Lúc này Tần Xán thấy mình hoàn toàn như đang ở trong trạng thái mơ hồ.
Người trẻ mới bắt đầu yêu thường cảm thấy như vậy, nhưng cảm giác của cậu bây giờ... lại là một sự mơ hồ và tách biệt không sao diễn tả nổi.
Bởi vì cái người tối qua từng vòng tay quanh cổ cậu, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi cậu là "Anh nên liếm nhẹ môi em trước hay là nên mở môi em ra nhỉ?", giờ đây lại ngồi nghiêm túc trong phòng họp, bình thản đặt câu hỏi về chi tiết của biểu đồ kết quả hiện trên màn hình lớn.
Hôm nay anh em Hác phụ trách báo cáo buổi họp nhóm.
Sau khi Tạ Dĩ Tân chỉ ra một lỗi nhỏ trong biểu đồ, Hác Ngũ Chu nhìn kỹ, nhận ra mình đã mắc lỗi chú thích bèn nói: "Xin lỗi anh Tạ, họp xong em sẽ sửa ngay ạ."
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Không sao, tôi hết câu hỏi rồi, cảm ơn cậu."
Jonathan cũng gật đầu: "Tan họp thôi, cũng đã chiều rồi. Thất Nguyệt và Ngũ Chu ở lại đây một lát, thầy có vài câu hỏi cần hỏi mấy đứa thêm."
Hác Thất Nguyệt khẽ rít lên qua kẽ răng, quay sang Tần Xán cầu cứu: "Giúp em với, anh Tần..."
Tần Xán khẽ thở dài: "Yên tâm, anh đợi hai đứa."
Jonathan luôn vui vẻ với Tần Xán, Tạ Dĩ Tân và Lạc Gia Gia, những người đã có thể thực hiện các đề tài một cách độc lập. Ông thường nhắc họ "Đừng áp lực quá, work-life balance* mới là quan trọng."
(*Work-life balance = cân bằng giữa công việc và cuộc sống)
Nhưng với anh em Hác còn trẻ và vừa bước vào con đường nghiên cứu thì Jonathan lại nghiêm khắc hơn, thường đặt nhiều câu hỏi sau mỗi buổi họp để giúp họ phát triển tư duy độc lập.
Dạo này, nhờ sự cộng tác ăn ý của Tần Xán và Tạ Dĩ Tân, dự án đang tiến triển rất thuận lợi. Hai anh em họ Hác cũng rất tận tụy với các nhiệm vụ và thí nghiệm nên trả lời các câu hỏi rất tốt.
Jonathan khá hài lòng, thả hai người đi sau nửa giờ trao đổi.
Ra khỏi phòng họp, Tần Xán tìm đến văn phòng và chỗ làm việc của Tạ Dĩ Tân nhưng không thấy anh ở đó.
Cậu đi qua phòng trà nhưng cũng chẳng thấy ai bèn mở WeChat nhắn cho Tạ Dĩ Tân.
【can】: "Anh còn ở phòng thí nghiệm không?"
Tần Xán nhìn chăm chú vào hai chữ "Đàn anh" trong mục ghi chú, nhất thời lúng túng.
Sau khi xác định mối quan hệ, cậu cũng đã nghĩ đến việc đổi một cách xưng hô khác.
Ban đầu Tần Xán gọi Tạ Dĩ Tân là đàn anh thay vì xưng mỗi "anh" như cách thông thường trong phòng thí nghiệm. Vì lúc đó Tạ Dĩ Tân mới vào làm khi cậu đã theo Jonathan được một năm, gọi "anh" không thì nghe không đúng lắm.
Nhưng do phép tắc vốn đã ăn sâu, cộng thêm vẻ lạnh lùng của Tạ Dĩ Tân khi đó, Tần Xán cảm thấy gọi thẳng tên anh thì không ổn.
Dần dần hai chữ "đàn anh" cứ thế tự nhiên mà thành quen.
Thật ra các bạn nước ngoài trong phòng thí nghiệm gọi anh bằng tên hoặc một chữ "Xie," còn Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu thì gọi "Anh Tạ."
Thành ra bây giờ trong phòng thí nghiệm, chỉ có Tần Xán mới gọi anh là "đàn anh."
Như vậy cũng tốt. Tần Xán nghĩ.
Mải suy nghĩ, cậu bỗng nhận được tin nhắn trả lời từ Tạ Dĩ Tân.
【Đàn anh】: "Anh có vài việc phải làm chiều nay, xong buổi họp anh về luôn rồi."
Tần Xán trợn to mắt.
Sao lại có người đi mà không chào tiếng nào luôn vậy hả?
Trong vô thức, cậu muốn gõ ngay câu hỏi xem anh đi đâu, nhưng rồi tay lại do dự, ngập ngừng một chút rồi xóa đi.
Trước đây Tạ Dĩ Tân vốn độc lập, tuy giờ mối quan hệ của họ đã khác đi nhưng Tần Xán cũng không muốn can thiệp quá nhiều khiến mình trông như quá kiểm soát.
... Nhưng thật lòng mà nói, cậu rất muốn biết anh đang làm gì.
Bất chợt cậu nhận ra rằng những quyết định trong tình yêu... đôi khi còn phức tạp hơn cả những bài toán khoa học nữa.
【can】: "À... Vậy à."
【Đàn anh】: "À đúng rồi, anh có làm cho em hộp cơm trưa để ở ngăn thứ hai trong tủ lạnh phòng trà."
Tần Xán: "...!"
【can】: "Anh không ăn phần của mình à?"
【Đàn anh】: "Có ăn rồi, hôm nay anh làm hai phần."
【Đàn anh】: "Nhưng khi nếm thử thì anh thấy sốt mayonnaise trong món salad khoai tây trứng có vẻ không được tươi lắm."
【Đàn anh】: "Phần của em anh đã bày biện đẹp mắt rồi nên khi thấy thế anh tiếc không muốn lấy đi. Khi nào ăn thì nhớ đừng động vào món đó nhé."
【Đàn anh】: "Anh đi làm việc đây, lát nữa gặp."
Tần Xán quay lại phòng trà mở tủ lạnh và tìm thấy hộp cơm Tạ Dĩ Tân đã chuẩn bị cho mình.
Hộp cơm trông thật nặng tay, Tần Xán cảm giác tim mình cũng vì vậy mà như được lấp đầy. Nhưng lời nhắn "Lát nữa gặp" của Tạ Dĩ Tân lại khiến cuộc trò chuyện tạm ngắt làm cậu đành nuốt lại câu hỏi "Vậy là anh ra ngoài để làm gì thế?", cuối cùng vẫn không dám hỏi thẳng.
Tần Xán cầm hộp cơm bước vào phòng trà và ngay lập tức thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh. Hác Thất Nguyệt đang cắn một miếng burger há hốc miệng nhìn: "Anh Tần, sao anh anh anh anh anh có thể phản bội bọn em như thế? Đã hứa ăn cơm người da trắng, cùng chịu nỗi bất hạnh chung mà, thế mà giờ anh lại lén lút ăn ngon một mình!"
Tần Xán: "...Gì mà lung ta lung tung vậy."
Bình thường Tạ Dĩ Tân thích tìm chỗ yên tĩnh ăn một mình nên ngoài Tần Xán ra thì không ai biết hộp cơm này là của anh làm, chỉ nghĩ Tần Xán đột nhiên đổi khẩu vị mà thôi.
Cậu mở hộp cơm ra.
Thịt bò hầm cà chua, ớt xanh xào tàu hũ ky, măng tây xào sò điệp và cơm tím cùng một ít salad khoai tây trứng đặt ngay ngắn trên những chiếc lá xanh mướt, trang trí thêm vài quả cà chua bi cắt đôi.
Cả hộp cơm như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ nhìn thôi đã khiến cậu thèm đến chảy nước miếng rồi. Người làm bữa này hẳn đã rất tận tâm đến mức nào.
Hai anh em Hác một người cầm burger thịt, một người cầm bánh sandwich, cùng nhau nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa của Tần Xán.
Ngay cả Hác Ngũ Chu người vốn ít nói cũng tò mò hỏi: "Anh Tần, chỗ nào bán đồ ăn kiểu này thế? Cho tụi em xin địa chỉ để thử với?"
Hác Thất Nguyệt đứng bên cạnh chậc lưỡi: "Chắc chắn không thể là anh Tần tự làm rồi! Nếu là anh ấy làm, em thề sẽ lộn ngược ăn——!"
"Bạn anh mở quán này đấy, chưa khai trương, để sau anh giới thiệu cho hai đứa."
Tần Xán gắng kìm khoé miệng xuống, cố tỏ vẻ lạnh lùng: "Mau im lặng lo ăn phần của mấy đứa đi, người xưa bảo ăn không nói, ngủ không tiếng đấy biết không hả?"
Khi đã được yên tĩnh, Tần Xán cúi xuống ăn vài miếng, cảm giác vị ngon khiến đầu lưỡi mình như tan chảy.
Ngẩng đầu lên, cậu chợt nhận ra thiếu một người: "Lạc Gia Gia đâu rồi?"
Hác Thất Nguyệt nhai một miếng lớn, vô tư chỉ vào miệng mình.
Tần Xán đúng là chào thua cái cô nhóc này: "...Bây giờ em có thể nói rồi đấy."
Cô nàng cười "khì khì": "Tới giờ tám chuyện rồi!"
Hác Ngũ Chu vội bịt tai lại: "Anh Tần, anh sẽ hối hận đấy."
Hác Thất Nguyệt làm bộ không nghe.
"Chẳng phải Khoa Di truyền của Đại học U trường mình có hợp tác với khoa Sinh học của trường đại học S ở Trung Quốc sao? Hằng năm trường đó chọn một sinh viên năm cuối qua đây trao đổi làm đề tài tốt nghiệp với chúng ta á. Nghe nói suất này cũng khó lấy được lắm."
Cô nàng hạ giọng thì thầm: "Chẳng phải hai năm trước các sinh viên qua đây đều làm đề tài về ruồi giấm hoặc nhiễm sắc thể sao? Nhưng em nghe chị Gia Gia nói lần này họ cử một sinh viên đến làm nghiên cứu về côn trùng, và Jonathan đã gần như thống nhất với nhóm bên đó rồi."
"Khoảng một hai tuần nữa là sinh viên đó sẽ đến đây đó. Jonathan dự định để chị Gia Gia đích thân hướng dẫn á." Cô tiếp lời: "Bây giờ bên đó đang tầm bảy tám giờ sáng, chắc hai người đang họp trực tuyến rồi."
Trường đại học S là một trường hàng đầu ở trong nước nên Tần Xán cũng từng nghe qua về dự án hợp tác này.
Cậu gật đầu: "Cũng tốt thôi, lâu rồi nhóm mình chưa có người mới."
Hác Ngũ Chu bỏ tay khỏi tai: "Nhưng tôi nghe chị Gia Gia nói sinh viên này cũng tham dự hội nghị HHJC tổ chức ở Edinburgh năm nay, giống anh đấy."
Tần Xán ngạc nhiên: "Là sinh viên đại học sao? Vậy thì giỏi thật."
"Chị Gia Gia bảo chị ấy cũng thấy bất ngờ lắm."
Hác Ngũ Chu tiếp lời: "Dù chỉ là suất đăng ký thêm nhưng kiểu hội nghị tầm cỡ này thường mời ít nhất là sinh viên cao học hoặc nghiên cứu sinh. Sinh viên đại học mà đã có thành quả xuất sắc như vậy thì chắc chắn giáo sư hướng dẫn cậu ấy ở trong nước phải có lý lịch rất vững chắc rồi."
"Haizz, tụi mình cũng nên gây sức ép hơn với Jonathan thôi." Hác Thất Nguyệt thở dài: "Mỗi năm đều phải nhắc ông ấy dẫn tụi mình tham dự mấy hội nghị thế này mới được, rồi mình đặt mục tiêu nhỏ trước, sang năm xuất bản một bài báo CNS cho đỡ tủi vậy."
Tần Xán: "...."
Đoạn trò chuyện vui vẻ trong giờ nghỉ trưa này không khiến Tần Xán nghĩ ngợi quá nhiều.
Bụng đã ấm, lòng cũng thấy vui, cậu ăn sạch hộp cơm, trừ phần salad khoai tây như anh đã dặn.
Sau khi dọn bàn, Tần Xán do dự chụp lại hộp cơm rồi gửi ảnh cho Tạ Dĩ Tân.
Vài phút sau, Tạ Dĩ Tân trả lời: "Anh đã dặn là đừng ăn salad khoai tây mà?"
Tần Xán đáp: "Em không ăn, cuối cùng cũng gạt ra rồi."
Nghĩ ngợi một lúc, cậu nhắn thêm: "Còn lại món nào cũng ngon hết."
Có vẻ Tạ Dĩ Tân đang bận việc nên một lát sau mới hồi âm.
【Đàn anh】: "Anh biết mà."
Tần Xán: "..."
【Đàn anh】: "Anh sắp xong việc rồi, em tan làm có kế hoạch gì chưa?"
Tần Xán không rõ lắm ý của Tạ Dĩ Tân trong câu hỏi này.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi thành thật kể về kế hoạch của mình: "Cũng bốn năm ngày em không tập luyện rồi, nên em định đến phòng gym làm ít bài tập kỵ khí."
Vài giây sau, Tạ Dĩ Tân gửi lại một tin ngắn gọn.
【Đàn anh】: "Anh có thể đến xem không?"
Tần Xán: "...Hả?"
Suốt cả buổi sáng, Tần Xán cứ nghĩ có cách nào để có thể vừa từ từ kéo gần khoảng cách giữa hai người, vừa tránh làm phiền tới không gian riêng của Tạ Dĩ Tân.
Thế mà không ngờ Tạ Dĩ Tân lại thẳng thắn tiến tới, chủ động hỏi liệu có thể bước vào thế giới của cậu hay không.
Tim Tần Xán bất giác đập nhanh hơn.
【can】: "Được mà, là cái phòng gym ngay đối diện Darwin Building ấy."
【Đàn anh】: "Được."
Tần Xán ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng không nhịn được nhắn một dòng chữ.
【can】: "Đàn anh à, chiều nay anh... đi đâu mà bận thế?"
Tạ Dĩ Tân không vòng vo.
【Đàn anh】: "Anh đi làm kính áp tròng."
Tần Xán ngớ người, nhắn lại: "Ơ? Em nhớ ở trong phòng thí nghiệm anh thường đeo kính gọng mà?"
Tạ Dĩ Tân giải thích: "Ò, anh bị cận khoảng 2 độ thôi. Bình thường không đeo cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ là đôi khi thiếu sáng thì tầm nhìn hơi mờ."
Hơn 1 độ hay 2 độ thì có nghĩa là độ cận không cao lắm, Tần Xán thấy tò mò: "Sao tự nhiên anh lại muốn đi làm kính áp tròng?"
Một lát sau, Tạ Dĩ Tân trả lời: "Không phải ngẫu nhiên đâu."
Tần Xán ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Vậy là vì sao?"
Rất lâu sau đó, Tạ Dĩ Tân không trả lời.
...Sao lại im lặng rồi?
Tần Xán chìm vào suy nghĩ, cố gắng xem xét lại toàn bộ cuộc hội thoại.
Liệu mình có hỏi nhiều quá rồi không? Câu hỏi có quá tọc mạch không? Có phải nghe như đang cố tìm chuyện để nói?
Mười phút trôi qua vẫn không thấy hồi âm, Tần Xán cầm điện thoại ngập ngừng định chuyển chủ đề thì Tạ Dĩ Tân lại nhắn tới.
【Đàn anh】: "Vừa rồi anh đi thanh toán, không tiện cầm điện thoại."
Tần Xán mím môi, vừa định nhắn "Không sao" thì Tạ Dĩ Tân gửi tiếp vài tin nữa.
【Đàn anh】: "Lúc nãy mình nói tới đâu rồi nhỉ? À, không phải tự nhiên anh muốn làm kính áp tròng."
【Đàn anh】: "Vì anh nghĩ sau này sẽ hôn em thường xuyên hơn, mà đeo kính gọng thì rất bất tiện."
【Đàn anh】: "Nhưng vì anh cũng muốn khi hôn có thể nhìn rõ mặt em nên mới làm."
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tạ (nhíu mày): Anh không giỏi trong chuyện yêu đương.
Tiểu Tần (mặt đỏ bừng): Không, đàn anh à... anh đích thực là thiên tài tình yêu rồi.