo sức hút rất đặc biệt.

Anh không giống như trong tưởng tượng của Lăng Tuyết, không kiêu căng lạnh lùng, mà bình dị gần gũi, hiền lành hòa đồng, trên mặt còn có má lúm đồng tiền rất đáng yêu.

– Cô Cung trí nhớ tốt thật!- Giọng nói của Hoắc Vân Phong giống hệt nụ cười của anh, tràn ngập mùi nắng- Chúng ta chỉ gặp qua một lần, không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.

– Anh Hoắc khác biệt mà, làm sao tôi không nhớ được?

Lăng Tuyết thầm thấy may mắn, hóa ra Hoắc Vân Phong dễ gần như vậy, chuyện cô nhi viện có hy vọng rồi.

– Ha ha…- Hoắc Vân Phong cười- Hoan nghênh cô đến nhà họ Hoắc!

– Cám ơn anh- Lăng Tuyết quay đầu nhìn Thân Đồ Dạ, anh đang nhỏ giọng nói chuyện với Hoắc Phi Vân.

– Thân Đồ, đã lâu không gặp!- Hoắc Vân Phong chào hỏi Thân Đồ Dạ.

– Đã lâu không gặp- Thân Đồ Dạ hơi nhếch môi, khách sáo và xa cách.

– Cô Cung, chào!- Hoắc Phi Vân chào hỏi Lăng Tuyết.

– Làm phiền rồi!

Lăng Tuyết tươi cười với Hoắc Phi Vân, đi đến bên cạnh Thân Đồ Dạ, thân mật khoát tay anh.

Hoắc Phi Vân nhìn chằm chằm tay cô, cười nhạt:

– Mời vào!

Bốn người họ bước vào biệt thự, một giọng nói dịu dàng truyền đến:

– Vân Phong!

Lăng Tuyết bất giác quay đầu nhìn, không khỏi nao lòng, một cô gái đứng trên cầu thang xoắn ốc màu trắng, trên người mặc một chiếc đầm ren trắng ôm dài làm tôn lên đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô, mái tóc dài ngang lưng để thả tùy ý, có vẻ xuất trần thoát tục, trên người có một loại khí chất thuần khiết trang nhã, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ đó, tựa như thánh nữ bước ra từ trong tranh, đẹp đến ngạt thở.

– Nhược Hi!- Hoắc Vân Phong lập tức đi tới- Sao em xuống đây?

– Xuống xem thử mà- Tầm mắt của cô gái dừng ở trên người Thân Đồ Dạ, hơi bối rối, khẽ chào hỏi- Anh đến rồi!

– Ừ!- Thân Đồ Dạ thâm trầm nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên ánh sáng khác thường- Em gầy đi.

– Vậy à? Hi hi…- Cô gái cười e thẹn, sờ mặt mình, nhẫn kim cương trên tay phát sáng lấp lánh.

Ánh sáng ấy làm mắt Thân Đồ Dạ nhoi nhói, anh dời mắt, nhíu mày.

Lăng Tuyết cảm thấy sai sai, cô chưa từng nhìn thấy Thân Đồ Dạ thế này, hay là… anh có quan hệ gì đó với cô gái kia?

– Nhược Hi, để anh giới thiệu với em- Hoắc Vân Phong ôm cô gái đi xuống, chỉ tay vào Lăng Tuyết, ôn tồn nói- Đây chính là Cung Thiên Long, vị hôn thê của Thân Đồ Dạ! Cô Cung, vị hôn thê của tôi, Nhan Nhược Hi!

– Xin chào, cô Nhan- Lăng Tuyết chủ động chào hỏi Nhan Nhược Hi.

– Xin chào!- Nhan Nhược Hi nhẹ nhàng bắt tay Lăng Tuyết, tay cô ấy thon dài đẹp đẽ, vô cùng đẹp mắt, ngay cả tư thế bắt tay cũng cao sang như vậy, hữu nghị nhìn Lăng Tuyết, nói- Cô đẹp quá, trong mắt rất có trí tuệ, khó trách Thân Đồ Dạ thích cô!

– Ha ha, khiến cô chê cười rồi.

Lăng Tuyết phát hiện Nhan Nhược Hi đang nhìn chằm chằm vào tay cô, ý thức được bản thân không đeo nhẫn, ngón tay trơ trụi của cô cùng chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của Nhan Nhược Hi hình thành đối lập rõ nét.

Đuôi mắt nhìn quét qua, khóe môi Hoắc Phi Vân nhếch lên nụ cười trào phúng.

Lăng Tuyết vô thức chạm khẽ vào ngón tay mình, mỉm cười:

– Tôi và Thân Đồ thích giữ tình yêu ở trong tim.

Nói xong câu ấy, cô ngước lên nhìn Thân Đồ Dạ, ánh mắt dạt dào tình ý.

Trong lòng lại đang nói, tôi không để các cô xem thường được, người đàn ông của tôi tuy rằng vừa nhỏ mọn còn lạnh lùng, nhưng ít nhất cao to đẹp trai địa vị lại bức người nhé!!!

Thân Đồ Dạ cúi xuống nhìn Lăng Tuyết, phút chốc như thể động lòng, lại cúi đầu hôn cô…

Giây phút đó, bầu không khí thay đổi.

Hoắc Vân Phong nhếch khóe môi, thâm sâu nhìn Lăng Tuyết.

Nhan Nhược Hi kinh ngạc, nhìn họ trân trối, giống như không tin vào mắt mình.

Hoắc Phi Vân thì quay mặt đi, lại nữa rồi, cô gái này thật lợi hại, lần nào cũng có thể mê hoặc được Thân Đồ Dạ.

Nụ hôn của Thân Đồ Dạ trước giờ đều nồng nàn mãnh liệt, tựa như cắn nuốt, lần nào cũng làm môi Lăng Tuyết bỏng rát, thế như lúc này, anh lại rất dịu dàng, dịu dàng đến độ làm Lăng Tuyết say mê…

Cho đến khi Thân Đồ Dạ thả ra, Lăng Tuyết vẫn còn nhắm mắt, chưa hoàn hồn.

Đây là giấc mơ ư?

Nếu anh cứ dịu dàng như vậy, có lẽ…

Lăng Tuyết lấy lại tinh thần, mơ màng nhìn anh, ánh mắt anh thâm tình hiếm thấy, là ảo giác của cô chăng? Hay là… Anh đang diễn?

– Lần sau nhớ đeo nhẫn- Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng lau đi chút nước bọt vương trên môi Lăng Tuyết, động tác rất cưng nựng, giọng nói bá đạo ấy giờ lại khiến cô rung động- Anh cũng muốn để tất cả mọi người trên thế giới biết được, em là người phụ nữ của Thân Đồ Dạ anh!

– Dạ!- Lăng Tuyết liên tục gật đầu, nhón chân hôn lên môi Thân Đồ Dạ, sau đó mỉm cười ngây ngốc, mặc kệ là thật hay giả, anh cũng đã lấy lại thể diện cho cô!

– Thấy hiện tại anh hạnh phúc thế này, em thật vui vẻ thay anh- Nhan Nhược Hi nhẹ giọng cảm thán.

– Cám ơn!- Thân Đồ Dạ quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói- Em cũng rất hạnh phúc.

– Hi hi…- Nhan Nhược Hi cười, cúi đầu, hình như không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

– Hai người biết nhau à?

Lăng Tuyết bất chợt cảm nhận được gì đó, cô biết lúc này không nên hỏi vấn đề như thế, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra, cô thật sự tò mò, ánh mắt Thân Đồ Dạ khi nhìn Nhan Nhược Hi rất khác bình thường, cô chưa từng cảm nhận được dao động cảm xúc lớn như vậy từ trong mắt anh.

Anh khác thường như thế, khiến lòng Lăng Tuyết bất an, một sự bất an khó hiểu.

– À…- Nhan Nhược Hi khá bất ngờ, hình như hoàn toàn không ngờ Lăng Tuyết sẽ hỏi vấn đề này.

– Cô không biết?- Hoắc Phi Vân cũng rất kinh ngạc- Nhan Nhược Hi và Thân Đồ trước kia là…

– Chúng ta vào thôi- Hoắc Vân Phong đột nhiên ngắt lời Hoắc Phi Vân- Ba mẹ còn đang đợi chúng ta, ông nội cũng muốn sớm gặp được Thân Đồ.

– Ừ, vào thăm ông thôi.

Thân Đồ Dạ không muốn ở lại đây thêm nữa, kéo Lăng Tuyết lên lầu.

Lăng Tuyết rất ngoan ngoãn nghe lời anh, luôn giữ nụ cười trang nhã, đi theo anh, cái gì cũng không hỏi, nhưng trong lòng cô đã hiểu…

Tại sao lúc ở trên xe, anh nói điện thoại với Hoắc Phi Vân lại nói mấy câu kỳ lạ ấy?

Tại sao khi biết sẽ chạm mặt người nào đó, anh bắt đầu soi mói cô, không thích cô ăn mặc thoải mái, bộ dạng khó coi lại không trang trọng?

Hóa ra là bởi vì sẽ chạm mặt người tình cũ!!!

Nghĩ đến đây, trái tim Lăng Tuyết như bị ai xâu xé, khó chịu vô cùng, xem ra người đàn ông này không chỉ kiêu căng độc đoán ngang ngược, còn phóng túng lăng nhăng, sắp kết hôn rồi, trong lòng tơ tưởng người tình cũ, mẹ nó, anh xem mình là hoa hướng dương hướng tới mặt trời à…

– Em sao vậy?- Thân Đồ Dạ nhắc nhở.

– Hửm?- Lăng Tuyết hoàn hồn, mới phát hiện cô đang bấu cánh tay anh, móng tay sắp cắm vào da thịt.

Thân Đồ Dạ nheo mắt, âm u nhìn chằm chằm cô, cô gái này phát điên gì vậy?

Lăng Tuyết buông tay ra, trong lòng giận dữ, nhưng đành phải nuốt cơn giận này, không thể thất thố ở nhà họ Hoắc được, phải chú ý hình tượng.

Cô quay đầu nhìn ra sau lưng, Hoắc Vân Phong ôm lấy Nhan Nhược Hi, Nhan Nhược Hi thì rúc vào lòng anh ta, hai người thân mật khắng khít, vô cùng ân ái.

Hoắc Phi Vân đi sau cùng, căn dặn người hầu gì đó.

– Nhìn gì vậy?- Thân Đồ Dạ xoay đầu Lăng Tuyết lại, nhíu mày trừng mắt với cô- Ngoan ngoãn đi, đừng gây chuyện!

Anh hiểu biết cô lắm, mỗi lần gặp mặt đều phải gây chuyện gì đó.

Lăng Tuyết trừng mắt lại với anh, vốn muốn nuốt giận vào lòng, lúc này, Hoắc Vân Phong đột nhiên hỏi:

– Đúng rồi, Thân Đồ, hôn lễ của anh có phải đẩy sớm lên không?

-… …

– Đúng vậy- Hoắc Phi Vân giành đáp trước- Đẩy lên ngày 17, trùng ngày với anh chị.

Trùng ngày?

Hoắc Vân Phong dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Lăng Tuyết và Nhan Nhược Hi đều ngẩn ra, sắc mặt cả hai đều thay đổi, một thâm sâu, một xấu hổ bối rối…

Lăng Tuyết đã hiểu, hóa ra Thân Đồ Dạ đột nhiên đòi đẩy sớm hôn lễ không phải nổi hứng nhất thời, mà vì cược một ván, anh đúng là si tình nhỉ, vì người tình cũ, ngay cả hôn nhân cũng xem như canh bạc!!!

Vậy thì, anh đột nhiên quyết định kết hôn với Cung Thiên Long, có phải cũng có liên quan đến cô tình nhân cũ bé bỏng tựa thiên tiên này hay không?

Thắc mắc này hiện lên trong đầu, Lăng Tuyết giận sôi gan, cười như không cười nhìn Thân Đồ Dạ, tay, bấm mạnh vào mông anh, ra sức cấu véo…

Thân Đồ Dạ trợn mắt, khó tin nhìn cô, con nhỏ này, lá gan lớn nhỉ!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi