KẾT HÔN RỒI DỤ DỖ EM

Hôn lễ của Doãn Toại và Khương Ngâm ngày càng đến gần, hôm đó, đúng lúc Dương Thư và Sơ Nịnh đưa con trai sang chơi, Khương Ngâm nói chuyện phiếm với hai người ở trong vườn, nhắc đến chuyện hôn lễ.

Khương Ngâm định mời mấy bé hoa đồng để tăng thêm bầu không khí cho hôn lễ.

Vừa nghe nói làm hoa đồng, ba bạn nhỏ nhao nhao tranh nhau, không ai nhường ai, khiến các bà mẹ dở khóc dở cười.

Dương Thư nhìn về phía Khương Ngâm: "Hoa đồng phải là số chẵn, ba đứa nhóc này không làm được đâu."

Sơ Nịnh cũng đồng ý: "Hơn nữa ba nhóc này tập trung lại một chỗ thì ầm ĩ lắm, nếu lúc đó phối hợp không ăn ý sẽ làm chậm tiến độ của hôn lễ."

Nói đến đây, Sơ Nịnh bỗng nhớ tới gì đó, nói: "Tích Tích và Hân Hân cũng xêm xêm nhau, để hai đứa nó làm hoa đồng đi, một trai một gái, tượng trưng cho đủ nếp đủ tẻ, có lẽ sẽ tốt hơn?"

Khương Ngâm nghĩ về cái tên này một lát, cười: "Cậu nói cháu gái của Tần Hi ấy hả, trước đó, lúc ở nhà cậu, cô nhóc kia bị con trai tớ cắn một cái, khóc rất lớn đúng không?"

"Đúng vậy, là con bé, càng lớn càng xinh đẹp, nếu đứng cùng Hân Hân sẽ làm hôn lễ trở nên rực rỡ hơn."

Ý kiến này không tệ nhưng Khương Ngâm vẫn hơi do dự: "Lúc trước con trai tớ chọc cô bé khóc chỉ sợ cô bé ấy sẽ không đồng ý."

Sơ Nịnh nói: "Chắc không đâu, đều là mấy đứa trẻ hai, ba tuổi, có khi quên mất chuyện này rồi ấy chứ."

Đề nghị này của Sơ Nịnh đã cung cấp cho Khương Ngâm một ý tưởng mới.

Chạng vạng tối, lúc Doãn Toại từ công ty về, cô chủ động nói chuyện này cho anh.

Doãn Toại cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, ngồi xuống ghế sofa, im lặng một lát rồi nói: "Tối mai có một bữa tiệc, đúng lúc Cố Ngôn Thanh cũng tham gia, đến lúc đó anh sẽ hỏi anh ta."

Doãn Lê Hân điều khiển chiếc xe ô tô trẻ em từ từ chạy vào phòng khách, cậu nhóc chạy đến ghế sofa: "Ba ơi, mẹ ơi, hai người đang làm gì vậy ạ?"

Khương Ngâm cười, nhéo mặt cậu một cái: "Không phải con muốn làm hoa đồng à, ba mẹ đang tìm bạn nữ cho con đây."

Doãn Lê Hân chống cằm suy nghĩ: "Vậy con muốn một bạn xinh đẹp!"

Khương Ngâm bật cười: "Được, tìm cho con một bạn xinh đẹp."

- -

Khương Ngâm lớn lên ở Đại học C, nên cô quyết định sẽ đón dâu ở Đại học C.

Trước hôn lễ một ngày, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn cực kỳ bận rộn, xác nhận đi xác nhận lại số lượng khách mời, thời gian đón dâu, rồi còn phương tiện đón tiếp và các quy trình liên quan.

Ngược lại Khương Ngâm bình tĩnh hơn nhiều, cô ngồi trên sofa cắn hạt hướng dương, chậm rãi nói: "Ba, mẹ, hai người đã đối chiếu, kiểm tra tám trăm lần rồi, làm gì còn chỗ nào có vấn đề nữa chứ, mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi ạ."

Nói xong, cô rót trà cho hai người họ.

Lương Văn nhận lấy uống nửa tách, hỏi cô: "Hôn lễ là chuyện lớn đấy, sao con không căng thẳng chút nào thế?"

Khương Ngâm bật cười: "Chúng con cũng đã sinh con rồi, có gì mà căng thẳng nữa đâu, chỉ là bổ sung thêm hôn lễ thôi, hai người đừng áp lực quá, cứ thả lòng một chút đi ạ."

"Sao mẹ có thể thả lỏng được chứ? Ba mẹ chỉ gả con gái đi lấy chồng được một lần mà thôi." Lương văn nói xong liền xúc động.

Khương Ngâm ôm cánh tay Lương Văn: "Giáo sư Lương, mẹ không nỡ xa con đúng không?"

Cô bĩu môi, than thở: "Nhớ ngày đó, không biết ai đã ước gì có thể gả con đi thật nhanh, lúc con và Doãn Toại lĩnh chứng còn cực kỳ vui vẻ, không thấy mẹ buồn bã chút nào mà."

Hốc mắt Lương Văn ửng hồng, nhẹ nhàng đẩy cô: "Sao con biết mẹ không buồn? Hơn nữa, con đã dọn ra ngoài ở một mình từ lâu, sau khi lĩnh chứng thì chỉ chuyển qua chỗ Doãn Toại mà thôi. Chẳng phải các con vẫn luôn không cử hành hôn lễ sao nên mẹ vẫn chưa kịp đau lòng đấy chứ."

"Bây giờ dán chữ Hỷ đỏ, treo lồng đèn đỏ." Lương Văn liếc nhìn xung quanh, than thở: "Không biết vì sao lòng mẹ đột nhiên trống rỗng."

"Ai da, sao mẹ lại khóc rồi?" Khương Ngâm lau sạch khóe mắt ướt át của Lương Văn: "Ngày mai Doãn Toại sẽ mang cháu ngoại nhỏ đến đấy đón dâu đấy, mẹ mà khóc sưng mắt thì phải giải thích với cháu ngoại bé bỏng của mẹ thế nào?"

Lương Văn không biết nên khóc hay nên cười nữa, tỏ vẻ ghét bỏ cô: "Mẹ không nỡ xa con gái mà còn cần giải thích hả? Con sinh con trai rồi thì sao chứ? Trong lòng ba mẹ, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ thôi."

Khương Ngâm cười, hôn má bà một cái: "Con biết rồi ạ, giáo sư Lương!"

Khương Bẩm Hoài nhìn đồng hồ trên tường, nói với Khương Ngâm: "Ngày mai phải dậy sớm, con mau đi ngủ đi, để mẹ con yên tĩnh một lát là được."

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]

-

Lận Phương Đình.

Doãn Toại tắm rửa cho con trai xong thì dỗ cậu bé ngủ, lúc này Doãn Lê Hân mới nhớ ra hôm nay vẫn chưa thấy Khương Ngâm.

Cậu nhóc nằm trên giường cũng không còn tâm trạng nghe ba kể chuyện nữa: "Mẹ đi đâu rồi ạ?"

Doãn Toại gấp sách trong tay lại, ngồi bên mép giường: "Mẹ đang ở nhà ông bà ngoại con, ngày mai mẹ con sẽ là cô dâu, chúng ta sẽ đi đón mẹ, con quên rồi sao?"

Doãn Lê Hân nhớ tới chuyện này, chép miệng: "Nhưng cả ngày rồi con chưa được gặp mẹ, con có thể đi tìm mẹ không ạ?"

"Con ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm mẹ."

Doãn Toại dỗ dành cậu bé một lúc vẫn không được, anh cầm điện thoại lên: "Hay là chúng ta video call cho mẹ nhé?"

Hai mắt Doãn Lê Hân sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.

Doãn Toại vừa gọi, bên kia đã nghe máy rất nhanh.

Khương Ngâm vừa rửa mặt xong, thấy con trai trên màn hình, cô nở nụ cười: "Hân Hân vẫn chưa ngủ hả con?"

"Con nhớ mẹ, không ngủ được ạ."

Giọng nói ngọt xớt của con trai truyền tới khiến lòng Khương Ngâm trở nên ấm áp, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Doãn Lê Hân chợt nhớ tới gì đó, hỏi cô: "Mẹ ơi, ngày mai mẹ và ba kết hôn, sẽ có rất nhiều người chúc phúc, có phải con cũng nên chúc một lời không ạ?"

Khương Ngâm cười: "Con muốn chúc gì nào?"

Doãn Lê Hân cũng không biết nói gì cho phải, cậu nhóc vuốt vuốt thùy tai, suy nghĩ một lát, cuối cùng nghĩ ra một câu: "Vậy chúc hai người sớm sinh quý tử nhé?"

Nói xong cậu mới để ý, chỉ vào mình: "Có phải con là quý tử không ạ?"

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Doãn Toại: "Ba ơi, vì sao lại nói con quý ạ? Có phải con rất đáng tiền không?"

Doãn Toại: "..."

- -

Ngày hôm sau, lúc đi đón dâu, Doãn Lê Hân mặc một bộ âu phục, trông rất đẹp trai, ngồi ở ghế phía sau của xe đón dâu.

Ngay sau đó, có một cô bé mặc váy trắng bước lên xe.

Cô bé rất trắng trẻo, xinh xắn, đôi mắt long lanh, nhìn cứ như một cô búp bê tinh xảo.

Doãn Lê Hân quan sát cô bé một lúc lâu, âm thầm suy nghĩ một lát, chắc đây là bạn nữ mà ba mẹ tìm cho mình.

Đúng là xinh thật.

Cậu đang định lên tiếng chào hỏi thì phát hiện cô bé cứ nhìn chằm chằm mình.

Một lát sau, cô bé bỗng nhiên chỉ vào cậu: "Cậu bảo tôi là trộm, còn cắn tôi."

Vừa nói xong, Cố Tích vội rụt tay lại, sợ bị cậu cắn thêm cái nữa.

Đây là chuyện xảy ra ở nhà Tần Hoài Sơ từ mấy ngày trước, Doãn Lê Hân vẫn còn có chút ấn tượng.

Cậu gãi đầu: "Là do kem của cậu bị chảy, không thể trách tớ được."

Tay Cố Tích cầm hoa tươi, lông mi dài chớp chớp, cô bé nhếch môi nhưng không nói gì.

Trên đường đi đón dâu, Doãn Lê Hân chủ động nói chuyện phiếm với cô bé: "Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tên của cậu đấy, cậu học ở nhà trẻ nào thế, sao không phải cùng trường với tớ?"

Cố Tích vẫn không nói gì.

Doãn Lê Hân nhích lại gần, chỉ đóa hoa hồng màu trắng trong tay cô bé: "Hoa này đẹp thật đấy."

Cố Tích dịch hoa trong tay sang bên cạnh, không cho cậu chạm vào.

Trong xe im lặng một lúc lâu, vị tài xế phía trước bỗng nhiên cười nói: "Hai bạn nhỏ à, chú cho các cháu một câu hỏi, xem ai trả lời được nhé, có muốn chơi không nào?"

Doãn Lê Hân kiêu ngạo quay sang nhìn: "Vậy chú hỏi đi ạ."

Tài xế suy nghĩ một chút, hỏi: "Cháu mới học mẫu giáo, có biết đặt câu không?"

Doãn Lê Hân: "Có ạ."

Cố Tích không chịu yếu thế: "Cháu cũng biết."

Tài xế nói: "Vậy trong hai người các cháu, ai có thể dùng từ "ngây thơ*" để đặt câu đây?""

*Ngây thơ = thiên chân

Cố Tích nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay trời thật* đẹp."

*Trời thật = thiên chân

Khóe miệng tài xế co quắp lại.

Từ ngây thơ còn có thể đặt câu như vậy sao?

Ông cười cười: "Được, tiếp theo dùng từ "thời tiết" để đặt câu nhé."

*Thời tiết = thiên khí

"Đến cháu!" Doãn Lên Hân sờ cằm suy nghĩ, nói: "Mỗi ngày cháu đều làm mẹ cháu tức* giận đến nỗi phải cầm chổi lông gà đánh cháu."

*Ngày + tức = thiên khí

Tài xế: "..."

Mạch não của hai nhóc này cũng giống nhau thật đấy.

Doãn Lê Hân hỏi: "Chú ơi, hai chúng cháu ai là người thắng vậy ạ?"

Tài xế không biết nên khóc hay cười: "Cả hai đều thắng!"

Doãn Lê Hân và Cố Tích nghe vậy thì rất vui, quay sang nhìn nhau.

Cơn giận lúc trước lập tức biến mất, hai bạn nhỏ đột nhiên cười rộ lên.

Cười xong, Cố Tích hỏi cậu bé: "Lúc nãy cậu đặt câu như vậy là đang nói thật hả?"

Doãn Lê Hân: "Cái gì?"

"Mỗi ngày cậu đều làm mẹ cậu tức giận đến nỗi phải cầm chổi lông gà đánh cậu?"

Doãn Lê Hân nhớ lại chuyện hai ngày trước suýt bị mẹ đánh, cậu nhóc chột dạ sờ mũi, nghiêm túc trả lời: "Không phải, tớ chỉ thuận miệng đặt câu như vậy thôi. Thật ra, ngày nào mẹ tớ cũng khen tớ hiểu chuyện, từ trước đến nay tớ rất ngoan, thường xuyên được giáo viên trong trường tuyên dương, còn có rất nhiều phiếu bé ngoan nữa."

Cố Tích kinh ngạc mở to mắt: "Thật sao?"

Doãn Lê Hân kiêu ngạo ưỡn ngực lên: "Đương nhiên rồi!"

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]

- -

Lúc đón dâu, người tới kẻ lui tấp nập, nhờ có tài xế mà quan hệ của hai bạn nhỏ trở nên tốt hơn.

Hôn lễ của Doãn Toại và Khương Ngâm tổ chức trong một trang viên trồng đầy hoa lê, khung cảnh xung quanh vừa lãng mạn vừa thơ mộng, thậm chí còn có dàn nhạc chuyên nghiệp đến biểu diễn.

Bởi vì thân phận là ông chủ Tinh Đồ của Doãn Toại nên có rất nhiều ngôi sao đến tham dự hôn lễ, gần như cả nửa giới giải trí, vì vậy độ hot của hôn lễ thế kỷ này lại tăng lên.

Hôn lễ còn chưa chính thức ban đầu, giới truyền thông đã đến đông đủ.

Thảm đỏ được trải dài giữa hoa viên, những cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống như mưa.

Âm nhạc bỗng ngừng lại, khoảnh khắc mà mọi người mong chờ đã đến, Khương Ngâm mặc váy cưới, khoác tay Doãn Toại tiến vào.

Phía trước là đôi hoa đồng xinh đẹp, càng tô điểm thêm nét rực rỡ cho hôn lễ.

Trên tay Doãn Lê Hân cầm nhẫn kim cương, Cố Tích cầm hoa tươi, ánh đèn flash của máy ảnh nhấp nháy liên tục chiếu vào người hai bạn nhỏ.

Âm nhạc lại vang lên, các khách mời không hẹn mà cùng đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc MC chủ trì hôn lễ, Doãn Lê Hân và Cố Tích đứng ở một bên.

Doãn Lê Hân nhìn hộp trang sức trên tay, lặng lẽ mở ra xem.

Cố Tích cũng lại gần, nhỏ giọng "oa" lên, hai mắt sáng rực: "Nhẫn kim cương thật đẹp."

Doãn Lê Hân rất tự hào nói: "Ba tớ mua cho mẹ tớ đó."

"Tớ thích quá đi mất!" Cố Tích nhìn không chớp mắt, cẩn thận duỗi tay ra chạm vào mặt kim cương: "Còn to hơn viên của mẹ tớ,"

Thấy cô bé thích thú như vậy, Doãn Lê Hân lấy nhẫn ra khỏi hộp, đưa cho Cố Tích: "Cậu muốn đeo à?"

Cố Tích sững sờ, còn chưa lên tiếng, MC đã kêu Doãn Lê Hân đi qua đưa nhẫn.

Doãn Lê Hân cầm nhẫn đến, nhìn Doãn Toại và Khương Ngâm trao nhẫn cho nhau.

Sau khi trao xong, cậu bé ngửa mặt hỏi MC: "Không có nhẫn của cháu ạ?"

MC hoang mang một lát, hơi khó hiểu hỏi: "Cái gì cơ?"

Doãn Lê Hân chỉ vào Cố Tích ở bên cạnh: "Cháu phải đeo cho bạn nữ của cháu."

Nghe thấy lời nói trẻ con của cậu bé, khách mời ở dưới cười ồ lên, nhiệt liệt vỗ tay.

Rốt cuộc Doãn Lê Hân mới chậm chạp nhận ra, có lẽ cậu bé không có nhẫn để tặng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Khương Ngâm bằng ánh mắt tủi thân.

Khương Ngâm mỉm cười xoa đầu cậu bé, cô khom lưng, nói nhỏ: "Con không thể tùy tiện tặng nhẫn cho người khác được đâu, chờ khi nào Hân Hân lớn, con sẽ trao nhẫn cho người con gái mà con muốn bảo vệ."

Doãn Lê Hân cái hiểu cái không, cậu nhóc nhìn nhẫn trên tay Khương Ngâm, nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩa là phải tặng cho người con gái có thể sinh em bé với con ạ? Giống ba và mẹ đúng không ạ?"

Khương Ngâm hơi giật mình, ý cười càng đậm hơn: "Cũng gần như vậy, sau này con sẽ hiểu."

Hôn lễ vẫn phải tiếp tục, Doãn Lê Hân ngoan ngoãn lùi về chỗ, đứng cạnh Cố Tích.

Nghĩ đến những lời Khương Ngâm vừa nói, đôi mắt xinh đẹp của cậu bé chợt lóe lên, bỗng nhỏ giọng hỏi Cố Tích: "Cậu có muốn sinh em bé với mình không?"

Cố Tích ngạc nhiên mở to mắt.

Doãn Lê Hân: "Cậu rất thích chiếc nhẫn vừa rồi đúng không, mẹ tớ nói, nếu cậu đồng ý sinh em bé với tớ, tớ liền có thể tặng nhẫn cho cậu."

Cố Tích cắn môi, không hiểu lắm: "Vậy làm thế nào mới sinh được? Mình không biết."

Đúng lúc đến phần cô dâu chú rể hôn nhau, Doãn Toại rũ mắt nâng mặt Khương Ngâm lên, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

Doãn Lê Hân nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên cậu quay sang nhìn Cố Tích, bắt chước hành động vừa rồi của Doãn Toại.

Lúc buông cô bé ra, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc làm như này là sinh được đấy, có lẽ ba mẹ tớ làm vậy nên mới sinh ra tớ."

Cố Tích bị hôn thì sửng sốt, mặc dù cô bé không biết làm vậy có thể sinh em bé không, nhưng cô biết con gái không được để con trai hôn một cách tùy tiện.

Hơn nữa cậu còn hôn lên môi!!!

Hơn nửa ngày trời, cô bé mới dùng tay chùi môi, hốc mắt ửng hồng: "Ai muốn sinh em bé với cậu chứ, tớ không chơi với cậu nữa hu hu hu..."

Cô bé rất khó chịu, nước mắt to như hạt đậu cứ thi nhau rơi xuống, sau đó nức nở chạy đi.

+

Doãn Lê Hân đứng tại chỗ, tỏ vẻ vô tội, gãi gãi lỗ tai.

Hình như cậu lại bắt nạt người ta khóc nữa rồi.

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi