– Tôi rất muốn giúp anh, nhưng tôi không hiểu biết gì về cô Cung,
chuyện của cô ấy tôi cũng hoàn toàn mù tịt, tôi phải giả cô ấy thế nào?- Lăng Tuyết khó xử- Vả lại, tuy rằng tôi giống cô Cung thật, nhưng không thể giống 100%, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì sao?
– Em không cần lo lắng, tôi sẽ giúp em- Tốc độ viết tay của Lãnh
Thanh Mặc nhanh hơn- Hiện tại em đang bị thương, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi, ngài Thân Đồ sẽ không ở lại lâu đâu, nếu ngài ấy nói chuyện
với em, em đáp qua loa vài câu là được.
– Nhưng mà…- Lăng Tuyết còn muốn nói gì đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa- Anh Lãnh, ngài Thân Đồ đang lên.
– Hãy giúp tôi!- Cuối cùng Lãnh Thanh Mặc viết ba chữ này vào lòng
bàn tay Lăng Tuyết, khép tay cô lại, bao bọc trong tay mình, tròng mắt
màu xanh lam mong mỏi nhìn cô.
Ánh mắt anh khiến người khác khó chối từ, Lăng Tuyết cuối cùng vẫn gật đầu ưng thuận:
– Được rồi, tạm thời tôi…
– Cộc cộc cộc!- Sau tiếng gõ cửa từ tốn, Tần Tuệ thông báo- Cô Cung, anh Lãnh, ngài Thân Đồ đến!
Lãnh Thanh Mặc nháy mắt với Lăng Tuyết, đứng dậy vén rèm đi ra ngoài.
– Mời vào!- Lăng Tuyết vội vàng lên tiếng.
Cửa phòng bật mở, Tần Tuệ dẫn một người đàn ông bước vào.
Xuyên qua tấm rèm châu màu đỏ, Lăng Tuyết mơ hồ nhìn thấy thân hình
chữ V cao lớn của người nọ, bước chân trầm ổn, còn có khí thế vương giả
bẩm sinh.
Hắn chỉ đi chậm rãi như thế, lại mang đến sự uy nghiêm tôn quý, ngay cả ánh dương buổi sáng cũng phải lu mờ.
Cho dù cách tấm rèm châu, Lăng Tuyết vẫn cảm giác được một lực áp bách, hai tay không khỏi siết chặt góc chăn.
Lãnh Thanh Mặc cúi người, chào hỏi ngài Thân Đồ.
Lăng Tuyết có hơi bất ngờ, địa vị của Lãnh Thanh Mặc ở nhà họ Cung
không thấp hơn Cung Thiên Long, tại sao lại cúi chào vị Thân Đồ này?
Ngài Thân Đồ… rốt cuộc là ai?
Tần Tuệ khom lưng, đưa tay vén rèm:
– Ngài Thân Đồ, mời!
– Nếu cô Cung khó chịu, tôi sẽ không quấy rầy thêm nữa.
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, tràn ngập nam tính, nhàn nhạt không dấu vết, lại có một loại khí phách rất uy quyền.
Còn mang đến cảm giác khá quen thuộc.
Hình như đã nghe được ở đâu đó…
Lăng Tuyết nhất thời không nhớ ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn vị Thân Đồ kia, sợ bị người ta nhìn thấu.
– Mời ngài ngồi, tôi pha trà cho ngài- Tần Tuệ vô cùng cung kính, vẫn khom lưng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng ngài Thân Đồ.
– Không cần- Vị Thân Đồ kia quay đầu nhìn Lăng Tuyết- Nghe nói đầu em bị thương? Đã khá hơn chưa?
– Cũng ổn rồi, cám ơn đã quan tâm.
Lăng Tuyết nhỏ nhẹ đáp lại, cô vô cùng căng thẳng, cũng không biết
giọng nói của mình và Cung Thiên Long có giống nhau hay không.
– Ừm- Vị Thân Đồ ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lãnh Thanh Mặc- Hôn lễ cần hoãn lại không?
Hôn lễ?
Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, hóa ra, Cung Thiên Long phải kết hôn
với vị Thân Đồ này, nhưng hiện tại tình hình như thế làm sao kết hôn
đây?
Hôn lễ chắc phải hoãn lại chứ?
Lăng Tuyết nhìn về hướng Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi nói câu gì đó.
– Vậy thì tốt- Vị Thân Đồ gật đầu.
– Tôi đi trước đây, hôm nào lại đến thăm em!
Sau đó, ngài Thân Đồ ra về, trước sau chỉ khoảng hai phút, đến vội, đi cũng vội.
Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ cùng nhau tiễn hắn ra ngoài, trong phòng chỉ để lại hai y tá, vô cùng vắng lặng.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, tâm trạng Lăng Tuyết dần dần khôi phục bình tĩnh.
Ngài Thân Đồ này rốt cuộc là ai?
Tại sao người của họ Cung lại cung kính với hắn như vậy?
Lãnh Thanh Mặc ở nhà họ Cung có địa vị như thế nào? Người hầu và quản gia đều lễ phép với anh như vậy, nhưng tại sao anh lại cúi chào người
họ Thân Đồ kia?