KẺ THÙ BÊN GỐI

Phụ nữ một khi nổi điên ngay cả bản thân cũng sợ hãi, Lăng Tuyết dùng hết toàn bộ sức lực, véo mạnh mông của Thân Đồ Dạ, gần như sắp ngắt rớt thịt anh.

Thân Đồ Dạ đen mặt, tức giận đến phổi sắp nổ tung, nhưng phải cố nhịn, còn không thể biểu hiện ra ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt vô cùng khó coi.

– Cùng một ngày tốt mà, sau này kỷ niệm ngày cưới đều có thể trải qua cùng nhau- Lăng Tuyết cười cười cứu vãn thể diện.

– Đúng vậy, ha ha!- Hoắc Vân Phong có chút xấu hổ.

– Vân Phong, em thấy hơi khó chịu, em về phòng nghỉ ngơi trước- Nhan Nhược Hi mượn cớ rời khỏi.

– Anh về cùng em- Hoắc Vân Phong vô cùng yêu thương bà xã tương lai- Phi Vân, đưa Thân Đồ và cô Cung qua đó trước, anh sẽ qua sau.

– Sức khỏe chị dâu hơi kém, anh đi chăm sóc chị ấy đi- Hoắc Phi Vân len lén nhìn Thân Đồ Dạ- Dạ sẽ không để ý đâu.

– Thân Đồ, tôi đến muộn một chút nhé, ngại quá- Hoắc Vân Phong xin lỗi Thân Đồ Dạ.

– Không sao- Thân Đồ Dạ nhíu mày nhìn Nhan Nhược hi- Em không sao chứ? Khó chịu ở đâu à?

– Không sao đâu, cám ơn anh đã quan tâm- Nhan Nhược Hi nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu.

Hoắc Vân Phong thân mật ôm lấy Nhan Nhược Hi, đi ngang qua bên cạnh Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết, Hoắc Vân Phong chỉ gật đầu mỉm cười thật phong độ với họ, Nhan Nhược Hi thì luôn cúi đầu, không dám nhìn Thân Đồ Dạ.

Ánh mắt Thân Đồ Dạ vẫn còn lưu luyến trên người Nhan Nhược Hi.

Lăng Tuyết cố nén cơn giận trong lòng, vươn tay, thô lỗ xoay mặt Thân Đồ Dạ qua, để anh nhìn cô.

Anh em họ Hoắc nhìn thấy cử chỉ này đều trợn tròn mắt.

Thân Đồ Dạ kinh ngạc mở to mắt, khó tin nhìn Lăng Tuyết, cô gái này uống nhầm thuốc? Đầu óc có phải bị úng nước rồi không? Đây là động tác gì? Hành vi gì? Cô lại dám làm vậy với anh…

– Anh là của em, trong mắt chỉ có thể có em- Lăng Tuyết đột nhiên nói một câu như vậy, rất bá đạo, tràn đầy mạnh mẽ.

Cằm Thân Đồ Dạ suýt rơi xuống đất, mắt mở to hệt như chuông đồng, anh nhất định nghe nhầm rồi, trên đời này lại có cô gái dám… dám nói như vậy với anh???

Hoắc Phi Vân và Hoắc Vân Phong đều trợn mắt, khẩu vị của Thân Đồ Dạ từ khi nào lại trở nên dị hợm như vậy? Lại thích thể loại thế này?

Nhan Nhược Hi ngoảnh lại nhìn, Thân Đồ Dạ cảm thấy rất mất mặt, sắc mặt u ám, sắp nổi giận…

– Đây là anh nói*…

*你-我 cũng như I-You của tiếng anh, chỉ là xưng hô theo ngôi thứ nhất, không phân chia anh/em như tiếng Việt nên tha hồ mà “lật mặt”.

Lăng Tuyết đột nhiên chu môi, bộ dạng nhận hết ấm ức, biểu cảm đáng yêu, nước mắt lưng tròng giống như chực khóc:

– Em là của anh, nhưng anh không phải của em…

Thân Đồ Dạ thấy cô như vậy, mày nhíu chặt, nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn mềm lòng, đưa tay xoa đầu Lăng Tuyết:

– Được rồi, em là chị Thân Đồ độc nhất vô nhị!

Câu này là nói cho Lăng Tuyết nghe, cũng nói cho “ai kia” nghe, đồng thời là nói cho anh nghe, có vài việc nếu đã trở thành tất nhiên, thì sẽ không thể thay đổi.

Mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, Nhan Nhược Hi chọn Hoắc Vân Phong, còn “Cung Thiên Long” chính là sự lựa chọn của Thân Đồ Dạ anh!

Thấy cảnh tượng này, trong mắt Nhan Nhược Hi trở nên ảm đạm, có một loại cảm giác mất mát.

Hoắc Phi Vân chau mày, trước kia cô chưa từng để Cung Thiên Long vào mắt, bởi vì bản thân cô rất rõ Thân Đồ Dạ vì cái gì mà cưới Cung Thiên Long, cho nên sau khi biết tin anh sẽ kết hôn cô không lập tức tìm biện pháp, mà đợi gần đến ngày cưới mới về nước, cô nghĩ bản thân có thể dễ dàng thay đổi cục diện, không ngờ “Cung Thiên Long” này hoàn toàn không hành xử dễ đoán, cô không biết trước được đặc tính hành vi của cô gái này, thậm chí ngôn hành cử chỉ của cô ta đều rất đáng kinh ngạc, nhưng cho dù cô ta tinh ranh hết lần này đến lần khác, lại dần dần làm tan rã phòng tuyến của Thân Đồ Dạ, khiến anh từ từ thay đổi đến khó hiểu…

Sự thay đổi này làm Hoắc Phi Vân cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, hiện tại cô mới biết, cô xem nhẹ Cung Thiên Long, quá xem nhẹ con nhỏ này!!!

***

Hoắc Vân Phong ôm Nhan Nhược Hi rời khỏi, bầu không khí ngượng ngập mới chính thức phá vỡ.

Thân Đồ Dạ thở phào, tâm trạng thoải mái hơn, dẫn Lăng Tuyết lên lầu hai bên ngoài phòng của ông Hoắc lớn.

Ba của Hoắc Phi Vân, Hoắc Kiều, mới vừa đến đây trông nom, thân thiết chào đón họ, sau đó dẫn Thân Đồ Dạ vào phòng, trước khi đi còn dặn dò Hoắc Phi Vân tiếp đãi “Cung Thiên Long” chu đáo.

Hoắc Phi Vân khách sáo nói:

– Cô Lăng, Thân Đồ chắc phải ở bên trong một lát mới ra, chi bằng tôi đưa cô đến thư phòng ngồi nhé.

– Được. Cám ơn!

Lăng Tuyết đi theo Hoắc Phi Vân vào thư phòng của họ Hoắc, thật sự là mở rộng tầm mắt, cô nhìn đến ngây người, đây làm sao mà là thư phòng, phải là thư viện chứ!

Thiết kế theo kiểu châu Âu cổ điển, trên tường có rất nhiều giá sách đủ mọi kiểu dáng, bên trong trưng bày vô số đầu sách, mỗi một góc đều có đặt bình hoa cổ giá trị xa xỉ, trên tường còn treo mấy bức danh họa hiếm thấy.

Bên kia phòng sách có góc cà phê, phong cách cổ xưa tao nhã, hương bay nồng đậm, có mấy người hầu ở trong này phục vụ họ.

Mùi cà phê này vô cùng nồng nàn, hòa cùng nhạc nhẹ du dương lãng mạn lan tỏa mỗi một ngóc ngách trong phòng sách, bầu không khí tốt lắm, đáng tiếc Lăng Tuyết không thích uống cà phê, nhưng Cung Thiên Long lại rất thích, cho nên cô không thể không uống cùng Hoắc Phi Vân.

Hoắc Phi Vân tao nhã nhấm nháp cà phê, mỉm cười nói:

– Trong nhà khá đơn sơ, hy vọng cô đừng để ý.

– Ha ha- Lăng Tuyết nhủ thầm, đây còn gọi là đơn sơ, cung điện so ra còn kém nhà cô, cô cố ý khiêm tốn quá mức đấy à? Nhưng ngoài miệng lại lịch sự nói- Cô khách sáo rồi, nhà cô lộng lẫy thế này, gấp mấy trăm lần nhà họ Cung ấy chứ.

– Cô chê cười rồi- Hoắc Phi Vân nhếch môi, có chút mất mát- Nhà chúng tôi sang trọng thế nào cũng kém nhà của Thân Đồ, nhà anh ấy nhất định là nguy nga lắm nhỉ?

– Cô chưa đến đó bao giờ à?- Lăng Tuyết rất bất ngờ, Hoắc Phi Vân và Thân Đồ Dạ quan hệ thân thiết như vậy, lại chưa từng đến nhà anh ấy?

– Sao tôi có thể đến đó được?- Hoắc Phi Vân không vui nhíu mày, cô cảm thấy Lăng Tuyết hỏi như vậy chính là cố ý châm chọc cô.

– Tôi tưởng cô đến rồi, chứ không có ý gì khác, dù sao quan hệ giữa cô và anh ấy cũng thân thiết- Lăng Tuyết giải thích- Hơn nữa, nhà anh ấy đơn giản lắm, trầm lắng bí ẩn hệt như con người anh ấy vậy, hoàn toàn không xa hoa như trong tưởng tượng của cô đâu.

– Thật à?- Hoắc Phi Vân giật mình.

– Đương nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì?- Lăng Tuyết nghiêm túc nói- Nhà anh ấy còn không sang trọng bằng nhà tôi, tất nhiên không thể so sánh với nhà họ Hoắc rồi. Biệt thự của họ Hoắc cô là tòa thành huy hoàng nhất, vượt qua khỏi hoàng tộc mà tôi từng thấy.

– Ha ha, cám ơn- Hoắc Phi Vân cuối cùng cũng cười- Mấy năm trước nhà tôi mới tu sửa lại, đều là do anh trai tôi đích thân thiết kế.

– Anh trai cô lợi hại thật, còn có thể thiết kế kiến trúc nữa- Lăng Tuyết tỏ vẻ kinh ngạc- Bình thường nhất định anh ấy bận rộn lắm?

– Ừ, quả thật anh ấy rất bận, cả việc kinh doanh gia tộc đều do anh ấy quản lý- Hoắc Phi Vân nhấp chút cà phê- Ba tôi về hưu đã lâu, cùng mẹ tôi du lịch vòng quanh thế giới, gần đây sức khỏe ông nội không tốt, họ mới trở về.

– Ừm!- Lăng Tuyết lên tiếng, nhủ thầm nếu việc kinh doanh của họ Hoắc đều do Hoắc Vân Phong quản, vậy chuyện đất đai của cô nhi viên hẳn là cũng do một tay anh ta xử lý? Thoạt nhìn anh ta rất hiền lành thân thiết, không giống như người xấu vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Hoặc là, do cấp dưới của anh ta vì tranh công mà tự tiện quyết định?

Tần Tuệ và Lãnh Thanh Mặc cũng có nói, gia tộc lớn như họ Hoắc, hoàn toàn sẽ không đích thân xử lý chuyện thu hồi đất, mà sẽ giao cho bên công ty thứ ba giải quyết.

Còn Hoắc Phi Vân là chủ tịch Tập Đoàn Hoắc Thị, chắc chắn sẽ không đích thân đi hỏi những việc nhỏ thế này…

– Cà phê thơm quá!

Một giọng nam trong trẻo truyền đến, Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn, Hoắc Vân Phong rảo bước đi vào, bên môi là nụ cười mê hoặc.

– Anh Hoắc!- Lăng Tuyết chào hỏi anh ta.

– Thân Đồ đến thăm ông nội tôi, đã lạnh nhạt với cô rồi- Hoắc Vân Phong mỉm cười nhìn Lăng Tuyết.

– Đâu có, bàn chính sự quan trọng hơn- Lăng Tuyết cười.

– Anh, sao anh xuống đây?- Hoắc Phi Vân kinh ngạc hỏi- Không cần ở bên vị hôn thê kiều diễm của anh à?

– Nhược Hi mệt rồi, anh để cô ấy ngủ một chút- Hoắc Vân Phong lúc nói chuyện khóe môi hơi nhếch, có độ cong đẹp mắt- Vừa rồi anh có lên đó xem, Thân Đồ đang nói chuyện với ông nội, anh không tiện quấy rầy.

– Dạ, vậy để em đi pha một ly Lam Sơn cho anh- Hoắc Phi Vân đứng lên đi đến góc cà phê.

– Cám ơn nhóc!- Hoắc Vân Phong ngồi xuống sô pha- Anh thích nhất cà phê do đích thân em đun- Anh quay sang nhìn Lăng Tuyết- Cô Cung, ăn sáng chưa?

– À…

Lăng Tuyết tươi cười xấu hổ, sáng sớm cô và Thân Đồ Dạ đã đến đây, đương nhiên chưa dùng bữa sáng, cà phê mới uống hai hớp, dạ dày đã bắt đầu khó chịu.

Hoắc Vân Phong ra dấu tay, người hầu lập tức đi tới, anh dặn:

– Chuẩn bị bữa sáng cho cô Cung, nhanh nhé!

– Vâng- Người hầu lập tức đi làm.

– Đợi đã- Hoắc Vân Phong gọi người hầu lại- Trước tiên đổi cà phê của cô Cung thành nước ấm đã, cho cô ấy thêm một phần bánh không đường.

– Vâng- Người hầu lập tức đi sắp xếp.

– Cám ơn anh- Lăng Tuyết khá bất ngờ, hóa ra Hoắc Vân Phong dịu dàng quan tâm còn hiểu lòng người như vậy, khó trách Nhan Nhược Hi chọn anh ấy, Thân Đồ Dạ kia là núi băng ngay cả bản thân cũng chăm sóc không tốt, càng không thể chăm sóc được người khác.

– Anh, cà phê- Hoắc Phi Vân bưng cà phê đến cho Hoắc Vân Phong- Anh ngồi với cô Cung nhé, en lên trên xem thử.

– Ừ- Hoắc Vân Phong nhận lấy cà phê- Cô Cung không ngại chứ?

– Đương nhiên không ngại- Lăng Tuyết cầu còn không được, có thể một mình ở đây với Hoắc Vân Phong, sẽ cơ hội nhắc đến chuyện cô nhi viện.

– Vậy em đi trước, lát nữa dẫn Thân Đồ xuống tìm hai người.

– OK.

***

Hoắc Phi Vân đi khỏi, người hầu cũng vừa mang bữa sáng dinh dưỡng vào, Hoắc Vân Phong quan tâm nói:

– Cô uống nước ấm rồi ăn lót dạ trước đi, để dạ dày thoải mái một chút.

– Cám ơn, anh chu đáo quá- Lăng Tuyết cảm động tận đáy lòng, người đàn ông như nắng ấm vào đông, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, ấm áp.

– Ha ha…- Hoắc Vân Phong cười nhẹ- Tôi cũng chưa ăn sáng, để tôi ăn cùng cô.

Nói xong, anh cầm lấy một phần sandwich bắt đầu ăn, như Lăng Tuyết là người bạn cũ quen biết rất lâu rồi.

Lăng Tuyết vốn cảm thấy không mấy tự nhiên, bây giờ nhìn thấy anh cũng ăn, cô cảm thấy tự nhiên hơn, không còn gì câu nệ, ăn thoải mái hơn.

Tiếp xúc với người như vậy thật sự rất dễ chịu, trong lòng Lăng Tuyết càng thêm nhận định Hoắc Vân Phong sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý thế này, chuyện ấy nhất định có ẩn tình khác…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi