KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

"Anh không thể yêu." Tạ Dĩ Tân nói.

Tần Xán giật mình, tay run lên, suýt nữa làm rơi bột thuốc vừa múc xuống sàn.

Lúc này, cả hai đang đứng cạnh nhau bên chiếc cân điện tử trong phòng thí nghiệm để chuẩn bị hóa chất cho thí nghiệm buổi chiều.

"Trước tiên," Tần Xán hít sâu một hơi, "Đằng sau chúng ta có ba người từ nhóm tế bào nấm ngay bên cạnh, rất có thể họ đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi."

"Còn nữa, lần sau anh có thể báo trước cho em một tiếng không?" Cậu thở dài, "Nếu em nhớ không lầm, lọ thuốc này hơn bảy trăm bảng lận, suýt chút nữa là em tặng miễn phí cả trăm bảng cho đất mẹ rồi đấy."

Tạ Dĩ Tân hơi nâng mí mắt quay đầu nhìn phía sau.

"Họ không hiểu tiếng Trung đâu." Anh quay lại, "Hơn nữa, những sai sót trong thí nghiệm là điều khó tránh khỏi, Jonathan cũng không phải là người không thể hoàn lại chi phí cho em."

"Vả lại, em cũng chưa làm rơi mà." Anh bổ sung thêm.

Tần Xán: "..."

Tạ Dĩ Tân nhìn vào thao tác trên tay của Tần Xán rồi giúp cậu mở cửa chắn gió của cân điện tử.

Tần Xán giữ chắc tay, đặt lượng bột đã múc vào tờ giấy cân chính giữa cân điện tử. Tạ Dĩ Tân đóng cửa chắn gió lại.

Trên màn hình, chỉ số dần ổn định. Tần Xán âm thầm thở phào một hơi.

"Có lẽ khả năng hiểu tiếng Trung của em cần được nâng cao thêm." Giọng cậu nghe có chút ngại ngùng, "Câu vừa rồi của đàn anh với từ "không thể yêu," qua tai em lại nghe thành hai ý khác nhau."

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một lát thấy Tần Xán nói cũng có lý.

Một ý là "anh không muốn yêu," còn ý kia là "anh không có kinh nghiệm và khả năng để yêu."

Vì vậy, Tạ Dĩ Tân giải thích thêm, "Ý của anh là, anh có thể không đủ khả năng làm một người bạn đời phù hợp, bởi anh không giỏi yêu đương."

Trên màn hình cân điện tử, chỉ số cuối cùng cũng ổn định, hơi dư vài miligam so với lượng Tần Xán cần.

Cậu lại mở cửa chắn gió của cân ra.

"Vậy à?" Tần Xán không nhìn vào mắt Tạ Dĩ Tân, "Chưa bắt đầu yêu mà đàn anh đã biết mình không giỏi rồi sao?"

Tạ Dĩ Tân nói: "Tính cách, sức khỏe, lối sống và cách anh giao tiếp đều có những khiếm khuyết riêng, mà anh cũng không có ý định thay đổi chúng trong tương lai."

Tần Xán im lặng.

Thật ra cậu không quá bất ngờ trước phản ứng này của Tạ Dĩ Tân.

Bởi vì từ lâu trước đó anh đã từng nói với cậu rằng anh không có kế hoạch gì cho tương lai hết, và "tương lai" ở đây cũng bao gồm cả chuyện người bạn đời.

"Không sao mà." Tần Xán ngước mắt lên như không có chuyện gì, "Nếu anh thấy nhịp độ này hơi nhanh, chúng ta có thể dừng lại ở đây, không cần bước vào tình yêu."

Tạ Dĩ Tân thoáng sững lại: "Anh... không phải có ý đó."

Biểu cảm của anh đã rõ như ban ngày, nhưng vẫn ngoan cố giữ một chút phòng thủ. Tần Xán vừa bực mình vừa thấy buồn cười.

Sao lại có người như vậy chứ?

Rõ ràng là kỳ vọng vào một mối quan hệ thân mật sắp bắt đầu, nhưng lại vô thức muốn tránh né, như thể sợ hãi điều gì đó rồi lại kể hết những "khiếm khuyết" của mình cho Tần Xán nghe.

Tưởng chừng như nói ra hết những điều đó... thì sẽ khiến cậu sợ mà bỏ chạy vậy.

Tần Xán làm bộ nghi hoặc, "Vậy ý anh là gì?"

Tạ Dĩ Tân có vẻ không ngờ cậu lại hỏi sâu thêm, im lặng hồi lâu rồi mới đáp: "Ý anh là, rất có thể anh không thể đáp ứng kỳ vọng của em đối với một người bạn đời. Em chắc rằng mình đã thật sự sẵn sàng chưa?"

Tần Xán không trả lời.

Cậu múc bớt lượng bột thừa ra, đặt lại vào chính giữa cân, rồi như không nhịn được nữa mà khẽ cười.

Tạ Dĩ Tân ngơ ngác ngước nhìn cậu.

Một lúc sau, anh nghe Tần Xán nói: "Rốt cuộc ai mới là người chưa sẵn sàng vậy, đàn anh?"

Con số trên cân cuối cùng cũng dừng lại đúng với lượng Tần Xán cần.

"Em không nghĩ cách các cặp đôi thực sự đối xử với nhau khác nhiều so với bây giờ chúng ta đang làm, và cũng không cho rằng để duy trì một mối quan hệ thì phải cần cả hai phải "rất giỏi" đâu. Yêu là hành trình của sự bao dung lẫn nhau và không ngừng hoàn thiện."

Tần Xán đổ bột thuốc đã pha chế vào ống ly tâm: "Chúng ta chỉ cần điều chỉnh vài điều thôi, như là tin tưởng nhau nhiều hơn, chia sẻ những điều trong lòng, và thẳng thắn với nhau một chút."

Dừng lại một chút, Tần Xán nói thêm: "Với lại, có thể cần nâng cấp một chút ở vài khía cạnh tiếp xúc cơ thể."

Hơi thở của Tạ Dĩ Tân ngưng trọng.

"Nhưng em không muốn ép anh phải đưa ra câu trả lời chắc chắn ngay bây giờ."

Tần Xán quay sang nhìn thẳng vào Tạ Dĩ Tân, "Trong cơn mưa rào tối nay, mình có thể thử cách mà các cặp đôi thật sự sẽ ở bên nhau."

"Sau đó thì anh quyết định cũng chưa muộn, sao hả?"

Lúc ấy lời của Tần Xán nghe tự tin là thế, nhưng đến tối hôm đó, cậu chỉ cảm thấy một điều duy nhất——

Hối hận, hối hận vô cùng.

Bởi vì ngay cả khi cố gắng gạt bỏ tất cả sự ngại ngùng, Tần Xán vẫn không tài nào đạt đến độ già gan tự nhiên và vô tư của Tạ Dĩ Tân trong chuyện "tiếp xúc cơ thể."

Họ bắt taxi về căn hộ của Tạ Dĩ Tân, khi xe chạy nửa đường thì trời đổ mưa rả rích. Trong thang máy, Tạ Dĩ Tân đã bắt đầu có dấu hiệu sốt nhẹ.

Hai người cùng nhau loạng choạng bước vào nhà, Tần Xán còn đang loay hoay tìm công tắc đèn thì Tạ Dĩ Tân đã đưa tay lên cởi cúc áo trước ngực cậu, động tác như thể sốt ruột không chờ thêm nổi nữa.

Tần Xán bởi vì anh mà hơi thở gấp, vừa buồn cười vừa khàn giọng nói: "Anh sốt ruột đến vậy hửm?"

Tạ Dĩ Tân khẽ hừ một tiếng, nhưng tay vẫn không dừng lại.

Hai người đều nhất thời có phần luống cuống. Cuối cùng Tần Xán cũng tìm được công tắc đèn phòng khách, căn phòng sáng lên, cả hai nhìn rõ mặt nhau.

London mấy ngày nay có chút lạnh, hôm nay Tần Xán mặc một chiếc áo sơ mi dài tay hơi ôm dáng.

Nhưng cậu có thể nhìn ra là Tạ Dĩ Tân rõ ràng không hài lòng với cái áo bó quá chặt này lắm.

Cơn sốt nhẹ khiến tay Tạ Dĩ Tân có phần run rẩy, loay hoay một lúc anh mới gỡ được hai chiếc cúc trên cùng, hơi thở đã trở nên dồn dập.

Tần Xán đặt tay lên eo anh, nhận thấy anh đã kiệt sức, ngập ngừng đề nghị: "Hay để em dìu anh vào phòng ngủ trước, rồi mình——"

"Không muốn."

Dù thở không ổn định, Tạ Dĩ Tân vẫn từ chối dứt khoát: "Nếu nằm thì một tay của anh sẽ bị đè, không thể cảm nhận em bằng cả hai tay được. Trừ khi là trời mưa bão, anh không muốn nằm——"

Cuối câu, giọng anh đột nhiên run lên dữ dội.

Vì ngay lúc đó, Tần Xán trực tiếp bế bổng anh lên, nửa đỡ nửa ôm anh tiến lên vài bước rồi đặt anh lên bàn bếp gần đó.

Chiếc bàn cao hơn mặt sàn, Tạ Dĩ Tân ngồi trên đó, chân hơi lơ lửng trong không trung.

Tần Xán đứng trước mặt anh, vừa vặn đứng giữa khoảng trống hai chân đang khẽ dang ra của anh, khoảng cách giữa cơ thể họ gần như không còn nữa.

Tần Xán nói: "Ngồi thế này chắc được rồi phải không?"

Tạ Dĩ Tân do dự một chút rồi gật đầu, tiếp tục tập trung cởi cúc áo.

Áo sơ mi này là chiếc mà Tần Xán mới vừa mua cách đây không lâu, mỗi chiếc cúc đều chặt khít, phải dùng sức một lúc mới gỡ ra được.

Loay hoay mãi anh mới tháo được ba bốn nút trên, tay vì sốt mà không còn chút sức lực nào.

Anh tựa đầu lên ngực Tần Xán, thở nặng nhọc: "...Khó quá, em làm đi."

Nhìn vẻ mặt anh như thể nhìn miếng đậu hũ thơm ngon ngay trước mắt nhưng không tài nào ăn được. Tần Xán cố nín cười: "Đàn anh thật là..."

Tạ Dĩ Tân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đá vào chân Tần Xán, giọng thì thầm: "Mau lên."

Nhìn có vẻ như anh không thể chờ thêm một giây, Tần Xán cũng cảm thấy tim mình đập nhanh, chủ động đưa tay giúp anh cởi: "Vâng vâng, để em, đừng gấp."

Tần Xán nhìn xuống, thấy mấy cúc áo trên người mình đã được tháo gần hết, cậu liền kéo vạt áo, cúi xuống, cởi áo sơ mi ra khỏi người.

Tần Xán vứt áo tùy tiện lên chiếc ghế đẩu cao cao bên cạnh, để trần phần thân trên. Ngay sau đó, cậu hơi ngượng ngùng nắm lấy tay Tạ Dĩ Tân, đứng thẳng người, khẽ ưỡn ngực ra một chút.

——Như thể cậu đang dâng cả bờ ngực đẫy đà của mình vào lòng bàn tay anh vậy.

Lòng bàn tay chìm vào da thịt ấm áp mềm mại quen thuộc ấy khiến nhịp thở của Tạ Dĩ Tân khựng lại. Anh ngước lên nhìn.

Đường cong mạnh mẽ của cơ ngực đang phập phồng của chàng trai, hoàn toàn khớp với lòng bàn tay anh. Khi hai người chạm vào nhau, đầu ngón tay anh như có luồng điện chạy qua, khiến anh vô thức siết nhẹ các đầu ngón tay lại.

Như bị kích hoạt bởi ký ức cơ bắp, Tạ Dĩ Tân mạnh tay nắn bóp!

Cảm giác bị bóp chặt cọ xát nơi ngực khiến Tần Xán không thốt nên lời, nhịp thở như mắc kẹt trong cổ họng, nhất thời không thể hoàn thành câu nói.

Cậu nhìn vào ánh mắt thỏa mãn có chút mơ màng của Tạ Dĩ Tân, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình, mãi sau mới nghẹn ngào lên tiếng: "Đàn anh... thích như vậy sao?"

"Ừm." Tạ Dĩ Tân gật đầu, tóm gọn cảm giác của mình: "Mềm, săn chắc, lại đàn hồi. Rất thích."

Tần Xán không thể nói thêm lời nào.

Tạ Dĩ Tân: "Với lại, dạo này em cũng ít căng thẳng hơn, nên bây giờ sờ vào... còn dễ chịu hơn nhiều so với khi mới gặp nhau nữa."

Tần Xán: "..."

Đáng lẽ không nên hỏi thêm một câu nào.

Tạ Dĩ Tân mải mê khám phá bờ ngực của cậu, rồi bất chợt rút một tay ra, tựa đầu vào đó.

Hơi thở nóng bỏng phả lên từng tấc da thịt trước ngực cậu.

May mà bây giờ Tần Xán đã quen với quy trình này. Cậu chỉ cần điều hòa nhịp thở thì sẽ không còn bối rối như những lần trước.

Nhưng rồi Tần Xán cảm nhận được người trước mặt lại nhẹ nhàng đá nhẹ vào chân mình.

Vừa như ra lệnh thúc giục, vừa như muốn chọc ghẹo và quyến rũ.

Không thể nhịn thêm, Tần Xán chộp lấy đùi Tạ Dĩ Tân.

"... Sao thế?"

Tần Xán cố kìm lại sự run rẩy trong giọng nói, "Chẳng phải em đã để đàn anh sờ tận tay rồi sao? Giờ lại muốn làm gì nữa?"

Tạ Dĩ Tân thì thầm: "Chẳng phải em nói sẽ cho anh thử cảm giác như các cặp đôi thực sự sao?"

Tần Xán ngẩn ra.

Khoảnh khắc sau đó, cậu cảm nhận bàn tay Tạ Dĩ Tân nắm lấy ngực mình chặt hơn, siết vào giữa các ngón tay tạo nên một cảm giác vừa đau nhói, vừa khoái cảm đến khó diễn tả thành lời.

"Nhưng chẳng phải những điều chúng ta làm lúc này giống hệt khi mình ở bên nhau trong ngày mưa trước đây hay sao?"

Tạ Dĩ Tân không nhận ra mình đang hành động táo bạo đến mức nào, vừa tiếp tục bóp nắn xoa ngực Tần Xán vừa ngẫm nghĩ, "Vậy điều em nói sáng nay thực chất là——ưm!"

Câu nói của anh bị chặn lại khi người thanh niên trước mặt cúi người áp mạnh môi xuống, như không thể nhịn thêm được nữa.

Thật ra Tạ Dĩ Tân đã mơ hồ đoán được rằng đây có thể là một nụ hôn.

Bởi vì những kiểu tiếp xúc cơ thể khác như ôm hay vuốt ve mà họ đã từng thử trong cơn mưa trước đó, thì cũng không còn nhiều lựa chọn mới lạ nào khác.

Nhưng điều Tạ Dĩ Tân không ngờ tới là lần này Tần Xán lại trực tiếp dùng lưỡi, mạnh dạn tách đôi môi anh ra.

Trước đây, họ chỉ đơn giản là chạm nhẹ đôi môi, thế mà lúc này, đầu lưỡi của Tần Xán lại len lỏi quấn lấy mọi ngóc ngách trong miệng anh, tiếng nước ướt át mơ hồ của nụ hôn hòa lẫn với tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Một nụ hôn ẩm ướt và nồng nàn.

Năng lượng nhiệt huyết của chàng trai trẻ đầy nghị lực khi làm những điều này thật không thể xem nhẹ. Nụ hôn mãnh liệt lại nóng bỏng, có phần vụng về nhưng lại đầy đê mê.

Tạ Dĩ Tân không ngờ, Tần Xán còn vòng một tay ra sau lưng mình giữ cho anh không thể lùi lại, tay còn lại siết nhẹ lên phần eo dưới của anh.

Lòng bàn tay Tần Xán ấm áp vô cùng.

Đến mức khiến Tạ Dĩ Tân cảm thấy cả phần eo của mình tê dại. Cậu tiếp tục di chuyển bàn tay dọc theo lưng anh, vẽ nên từng đường nét của xương bả vai.

Tạ Dĩ Tân nhận ra, trong tư thế này, mình hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ có đôi tay vẫn siết chặt, khảm sâu vào da thịt ấm áp trên ngực Tần Xán.

Bàn tay của Tạ Dĩ Tân nắn bóp như vừa tìm chỗ tựa vừa nắn bóp thật mạnh để lưu lại trên da cậu những vệt đỏ song song.

Tần Xán có vẻ đau đớn, hơi khựng người lại một chút nhưng môi và tay vẫn không hề dừng lại.

Sự căng thẳng từ adrenaline và dopamine* bùng phát, nụ hôn này có chút lạ lẫm, thậm chí còn khiến Tạ Dĩ Tân cảm thấy nghẹt thở.

Nhưng khi dần thích ứng, anh chợt nhận ra cảm giác bị hôn như thế này lại... không kém phần thỏa mãn so với khi được vùi mặt vào ngực Tần Xán.

Thậm chí còn kích thích hơn nhiều.

Đợi đến khi nhận ra Tạ Dĩ Tân không thở được từ lâu, nhịp thở rối loạn hết cả thì Tần Xán mới chịu ngừng hôn lại.

"Đây là... một trong những kiểu thân mật sau khi yêu, và cũng là chuyện mà em muốn làm với đàn anh từ lâu rồi."

Tần Xán nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tạ Dĩ Tân, giọng nói khàn đặc: "Anh thấy thế nào?"

Đôi mắt Tạ Dĩ Tân lấp lánh ánh nước, anh quay mặt đi thở dồn dập không nói gì.

Đến lượt Tần Xán cũng cảm thấy không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt ấy, liền quay mặt đi, một lúc sau cất lời đầy ngượng ngùng: "Em không biết bây giờ đàn anh cảm thấy ra sao, chỉ là em——"

"...Anh thực sự thích."

Tần Xán chợt giật mình.

Cậu quay đầu nhìn Tạ Dĩ Tân, nghi ngờ tai mình có vấn đề: "Gì, gì cơ?"

"Kiểu hôn dùng lưỡi thế này, anh chưa từng trải qua nên ban đầu hơi bối rối không biết đáp lại em thế nào. Nhưng anh cảm thấy rất thích."

Cậu nghe thấy Tạ Dĩ Tân khẽ nói, "Nhưng nếu lần sau em muốn chạm vào eo anh thì nhớ nhắc anh một chút nhé, nó rất nhột, suýt nữa anh đã đẩy tay em ra rồi."

Tần Xán nhìn vào đôi mắt đỏ lên của Tạ Dĩ Tân rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc hơi ẩm trên trán anh: "Nhưng lúc trước anh sờ vào người em, có khi nào anh báo trước đâu."

Tạ Dĩ Tân nhíu mày, nhận ra mình thật sự không thể phản bác lại câu nói của Tần Xán.

Hơi thở của hai người hòa vào tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, không biết ai trong họ đang thở gấp hơn ai.

"Anh mang lại nhiều phiền toái cho người khác trong những ngày mưa, và anh không quen giao tiếp gần gũi như thế này, nên chắc anh sẽ không phải một người bạn trai lý tưởng."

Tạ Dĩ Tân nhìn sâu vào mắt Tần Xán: "Lý trí anh luôn bảo rằng đừng nên bước vào một mối quan hệ quá thân mật với ai, vì như thế sẽ bất công với người đó."

Cổ họng Tần Xán nuốt khan.

Lông mi anh khẽ run, Tạ Dĩ Tân nhìn thẳng vào cậu, rồi cất lời: "Nhưng trái tim anh lại nói rằng, nếu là em, thì anh muốn thử."

Tần Xán chợt sững người.

Cậu chăm chú nhìn Tạ Dĩ Tân: "Vậy cùng thử nhé, được không?"

"Chúng ta có thể coi tình yêu như... một thí nghiệm," Tần Xán nói, "Với kế hoạch thực hiện do cả hai cùng viết, mỗi thử nghiệm sẽ do chính tay chúng ta tiến hành. Có thể kết quả sẽ chứng minh chúng ta không hợp nhau, nhưng biết đâu nó cũng có thể cho thấy ta sẽ tiến xa cùng nhau."

"Mà mặc kệ kết quả có phù hợp với suy đoán ban đầu của chúng ta hay không, chỉ khi thử một lần thật sự thì mới không phải hối hận." Tần Xán nhẹ giọng hỏi, "Không phải sao?"

Tạ Dĩ Tân nhìn sâu vào mắt cậu, khẽ gật đầu.

"Tuy tình yêu và cảm xúc là những thứ chủ quan, về lý mà nói thì không thể kiểm chứng bằng thí nghiệm được."

Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân lên tiếng đính chính: "Với lại, thí nghiệm không có số liệu thì kết quả sẽ rất dễ sai lệch."

Tần Xán: "..."

Tạ Dĩ Tân: "Nhưng vẫn đáng để thử."

Tạ Dĩ Tân rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi dư âm từ nụ hôn vừa rồi, nhịp thở rối loạn như đang nghĩ ngợi gì đó. Ngón tay anh chậm rãi di chuyển, vẽ từng vòng tròn nhỏ trên bụng dưới của Tần Xán.

Tần Xán định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa lúc thấy ánh mắt của Tạ Dĩ Tân bỗng ánh lên như nảy ra một ý tưởng mới rồi nhìn thẳng vào cậu.

Tạ Dĩ Tân: "Vậy giờ anh muốn kiểm chứng giả thuyết đầu tiên anh vừa nghĩ đến."

"...Hả?"

"Hôn anh một lần nữa đi."

"Gì, gì cơ?"

Thấy Tần Xán ngẩn ra, Tạ Dĩ Tân nghiêng đầu, chân nhẹ nhàng chạm vào bắp chân cậu.

Nhưng lần này thay vì hạ chân xuống ngay, anh còn khẽ nâng lên một chút, móc vào kheo chân Tần Xán!

Tần Xán ngã người về phía anh, loạng choạng một bước, vô thức đặt hai tay lên hai bên người anh mới gắng gượng đứng vững được.

——Khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên cực kỳ gần gũi.

Tần Xán nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói: "Dạy anh lại một lần nữa, cách em hôn anh như vừa rồi đi."

Tần Xán cảm thấy hơi thở mình lại bắt đầu nóng lên: "Đàn anh, anh——"

"Và sau khi học được, anh muốn chủ động thử lại một lần với em, để xem liệu việc ai là người dẫn dắt có tạo nên khác biệt trong cảm nhận không."

Tạ Dĩ Tân nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Em... có bằng lòng thử cùng anh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi