Két…
Cửa phòng mở ra, Lãnh Thanh Mặc trở lại, sau khi lệnh cho tất cả lui
ra, anh đi tới bên giường, dùng khẩu hình môi nói với Lăng Tuyết:
– Em đọc không hiểu khẩu hình môi à?
– Anh nói chậm một chút, chắc tôi có thể đọc hiểu- Lăng Tuyết đáp.
– Tốt lắm- Lãnh Thanh Mặc hài lòng gật đầu, chậm rãi nói từng chữ-
Hiện tại, em cần lấy thân phận của Thiên Long tham dự một buổi chiêu đãi ký giả!
– Hả?- Lăng Tuyết sửng sốt- Chuyện này… Tôi cũng rất sẵn lòng giúp
anh, nhưng việc này khó quá, hơn nữa, tôi còn chưa từng tham dự trường
hợp ấy, tôi lo mình không đảm đương nổi.
– Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em- Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng vỗ vai Lăng
Tuyết, khuôn mặt thanh tân thoát tục gần ngay trước mắt- Có tôi ở đây,
không cần sợ!
Sáu nhà tạo mẫu giúp Lăng Tuyết thay lễ phục trang điểm làm tóc, mỗi một chi tiết đã tốt còn phải hoàn hảo hơn.
Tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong, Lăng Tuyết đứng
trước tấm gương lớn, kinh ngạc ngắm mình trong đó, không khỏi hoảng hốt…
Đây là cô sao?
Váy dài quý phái trang nhã, trang sức xa hoa, gương mặt trang điểm tinh xảo, kiểu tóc sang trọng…
Hệt như một cô công chúa cao quý trong phim, từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ hết chỗ chê.
Cô đưa mắt nhìn khung hình trên bàn trang điểm, giờ khắc này, Lăng
Tuyết trong gương gần như không khác gì so với Cung Thiên Long.
– Trên người cô bị thương, hôm nay cứ tùy ý một chút đi- Tần Tuệ giúp Lăng Tuyết mang vào đôi giày thủy tinh lộng lẫy- Anh Lãnh đang ở trên
xe đợi cô, chúng ta đi thôi.
Lăng Tuyết cất bước, suýt nữa trẹo chân, nhíu mày:
– Tôi mang không quen giày cao gót.
Cô chưa từng mang giày cao gót, cho dù ở trên sân khấu, cô cũng chỉ mang giày Martin chắc chắn hoặc là giày đế bằng mũi nhọn.
– Có phải đôi giày này không vừa chân không?
Tần Tuệ ra dấu, người hầu nữ lập tức lấy thêm vài đôi giày cao gót đến cho Lăng Tuyết thay.
– Không có giày đế bằng à?- Lăng Tuyết nhìn những đôi giày này, không khỏi chau mày, tất cả đều là giày cao ba tấc, gót giày ngọn hoắc như
cây đinh.
– Cô Cung chưa bao giờ mang giày đế bằng- Tần Tuệ nhìn chân Lăng
Tuyết- Nhìn chân cô, chắc bình thường rất ít khi mang giày cao gót,
không sao, chúng ta đổi đôi thấp hơn đi.
Người hầu nữ lại mang đến vài đôi giày, gót giày thấp hơn một chút,
Lăng Tuyết miễn cưỡng mang vào, nhưng đi vài bước liền không chịu được:
– Đau lắm, không được, tôi phải mang giày đế bằng.
– Việc này…
– Hiện giờ tôi đang bị thương, người khác sẽ không chú ý đâu- Lăng
Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Nếu bởi vì tôi mang giày cao gót mà đi đứng
không tiện, càng dễ để lộ sơ hở hơn.
Tần Tuệ ngẫm lại cũng đúng, đành phải cho người đi tìm giày đế bằng cho Lăng Tuyết, cô mang vào, thở phào nhẹ nhõm:
– Bây giờ thoải mái hơn rồi.
– Hì hì…- Tần Tuệ cười nhẹ, ánh mắt nhìn Lăng Tuyết pha đủ thâm ý.
***
Từ tầng chính xuống lầu đi ra khỏi biệt thự, tâm trạng của Lăng Tuyết rất phức tạp, cô không phải dạng người chưa từng trải đời, trước kia
lúc biểu diễn cũng từng đi qua rất nhiều nơi tráng lệ, nhưng biệt thự
này có thể sánh ngang với hoàng cung, nguy nga cực hạn.
Nhà họ Cung này giàu có nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, khó trách
sự an nguy của người thừa kế có thể tác động đến thịnh suy của cả gia
tộc.
– Cô Cung, mời lên xe!- Người gác cổng cung kính chào hỏi.
Lăng Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, Tần Tuệ nhẹ nhàng huých cánh tay cô, cô mới nhớ bản thân bây giờ đang là Cung Thiên Long.
– Cám ơn- Lăng Tuyết mỉm cười hữu nghị với người nọ, xách váy chui vào xe.
Tần Tuệ đi theo sau khéo léo nhắc nhở:
– Hiện tại cô là cô Cung, phải quen với việc mọi người đối xử cung kính với mình.
– Tôi làm có chỗ không đúng ư?- Lăng Tuyết khó hiểu hỏi