KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

——Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa cầu thang đột ngột bị ai đó kéo mở từ bên ngoài, tiếng "két" của cánh cửa gỗ vang lên rất rõ ràng.

Trong phút chốc, đầu óc Tần Xán trở nên trống rỗng.

May mà Tạ Dĩ Tân phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Còn Tần Xán thì chậm hơn chút, sau khi kịp nhận ra tình huống, cậu lùi lại một bước, ho nhẹ một tiếng để che đậy sự lúng túng.

Nhìn kỹ lại thì hóa ra là một nghiên cứu sinh nam người Anh từ phòng thí nghiệm ruồi giấm bên cạnh, đang vừa gọi điện thoại vừa liên tục gọi người yêu là "babe", hoàn toàn không để ý đến hành động giữa họ.

Khi nhìn thấy Tạ Dĩ Tân và Tần Xán cùng đứng trong cầu thang, anh chàng này có vẻ ngạc nhiên, ngượng ngùng đưa tay che điện thoại rồi gật đầu chào họ: "Chào buổi chiều, có lẽ tôi cần xin đi qua một chút."

Tạ Dĩ Tân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, hoặc có lẽ anh không thấy việc mình làm có gì đáng xấu hổ nên chỉ lùi một bước và bình thản gật đầu.

Còn Tần Xán thì gần như không kìm được biểu cảm trên gương mặt, cậu vội vội vàng vàng đưa tay lên lau đi chỗ nước bọt còn vương lại trên miệng, cố gắng che đậy sự luống cuống, mặt đỏ ửng: "Xin lỗi nhé."

Chàng nghiên cứu sinh người Anh chỉ phẩy tay tỏ ý không sao, vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại vừa bước xuống cầu thang.

Mãi cho đến khi dưới lầu vang lên tiếng cánh cửa mở rồi đóng lại, Tần Xán mới thở phào nhẹ nhõm.

Không khí bỗng chốc trở nên vi diệu như đọng lại trong một khoảnh khắc.

Đôi môi Tần Xán nóng hổi như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Tạ Dĩ Tân để lại.

Cậu nhẹ nhàng mím môi, tim đập nhanh không ngừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hít một hơi thật sâu.

"Đàn anh, em nghĩ chúng ta cần phân tích tình hình hiện tại lý trí một chút."

Giọng Tần Xán khàn khàn cất lên: "Trước hết, những cử chỉ thân mật như ôm nhau trước đây có thể giải thích là do nhu cầu của những ngày mưa, nhưng như việc hôn... thì rõ ràng khác hẳn, nó mang tính đặc biệt hơn nhiều."

Tạ Dĩ Tân chăm chú nhìn Tần Xán mà không nói gì.

"Và như anh vừa nói, ngay cả khi không phải là ngày mưa thì anh vẫn có những... mong muốn về việc chạm vào em."

Tần Xán dừng lại một chút, cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa ngáy: "Tất cả những dấu hiệu này cho thấy có lẽ anh đã phát sinh một số cảm xúc đặc biệt với em. Những cảm xúc này không phụ thuộc vào ngày mưa, mà hoàn toàn không liên quan đến thời tiết, chúng xuất phát từ suy nghĩ sâu thẳm và chân thực nhất trong lòng anh."

Đầu lưỡi Tần Xán khẽ run lên không kiểm soát, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên định nói: "Từ góc độ của em, rất có thể những cảm xúc đó là... anh thích em."

Đúng là một cuộc trò chuyện kỳ quặc đến lạ lùng, Tần Xán nghĩ.

Thông thường, khi người ta thổ lộ tình cảm, họ sẽ nói "Anh thích em" hoặc "Anh yêu em". Còn bọn họ thì biến nó thành một màn như suy luận điều tra vậy: "Em nghĩ anh thích em."

Người bình thường nghe câu nói này có lẽ sẽ theo bản năng phản bác hoặc xấu hổ tột cùng.

Tuy nhiên, Tần Xán nhận ra trên mặt Tạ Dĩ Tân không hề xuất hiện biến chuyển cảm xúc lớn nào, mà trái lại trông anh còn như... nhẹ nhõm.

Tạ Dĩ Tân đáp "Ừm": "Quả nhiên là vậy."

Tần Xán: "...Hả?"

"Hôm qua anh đã tự suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận tương tự."

Tạ Dĩ Tân nói với vẻ mặt bình thản: "Nhưng lúc đó anh vẫn chưa chắc chắn lắm nên hôm nay mới muốn em giúp anh xác nhận lại."

Tần Xán: "..."

Cậu đưa tay chạm lên miệng mình, cảm thấy bất lực và không biết nói gì: "Nhưng đàn anh à, phương pháp xác nhận của chúng ta có vẻ hơi bốc lửa rồi đúng không——?"

Tạ Dĩ Tân im lặng trong giây lát, rồi ngắt lời cậu: "Nhưng hôm đó em nói em cũng rất muốn hôn anh mà, không phải sao?"

Yết hầu Tần Xán khẽ chuyển động.

Một lúc sau, cậu bước lên vài bậc thang đứng ngang với Tạ Dĩ Tân.

Cậu cúi xuống nhìn vào khuôn mặt anh.

"Đúng vậy." Tần Xán khàn giọng đáp, "Vậy nên có vẻ như bản thỏa thuận giúp đỡ ngày mưa của chúng ta không thể tiếp tục nữa."

Tạ Dĩ Tân hơi nhíu mày, dường như không hiểu được logic của câu nói này.

"Bởi vì nếu em nhớ không nhầm, khi chúng ta thảo luận về các điều khoản trong thỏa thuận đó, chính anh là người đã chủ động thêm vào một điều khoản như vậy."

Tần Xán nhẹ giọng: "Nếu một trong hai chúng ta có người mình thích, mối quan hệ hỗ trợ này phải kết thúc ngay lập tức. Đây là lời anh nói lúc đó, phải không nào?"

Cậu tin với trí nhớ của Tạ Dĩ Tân, anh chắc chắn còn nhớ rõ hơn cả mình.

Quả nhiên, thân hình Tạ Dĩ Tân khẽ cứng lại, rõ ràng là anh đã nhớ ra.

"Vậy nên giờ chúng ta không còn tư cách tiếp tục mối quan hệ này nữa."

Tần Xán nhìn thẳng vào mặt Tạ Dĩ Tân, giọng cậu hơi run rẩy: "Nói cách khác, nếu anh còn muốn tiếp tục... làm những chuyện đó với em vào những ngày mưa, chúng ta chỉ có thể trở thành một mối quan hệ khác thôi."

Tạ Dĩ Tân vẫn nhíu mày, dường như chưa hiểu hoàn toàn: "Nhưng——"

Ngay lúc đó, cửa cầu thang lại bị ai đó đẩy mở với tiếng "két" vang lên lần nữa.

Tần Xán: "..."

Khó lắm mới tạo ra được bầu không khí có tình như vậy, câu quan trọng nhất sắp được nói ra rồi, bộ mấy người này đi thang máy một lúc thì giãy chớt hay gì?

Lần này, người bước vào là một gương mặt quen thuộc——Hác Thất Nguyệt đang đổ mồ hôi nhễ nhại.

Cô nàng vừa mở cửa vừa thở hổn hển ngước lên, kêu lên: "Ủa, anh Tần, thì ra anh ở đây hả?"

"Em tìm anh khắp nơi luôn. Không hiểu sao hôm nay máy ép bị giật mãi, nó cứ rỉ nước rồi phun thuốc không ngừng, anh nhanh giúp em kiểm tra với... Ủa, anh Tạ cũng ở đây ạ?"

Thấy Tần Xán và Tạ Dĩ Tân đứng trong tư thế đối mặt nhau, Hác Thất Nguyệt hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn thấy cả một thùng lớn môi trường nuôi cấy đặt dưới đất thì càng bối rối hơn: "Hả? Sao anh đặt môi trường nuôi dưới đất thế? Hai anh đang đứng đây... nói chuyện à?"

Tần Xán: "..."

Con bé này thật biết chọn thời điểm.

Nhưng Tần Xán nghĩ thế cũng tốt, dù sao cậu đã nói rõ ràng rồi nên cũng cần cho Tạ Dĩ Tân chút thời gian để suy nghĩ. Cậu thở dài ôm lấy thùng môi trường nuôi, nhìn sâu vào mắt Tạ Dĩ Tân một lần cuối.

Lông mi Tạ Dĩ Tân khẽ run lên khi Tần Xán quay người đẩy cửa và nói với Hác Thất Nguyệt: "Đi thôi, anh giúp em sửa máy ép."

Sau khi giúp Hác Thất Nguyệt sửa xong máy ép, Tần Xán ngẩng lên nhìn về phía xa. Bàn làm việc của Tạ Dĩ Tân vẫn trống không.

Hác Ngũ Chu nhận thấy ánh mắt của Tần Xán: "Hình như anh Tạ vừa ra ngoài với Jonathan rồi, tham dự cuộc họp ở tòa nhà bên cạnh đấy ạ."

Tần Xán im lặng một lúc rồi gật đầu. Cuối cùng, cậu không đợi nữa mà rời phòng thí nghiệm, đón xe buýt về thẳng căn hộ.

Dù tối qua cậu còn chưa chắc chắn, nhưng sau mọi chuyện xảy ra trong cầu thang hôm nay thì Tần Xán biết rõ Tạ Dĩ Tân nhất định sẽ nhắn tin cho mình trong ngày thôi.

Tạ Dĩ Tân mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mâu thuẫn.

Anh vừa chậm chạp lại vừa nhạy bén. Ví dụ, anh sẽ chủ động hôn bạn, nhưng sau khi làm tim bạn đập loạn nhịp thì anh lại ngơ ngác, bối rối hỏi tại sao mình lại có cảm xúc như vậy.

Anh rất thông minh, cũng rất ranh mãnh, nhưng đôi khi lại ngốc nghếch đến kỳ lạ.

Ở Tạ Dĩ Tân, bạn không thể mong chờ mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Anh cảm nhận được sự mập mờ, nhưng có lẽ không hiểu ý nghĩa thực sự sau đó là gì.

Tần Xán cảm thấy mình đã nói rõ ràng nhất có thể, nhưng vẫn lo lắng về khả năng nhận thức của Tạ Dĩ Tân.

Cuối cùng, cậu không thể kìm lòng nổi, làm gì cũng không yên. Cậu chọn cách tập thể dục trong căn hộ nhỏ của mình, nào là tập gập bụng, tập tạ và squat, đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại.

Điện thoại vẫn im lìm, không có bất kỳ tin nhắn nào.

Ngực Tần Xán phập phồng, cậu nằm xuống sàn tiếp tục gập bụng thêm vài chục cái rồi nằm bẹp trên sàn thở hổn hển.

Điện thoại đột nhiên rung lên khiến Tần Xán khẽ giật mình, lập tức bật dậy.

Tin nhắn đầu tiên hiện lên trên màn hình là: "【Đàn anh】" chọt chọt bạn.

Mặc dù chỉ là những ký tự vô cảm trên màn hình, nhưng trong đầu Tần Xán lại hiện lên hình ảnh Tạ Dĩ Tân nghiêm túc chọt ngón tay vào ngực mình.

Tần Xán vô thức đưa tay sờ lên ngực, môi khẽ mỉm cười rồi mở điện thoại lên.

Tạ Dĩ Tân có phong cách nhắn tin WeChat cũng rất khác biệt. Anh không bao giờ hỏi "Có ở đó không?" để mở đầu một cuộc trò chuyện một cách vòng vo như người khác.

——Anh sẽ làm mọi thứ một cách quyết liệt, dồn hết mọi thứ về phía bạn.

"【Đàn anh】 chọt chọt bạn."

【Đàn anh】: "Anh có vài điều muốn hỏi em."

【Đàn anh】: "Thứ nhất, em có sẵn FUDR* không? Anh đang có một bộ thí nghiệm cần khởi động liền nhưng lượng còn lại trong tay anh không đủ, còn hàng mới thì vẫn đang trên đường vận chuyển."

【Đàn anh】: "Nếu em có thì cho anh mượn tạm một ít của em nhé? Khi hàng mới đến, anh sẽ chuẩn bị một ống mới trả em."

【Đàn anh】: "Thứ hai là thứ sáu tuần này, tức là ngày kia, dự báo có một trận mưa tầm khoảng sau bảy giờ tối, sẽ là mưa vừa."

【Đàn anh】: "Anh nghĩ vết cắn trên ngực em vẫn chưa lành hẳn nên anh không muốn ép buộc em. Hơn nữa, trưa nay ở cầu thang, em nói rằng mối quan hệ hỗ trợ của chúng ta không thể tiếp tục nữa."

Tạ Dĩ Tân gõ rất nhanh, gần như các tin nhắn đều xuất hiện đều đặn. Nhưng đến tin cuối cùng, anh dừng lại khá lâu mới gửi tiếp.

【Đàn anh】: "Vậy câu hỏi cuối cùng của anh là."

【Đàn anh】: "Bây giờ chúng ta, rốt cuộc là quan hệ gì vậy?"

Tạ Dĩ Tân ngồi trước bàn thí nghiệm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khá lâu.

Sau khi gửi tất cả tin nhắn đi, anh nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập" hiện lên ở đầu hộp thoại nhưng rất nhanh đã biến mất.

Điều này khiến Tạ Dĩ Tân chắc chắn rằng Tần Xán đã đọc hết tin nhắn của mình rồi.

Nhưng vì lý do nào đó, cậu không chọn trả lời ngay, hoặc có lẽ cậu không muốn trả lời.

Tạ Dĩ Tân chờ đợi rất lâu nhưng Tần Xán vẫn không phản hồi. Điều này khiến anh nhận ra rằng có thể Tần Xán đang giả vờ như chưa thấy tin nhắn của mình.

Đó cũng chính là lý do tại sao Tạ Dĩ Tân không thích trò chuyện qua mạng. Nếu nói chuyện trực tiếp thì giờ đây anh đã có thể nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, rồi hỏi tại sao cậu không trả lời câu hỏi của mình.

Vốn dĩ Tạ Dĩ Tân không giỏi giao tiếp, nên khi đối thoại chuyển lên mạng, ngữ điệu và biểu cảm của người khác càng trở nên khó đoán hơn, và anh không thích phải đoán cảm xúc của người khác.

Anh đặt điện thoại xuống, cầm bình xịt phun cồn lên bàn thí nghiệm rồi lấy khăn giấy lau sạch khu vực vừa sử dụng.

Sau khi ném tờ giấy vào thùng rác, Tạ Dĩ Tân lại nhìn vào màn hình điện thoại và phát hiện ra Tần Xán cuối cùng đã trả lời tin nhắn của mình.

【can】: "FUDR à? Em có, vừa mới pha xong một ống. Nhưng em không để trong tủ lạnh nhóm mình thường dùng vì dạo này em thấy nhóm khác hình như có ai đó lén sử dụng, nên em đã giấu đi."

【can】: "Em để trong cái tủ lạnh nhỏ ở phòng đối diện phòng ảnh. Khi mở cửa tủ, nó nằm ở ngăn trên cùng bên phải.

【can】: "Nếu em nhớ không nhầm thì đó là ống ly tâm có nắp màu xanh dương, trên đó có viết tắt tên em. Đàn anh có thể ghi tên mình vào đó, sau này dùng luôn cũng được."

【can】: "Nhưng em pha loại 1M, mà em nhớ anh đang làm thí nghiệm dùng loại 500mM phải không? Nhớ pha loãng trước khi dùng nhé."

Tạ Dĩ Tân đặt điện thoại xuống.

Anh đeo găng tay vào và đi đến tủ lạnh nhỏ mà Tần Xán đã chỉ dẫn. Quả nhiên, anh tìm thấy ống thuốc có ghi ký hiệu tên của Tần Xán.

Anh cầm chặt ống thuốc nhỏ trong tay rồi quay lại bàn thí nghiệm.

Tạ Dĩ Tân vốn không thích sử dụng điện thoại trong phòng thí nghiệm. Ngay cả khi ghi chép dữ liệu thì anh cũng ưa chuộng việc ghi lại trên sổ giấy hơn, sau đó mới sao lưu vào máy tính khi tan ca.

Nhưng lúc này, anh gần như không chút do dự tháo găng tay và mở điện thoại thêm lần nữa.

Tần Xán đã trả lời câu hỏi thứ hai của anh, nhưng lần này không phải bằng tin nhắn mà là——

【can】: "【Hình ảnh】"

Tạ Dĩ Tân khẽ nghẹt thở trong giây lát.

Đã hơn bảy giờ tối rồi, phần lớn mọi người trong phòng thí nghiệm đều đã về.

Tạ Dĩ Tân ngồi thẳng dậy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, chậm rãi kéo xuống và mở bức ảnh ra.

Đó là một bức ảnh tự chụp của Tần Xán, có lẽ được chụp trong phòng cậu, vì Tạ Dĩ Tân có thể nhìn thấy con gấu bông chim cánh cụt nhỏ trên kệ phía sau cậu, bức ảnh gia đình trên bàn và quả bóng rổ cùng tạ ở góc phòng.

Nhưng tất cả những thứ đó không phải là điều quan trọng nhất.

Bởi vì trong bức ảnh, chàng trai trẻ đang... hoàn toàn cởi trần phần thân trên.

Trán và ngực của Tần Xán lấm tấm mồ hôi, làn da ánh lên một sắc đỏ khỏe mạnh, hẳn là mới vừa tập luyện xong.

Thân hình cậu để trần, bắp tay và vai mạnh mẽ hiện rõ trong ảnh, cơ ngực săn chắc đến mức không thể rời mắt.

Chất lượng hình ảnh rất tốt đến mức cả dấu răng bầm tím trên ngực cũng hiện rõ ràng, tạo thêm cho bức ảnh một sự quyến rũ khó tả.

Vẻ mặt của chàng trai lai có vẻ vô cùng hờ hững, mái tóc rối tung, đường viền hàm sắc nét, nhưng không nhìn thẳng vào ống kính.

Trông như thể đây chỉ là một bức ảnh cậu chụp ngẫu nhiên và gửi đi không chút đắn đo vậy.

Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, người ta sẽ nhận ra bức ảnh này thực ra được chuẩn bị rất khéo léo.

Đầu tiên là ánh sáng đạt điểm tuyệt đối, với nguồn sáng một bên làm nổi bật đường cong tròn trịa và đầy đặn của cơ ngực, từ các đường lồi lõm đến các chi tiết đều rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.

Những giọt mồ hôi đọng trên cánh tay và ngực sau khi tập thể lực làm tăng thêm hormone vô cùng nam tính, dường như nhiệt độ cơ thể cậu sắp truyền qua màn hình... điện thoại đến người xem vậy.

Góc chụp cũng được chọn một cách tinh tế.

——Là chụp từ dưới lên, cơ ngực được phô diễn trọn vẹn, đồng thời còn thấp thoáng thấy được những đường cơ bụng sắc nét phía dưới. Nhưng bức ảnh dừng lại ở ngay điểm quan trọng nhất, để lại vô vàn sự tưởng tượng cho người xem.

【can】: "Anh xem đi, em nghĩ chắc là gần khỏi hẳn rồi. Chỉ còn hơi bầm thôi, nhấn vào cũng không đau nhiều nữa."

【can】: "Ít nhất với trời mưa vừa thì cũng đủ để anh dùng rồi. Miễn là lúc đó... anh đừng cứ mãi nhắm vào chỗ này mà bóp thôi là được."

【can】: "Anh nghĩ sao?"

Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, vô thức cọ nhẹ ngón tay vào nhau.

Chỉ là một bức ảnh không có nhiệt độ, không có xúc giác, nhưng anh đã có thể tưởng tượng được sự mềm mại mà vẫn rắn chắc của làn da ấy, và cái cảm giác má mình vùi vào cơ thể ấm áp đầy đặn này, một cảm giác đẹp đẽ và khó quên.

Sau một lúc lâu, Tạ Dĩ Tân thoát khỏi bức ảnh, phát hiện Tần Xán đã gửi thêm vài tin nhắn nữa kèm theo trả lời câu hỏi cuối cùng của anh.

【can】: "Ừm, về quan hệ của chúng ta nhỉ?"

【can】: "Để em nghĩ xem, từ quan hệ đàn anh - đàn em trong nghiên cứu khoa học, rồi đến quan hệ giúp đỡ nhau mỗi khi trời mưa... và còn..."

【can】: "Quan hệ yêu nhau nữa nhỉ ^_^?"

Tác giả có lời muốn nói

Khi Tần Xán không trả lời tin nhắn của Tạ Dĩ Tân——

Tiểu Tạ nghĩ Tiểu Tần: vô cảm nhìn thấy tin nhắn nhưng cố tình phớt lờ.

Thực tế là Tiểu Tần: vội chỉnh lại ánh sáng trong phòng, cố tạo dáng vẻ hờ hững rồi tìm góc chụp cơ thể sao cho đẹp nhất, cuối cùng chọn bức ảnh có buoi* to nhất để gửi cho đàn anh.

Bản gốc: neinei là một cụm slang chỉ "ngực/vếu" trong Mandarin. 551 để "buoi" thì chắc ai cũng đoán được nghĩa gì. Làm ơn đừng r.ăm quá nghĩ sang cái khác nhé, 551 xin không chịu trách nhiệm cho trường hợp "khác" kia đâu ạ ( ಡ艸ಡ)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi