Sau hôn lễ, Doãn Toại và Khương Ngâm đã lên kế hoạch sẽ nghỉ vài ngày cuối tháng năm để cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật.
Doãn Lê Hân vừa nghe nói ba mẹ sẽ đi chơi nhưng không dẫn cậu theo liền lo lắng đến mức gào khóc.
Hai người Doãn Toại và Khương Ngâm dỗ dành mãi đứa con trai quý báu của họ mới rủ lòng từ bi, để lại thế giới hai người cho họ.
Buổi sáng trước khi xuất phát, Doãn Toại và Khương Ngâm tự mình đưa Doãn Lê Hân đi nhà trẻ.
Ngồi ở ghế sau xe, Khương Ngâm ôm con trai hỏi: "Mấy ngày nay con muốn đến nhà ông bà ngoại hay là đến nhà cậu chơi với Dĩ Tắc?"
Doãn Lê Hân nhíu mày suy tư: "Đi tìm Dĩ Tắc ạ."
Khương Ngâm sờ đầu con trai: "Vậy buổi chiều mẹ sẽ nhờ cậu đến đón con."
Nói xong suy nghĩ một lát rồi bổ sung: "Nếu con ở nhà cậu thấy chán muốn đến nhà dì Sơ Nịnh tìm Tần Hoài Sơ cũng được."
Doãn Lê Hân nghe xong, vội vàng lắc đầu: "Không đi, con nghỉ chơi với Tần Hoài Sơ rồi!"
Doãn Toại đang lái xe phía trước nhíu mày cười: "Hai tên nhóc các con đã nghỉ chơi tám trăm lần rồi, lần này là vì chuyện gì?"
Doãn Lê Hân khịt mũi, nói: "Hôm qua có một giáo viên mới đến bảo chúng con lần lượt giới thiệu tên của mình."
"Dĩ Tắc nói, tên của cậu ấy là do ông nội đặt, hi vọng cậu ấy có thể tự nhắc nhở bản thân làm những điều đúng đắn để sau này trở thành một người có ích."
"Tần Hoài Sơ nói ba cậu ấy họ Tần mẹ họ Sơ nên gọi cậu ấy là Tần Hoài Sơ, cậu ấy là kết tinh tình yêu của ba mẹ."
Nói đến đây, Doãn Lê Hân dừng một chút: "Đến lượt con, con nói con được sinh ra lúc trời sắp sáng nên gọi là Lê Hân."
Khương Ngâm vẫn chưa thấy có gì không đúng, hỏi cậu bé: "Sau đó thì sao?"
Doãn Lê Hân nhíu mày: "Sau đó tan học Tần Hoài Sơ liền nói, tên của Dĩ Tắc là sự kì vọng của ông nội, tên của cậu ấy là tình yêu của ba mẹ, còn tên của con là ba mẹ tùy tiện đặt, không dụng tâm."
"Dù sao con cũng lớn hơn cậu ấy vài tháng, sao có thể cãi thua được?"
Cậu bé lẩm bẩm hai tiếng, ưỡn ngực: "Thế là con liền nói tên của Dĩ Tắc sự kỳ vọng của ông ngoại, tên của tớ là ba tớ đặt vì muốn kỉ niệm ngày tớ sinh ra đời, còn cái tên Tần Hoài Sơ này nghe là biết ba mẹ là tình yêu đích thực, con trai chỉ là ngoài ý muốn, có thể cậu được nhặt từ thùng rác không chừng, tốt nhất nên trở về tìm chú Tần để xác nhận lại đi."
Mặt Doãn Lê Hân dần trở nên đắc ý: "Tần Hoài Sơ không thể phản bác được con, cậu ta tức đến mức suýt khóc."
Khương Ngâm nín cười: "Nên hai người các con liền nghỉ chơi?"
"Hừ hừ."
"..."
Xe dừng ở chỗ đậu xe trước cửa nhà trẻ.
Lúc Doãn Toại dắt con trai bước xuống, nhìn thấy Tần Hi cũng lái xe đưa Tần Hoài Sơ đến.
Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, Doãn Lê Hân vô thức định mở miệng chào, nhưng nghĩ đến chuyện đã nghỉ chơi, liền nuốt lời chào vào bụng.
Lúc Doãn Toại chào hỏi với Tần Hi, thoáng nhìn qua đôi mắt sưng đỏ của Tần Hoài Sơ, hỏi: "Hoài Sơ sao vậy?"
Nhắc đến chuyện này Tần Hi liền đau đầu: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, tối hôm qua đi học về liền khóc nói chúng tôi không yêu thằng bé, nó là được nhặt trong thùng rác rồi khóc lóc thê thảm, dỗ thế nào cũng không chịu nín."
Doãn Toại vô thức rũ mắt nhìn con trai.
Doãn Lê Hân làm mặt quỷ với Tần Hoài Sơ.
Giáo viên đến dắt hai đứa trẻ vào.
Lúc xếp hàng để đi vào lớp, Doãn Lê Hân đi bên cạnh Tần Hoài Sơ: "Sao cậu không mách ba cậu là tớ nói?"
Tần Hoài Sơ khinh thường "hừ" một tiếng: "Để người lớn nhúng tay vào chuyện trẻ con, cậu không sợ phiền phức sao?"
Doãn Lê Hân rất tán đồng gật đầu: "Đúng là rất phiền phức."
Vừa dứt lời, Doãn Lê Hân nhớ đến việc hai người vẫn còn đang nghỉ chơi, bất mãn: "Sao cậu lại nói chuyện với tớ."
Tần Hoài Sơ: "Rõ ràng là cậu bắt chuyện với tớ trước."
Doãn Lê Hân mím môi: "Vậy, còn nghỉ chơi nữa không?"
Tần Hoài Sơ nghiêm túc suy nghĩ: "Vẫn nên nghỉ chơi một ngày đi."
"Cũng được, thế ngày mai làm lành nhé."
Rất nhanh hai người đã đi đến thỏa thuận
Doãn Lê Hân cách xa Tần Hoài Sơ một chút: "Hừ!"
Tần Hoài Sơ chống eo, vẻ mặt khinh thường: "Hừ!"
——
Sau khi đưa Doãn Lê Hân đi nhà trẻ, Doãn Toại và Khương Ngâm liền lên máy bay đến đảo Langkawi của Malaysia.
Doãn Toại có bạn ở bên đó, đặc biệt sắp xếp một biển thự view biển cho bọn họ ở lại.
Hai người vừa xuống sân bay liền đón xe đến biệt thự.
Biệt thự mang phong cách Đông Nam Á kết hợp một chút Âu Mỹ, trong vườn có một bể bơi lớn, đầy đủ thiết bị thể thao và giải trí.
Bước vào phòng ngủ trên lầu, mở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài là đại dương mênh mông vô bờ.
Trời đã tối, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt biển, xung quanh có sao giăng đầy trời, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Doãn Toại lấy đồ dùng sinh hoạt trong hành lý ra, sắp xếp một chút.
Khương Ngâm lấy điện thoại di động trong túi ra, lướt lên lướt xuống.
Cô dựa lưng vào cửa sổ, gió biển thổi tung mái tóc dài buông xõa của cô.
Đưa tay vén tóc ra sau, Khương Ngâm nhìn về phía phòng để quần áo: "Ông xã, anh nói xem Hân Hân ở nhà anh em có khóc rồi náo loạn không? Trên đường đi thằng bé cũng không gọi điện thoại cho chúng ta, không phải do chúng ta không dẫn thằng bé đi cùng nên nó giận chúng ta chứ?"
Doãn Toại treo quần áo vào tủ, từ phòng giữ quần áo đi ra: "Đi cũng đã đi rồi, em suy nghĩ nhiều làm gì? Thằng bé không gọi điện thoại có nghĩa là không có chuyện gì lớn."
Anh nhìn đồng hồ, nói: "Giờ này chắc thằng bé đã ngủ rồi."
Khương Ngâm thở dài, nhẹ giọng oán trách: "Nhóc vô tâm, không nhớ mẹ chút nào."
Doãn Toại cười đi qua ôm cô, nhẹ nhàng cọ trán cô: "Thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, đừng luôn nghĩ đến nó. Hiếm khi có dịp, em hãy thả lỏng đầu óc, vui vẻ đi chơi vài ngày."
Khương Ngâm còn muốn nói gì đó, chuông báo của Wechat từ điện thoại trong túi vang lên.
Cô nhanh chóng lấy ra, nhìn thấy tên người gọi liền vui mừng: "Anh em gọi đến, chắc chắn là con trai tìm chúng ta."
Cô vừa nhấn nút nghe màu xanh lục, bên trong màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh Doãn Lê Hân khóc lớn: "Mẹ ơi, khi nào hai người trở về hu hu hu..."
Từ khi có bé con, chưa lúc nào cả Khương Ngâm và Doãn Toại đều phải đi công tác.
Bất cứ khi nào cũng sẽ có một người ở bên cạnh chăm sóc con trai.
Tiếng khóc này khiến lòng người mẹ như Khương Ngâm hơi khó chịu, cái mũi cay cay khó hiểu.
Cô lau khóe mắt, mỉm cười nhìn đứa trẻ trong video: "Sao vậy, trước đó không phải chúng ta đã bàn rồi sao, mấy ngày nữa ba mẹ sẽ về, sẽ mang thật nhiều quà cho em."
"Nhưng mà con nhớ mẹ."
"Mẹ cũng nhớ con, lần sau có kì nghỉ, ba mẹ sẽ đưa con đi chơi được không?"
"Thật ư?"
"Mẹ có lừa con bao giờ chưa?" Khương Ngâm bỏ qua vấn đề này: "Trễ rồi sao Hân Hân còn chưa ngủ?"
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Dương Thư: "Vốn là ngủ rồi sau đó không biết vì sao lại tỉnh dậy, mở mắt ra liền phát hiện không phải ở nhà mình, chợt đau lòng khó hiểu, dỗ mãi không nín."
Trong video, Doãn Lê Hân rưng rưng nước mắt, khóc míu tựa như bị cả thế giới bỏ rơi.
Doãn Toại nhận điện thoại, nói với con trai: "Doãn Lê Hân, không phải con nói mình là đàn ông sao, mới một ngày không gặp ba mẹ đã khóc như thế sao?"
Nói xong, anh chụp ảnh màn hình gửi qua: "Nhìn xem lúc con khóc có xấu hay không, con là anh trai đó không sợ bị Dĩ Tắc chê cười sao."
Doãn Lê Hân nhìn thấy ba mình gửi qua mấy bức anh xấu xí, nhanh chóng đưa tay chùi nước mắt, ủy khuất nói: "Ai bảo hai người không đưa con đi cùng."
Giọng Doãn Toại dịu xuống: "Không phải trường không cho nghỉ sao, lần sau sẽ đưa con theo."
"Vậy ba viết giấy cam kết đi, miễn cho sau này đổi ý!"
Doãn Toại mỉm cười: "Con mới chỉ biết được vài chữ cái còn muốn ba viết giấy cam kết cho con?"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng anh vẫn bất đắc dĩ thở dài, đi tìm giấy bút, viết mấy chữ rồi ký tên lên.
Anh đưa cho con trai nhìn: "Như vậy được chưa?"
"Mẹ cũng phải kí tên nữa."
Lúc đầu Khương Ngâm thấy con trai khóc liền khó chịu trong lòng, bây giờ không hiểu sao lại bị chọc cười, nhận bút từ Doãn Toại ký tên của mình.
Doãn Lê Hân hít mũi, không khóc nữa: "Ba mẹ nhớ giữ giấy cam kết cho kỹ, trở về đưa cho con. Cậu mợ và Dĩ Tắc đều nhìn thấy, hai người đừng hòng chơi xấu."
Doãn Toại lười biếng cười: "Ngày mai ba sẽ gửi qua tin nhắn cho con, con hài lòng chưa?"
Doãn Lê Hân miễn cưỡng trả lời: "Tạm chấp nhận."
"Đúng rồi." Cậu bé lại ngẩng đầu nhìn về phía màn hình: "Vậy ba mẹ sẽ mua quà gì về cho con?"
Doãn Toại: "Con muốn quà gì?"
Doãn Lê Hân: "Con muốn có em gái, phải xinh đẹp."
Nói xong thấy bên kia điện thoại không có phản ứng, cậu bé liền hung hăng nhíu mày: "Không mang em gái về, hai người cũng đừng trở về!"
Doãn Toại & Khương Ngâm: "..."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Ngâm dở khóc dở cười: "Nhóc này nghĩ muốn có thì sẽ có liền sao, vừa rồi còn muốn chúng ta nhanh chóng trở về, bây giờ lại trở mặt."
Cô thở dài: "Nhưng mà cảm ơn trời đất vì thằng bé không khóc nữa, vừa rồi bé con khóc em lập tức muốn đi về trong đêm."
Doãn Toại xoa đầu cô: "Có đói bụng không, ban ngày em say máy bay, cả buổi không ăn gì. Lúc nãy anh nhìn thấy tủ lạnh dưới lầu có nguyên liệu nấu ăn, em nghỉ ngơi một chút, anh làm bò bít tết cho em."
Sau khi Doãn Toại rời đi, Khương Ngâm mệt mỏi vặn eo, đi vào phòng tắm tắm rửa, cảm giác cả người đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Dưới lầu, Doãn Toại đã làm bò bít tết xong mang ra bàn.
Sau bữa ăn, hai người nắm tay đi dạo quanh đó.
Ngồi trên hàng ghế dài trong khu biệt thự, Khương Ngâm túm áo khoác trên người nói: "Trước kia em đã từng đến đảo Langkawi để chụp ảnh cưới cho người ta. Nhưng lúc đó chỉ lo bận bịu làm không có thời gian thưởng thức phong cảnh nơi này."
Doãn Toại ôm cô vào lòng: "Vậy lần này nhất định phải chơi thật vui vẻ."
Khương Ngâm cười: "Vui vẻ sao được, nếu không phải cách khoảng một năm rưỡi mới đi, chỉ sợ em không dám đi, em không nỡ bỏ con trai lại một mình."
Doãn Toại nâng cằm cô lên, cặp mắt đào hoa sâu thẳm: "Anh có một câu hỏi muốn hỏi em."
Khương Ngâm: "Hả?"
Doãn Toại dừng một lát: "Bây giờ em nói mấy câu đều nhắc đến con trai, trong lòng em, anh và nó ai quan trọng hơn?"
Khương Ngâm khẽ giật mình, cười giận nói: "Câu hỏi kiểu gì thế? Nào có ai lại hơn thua với con trai mình?"
"Sao không thể hơn thua? Em ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh."
Khương Ngâm nghiêng đầu qua: "Em không biết."
"Không muốn nói thì thôi."
Doãn Toại cười, ghé vào tai cô rồi khẽ hôn lên vành tai, lẩm bẩm nói: "Ngâm Ngâm, trong lòng anh em mãi mãi ở vị trí đầu tiên."
Bên tai Khương Ngâm nóng lên, lúc quay đầu môi anh cũng dán lại gần, nắm lấy gáy cô, dùng sức hôn sâu vào.
Khương Ngâm nhắm mắt lại, chủ động nghênh đón sự nhiệt tình của anh.
Buổi tối, lúc Doãn Toại đi tắm, Khương Ngâm muốn uống gì đó liền xuống lầu tìm trà sữa hòa tan trong tủ, pha một cốc cho mình.
Cô bưng về phòng ngủ, trà sữa còn hơi nóng, cô tựa vào đầu giường tùy ý lướt điện thoại di động.
Không lâu sau Doãn Toại khoác áo choàng tắm đi ra, khuôn mặt tuấn tú, đường nét sắc xảo, mái tóc ngắn xõa xuống trán, hơi ẩm ướt.
Anh vén chăn lên chui vào, Khương Ngâm ngửi thấy mùi hương tươi mát, dễ chịu trên người anh khiến người ta vô cùng quyến luyến.
Doãn Toại lấy điện thoại di động của cô, đặt ở đầu giường.
Khương Ngâm ngước mắt, anh thản nhiên cong môi: "Không còn sớm nữa."
Lời nói của anh ẩn ý điều gì đó, Khương Ngâm không được tự nhiên "a" một tiếng, tiến vào trong chăn nằm xuống: "Vậy em đi ngủ."
Doãn Toại tận dụng cơ hội tắt đèn, lúc nằm xuống liền đè lên người cô.
Cơ thể anh nóng bừng, anh thở hổn hển.
Khương Ngâm cắn môi, nhỏ giọng nói: "Bôn ba cả một ngày, anh không mệt sao?"
Doãn Toại cười, giọng nói quyến rũ mê người: "Con trai bàn giao nhiệm vụ phải mang em gái về cho nó, chúng ta nên tận tâm hoàn thành đúng không?"
Anh hôn lên môi cô, dời xuống cằm rồi xuống cổ.
Khương Ngâm bỗng nhiên nhớ tới điều gì, khẽ nói: "Em vẫn chưa uống trà sữa."
"Muốn uống trà sữa?"
Anh uể oải cười, âm cuối cuốn theo hơi thở nhàn nhạt, quyến rũ khó tả.
Môi mỏng lướt qua tai cô cùng với một chút dụ dỗ.
Anh thấp giọng nói: "Cái đó của em uống không ngon, há miệng, anh có cái này cho em uống."
Sue: Uống gì vậy anh=))))))
Ở trong raw tui dịch là nó ra "anh có ống hút/ cái vòi cho em uống." Là vòi gì vậy anh =)))))
Xu: Sao không dịch vào luôn cho hấp dẫn =)))