Tần Xán lại gặp Mike một lần nữa ở phòng tập gym.
Là người bạn tập lâu năm của cậu, Mike lập tức nhận ra hôm nay Tần Xán có gì đó không bình thường: "Tần, hôm nay cậu sao thế? Tập mãi mà vẫn giữ sức, không thêm tạ à?"
Tần Xán đang cầm tạ nhẹ ở bên cạnh vờ như tập luyện nhàn nhã, liền ho nhẹ: "Đợt rồi không đến được, nên hôm nay tập nhẹ để lấy lại trạng thái."
Mike cười lớn: "Ừ, vậy cứ từ từ mà điều chỉnh. Tôi tập xong rồi, về trước nhé."
Tần Xán đáp lại.
Cậu tiếp tục loanh quanh ở khu máy tập một chút, rồi ngẩng lên và thấy Tạ Dĩ Tân đang đứng yên lặng ở quầy lễ tân trước phòng gym.
Khí chất điềm tĩnh của anh dường như chẳng hợp với không khí náo nhiệt, sôi động nơi đây, khiến Tần Xán muốn bật cười, đứng bên máy tập giơ tay chào anh.
Nhìn thấy Tần Xán, Tạ Dĩ Tân gật đầu rồi bước tới gần.
Cậu nhìn vào mắt anh, thắc mắc: "Giờ anh đang đeo kính áp tròng sao?"
Anh lắc đầu: "Không, vì anh có chút loạn thị nên phải đặt kính riêng."
"Thế sao mắt anh hơi đỏ vậy?"
"Vì lần đầu đeo nên hơi khó chịu, chưa quen được nên chảy ít nước mắt."
Tạ Dĩ Tân vừa giải thích vừa liếc nhìn máy tập bên cạnh Tần Xán: "Em tập lâu chưa?"
Tần Xán ho nhẹ, nói mập mờ: "Cũng khá lâu rồi, nhưng mà không sao, vẫn còn sức."
Thật ra, cậu chưa vận hết sức tí nào.
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Em thường tập kiểu máy nào?"
"Tùy chỗ muốn tập thôi. Nếu tập ngực thì có thể nằm đẩy tạ hoặc——"
Tạ Dĩ Tân: "Anh muốn xem."
Tần Xán: "... Thế là bây giờ mình không giấu gì luôn nhỉ."
Làm nóng người xong, cậu nằm xuống ghế bắt đầu thực hiện động tác đẩy tạ.
Tạ Dĩ Tân đứng bên cạnh chăm chú quan sát từng động tác của cậu.
Thật ra cậu thường thích dùng tạ đòn để tập, vì đẩy đòn cần nhiều kỹ thuật hơn, phải huy động nhiều nhóm cơ hơn nên sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng bây giờ vì có một nhân tố Tạ Dĩ Tân luôn mang sự chấn kinh ở ngay bên cạnh, rủi ro tập luyện tăng lên đáng kể. Cậu sợ anh đột nhiên muốn dùng tay thử chọc chọc gì đó khiến cậu bị bất ngờ, nên đành chọn đẩy tạ tay cho an toàn.
Tần Xán hít sâu, ưỡn ngực, động tác của cậu hoàn toàn chuẩn xác.
Từng thớ cơ ngực căng lên theo các nhịp đẩy và nâng, các đường nét đầy đặn, mạnh mẽ và đẹp mắt.
Tạ Dĩ Tân đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cơ thể cậu.
Tần Xán bị ánh mắt anh nhìn tới vài lần muốn mở miệng mà không dám.
Dù đây là tập luyện, nhưng cảm giác được "người mình thích chăm chú nhìn khiến cậu khó tập trung", khác hẳn với khi "tập luyện thông thường chỉ tập trung đổ mồ hôi".
Bình thường cậu có thể tập trung tập luyện không chút xao nhãng. Nhưng ngay lúc này lòng cậu hồi hộp, vì qua ánh nhìn, cậu có thể cảm nhận được sự chăm chú đến từ Tạ Dĩ Tân không hề nao núng đang ngắm từng chuyển động của mình với vẻ mặt đầy suy tư.
Sau khi hoàn thành một lượt đẩy tạ nữa, Tần Xán không nhịn được mà lên tiếng trước: "Đàn anh... có phải anh muốn làm gì không?"
Tạ Dĩ Tân nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Được không em?"
Anh chưa nói rõ là "muốn làm gì", nhưng đến lúc này, Tần Xán đã hiểu ngầm ý định của anh.
Cậu khẽ thở ra, liếc quanh một vòng rồi cắn răng đáp: "Thế, thế anh nhanh đi."
Tạ Dĩ Tân đáp lại bằng tiếng "Ừm" thật khẽ, giơ tay chọt thẳng vào ngực cậu.
Cảm giác hô hấp của Tần Xán ngừng lại ngay lúc đó, Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng dùng ngón tay cảm nhận cơ ngực đang căng cứng của cậu, gật gù nhận xét: "Ừm, bây giờ là cứng rồi đấy."
Tần Xán: "..."
Cậu vừa định lên tiếng thì bỗng dưng ở xa vang lên tiếng động lớn, là do một anh chàng người nước ngoài đang tập bài deadlift* gây ra.
Tiếng tạ đòn rơi xuống sàn trong phòng gym vốn không hiếm, nhưng vì Tạ Dĩ Tân ít đến đây, nên anh theo phản xạ quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Thấp thoáng anh thấy một chàng trai ngoại quốc cực kỳ vạm vỡ.
Chưa kịp nhìn rõ, Tần Xán đã ngồi dậy ngay trước mặt, vờ như vô tình chắn đi tầm nhìn của anh: "À, mà em cảm thấy tạ này hơi nhẹ rồi, chắc phải đổi sang mức nặng hơn thôi."
Tạ Dĩ Tân thu ánh nhìn lại: "Được."
Cậu đổi sang một đôi tạ nặng hơn, tập chưa bao lâu thì lại có tiếng tạ rơi vang lên không xa——vẫn là âm thanh từ một chiếc tạ đòn bị thả tay.
Theo phản xạ, anh lại nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chưa kịp thấy rõ, Tần Xán lại vô tình đứng lên, lần nữa chắn mất tầm nhìn của Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân: "..."
Anh nghe chàng thanh niên như đang tự nói với mình: "...Ừm, có vẻ như tập thân trên cũng ổn rồi, chắc nên tập thêm cho cơ chân để cân đối hơn, làm vài động tác squat cũng tốt."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu chăm chú một lúc.
Rồi bất chợt nói: "Anh không thích nhìn cơ thể của người khác."
Tần Xán đang định squat thì khựng lại, khóe miệng không kìm được hơi co giật, gượng gạo đáp: "Em, em không hiểu anh nói gì cả."
Hôm nay quả là ngày cậu tập nặng nhất trong năm, lần cuối cùng cậu mệt như vậy chắc là khi cậu và Tạ Dĩ Tân ở công viên giải trí để giành lấy chú chim cánh cụt khổng lồ.
Cậu đã tập suốt gần bốn mươi phút, dưới yêu cầu của Tạ Dĩ Tân mà phải tập qua hầu hết các bài tạ cường độ cao.
Trong khi anh thì chỉ ngồi xem cảm thấy chưa đủ, thì Tần Xán đã kiệt sức, hầu như chẳng còn đủ hơi để nói chuyện nữa.
Phòng gym này ở London, trang bị đầy đủ và sạch sẽ, khu vực tắm rửa cũng rất tốt.
Sau khi tập xong, Tần Xán thường tắm tại đây rồi mới về căn hộ của mình.
Nhưng hôm nay không hiểu sao phòng gym lại đông khách dù rõ ràng vẫn là ngày đi làm.
Phòng thay đồ nam qua lại đủ người——có người cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, người thì mặc quần ngắn bó sát đi lại.
Tần Xán bỗng im lặng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Em không thích tắm ở đây lắm."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu.
"À...thật đó, tại vì chất lượng nước và đồ tắm ở đây khá bình thường, em thích dùng đồ ở nhà mình hơn."
Không biết Tạ Dĩ Tân có nhận ra gì không, nhưng anh cũng gật đầu: "Vậy à."
Cuối cùng, hai người cùng quay về căn hộ nhỏ của Tần Xán.
Về đến nơi, Tần Xán đi thẳng vào phòng tắm, còn Tạ Dĩ Tân ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đưa mắt ngắm nhìn tủ sách của cậu một lúc.
Con chim cánh cụt vẫn ở ngay giữa giá sách, nhưng giờ lại đang quay mặt đối diện thẳng với anh.
Tạ Dĩ Tân nhìn ra chỗ khác, rồi ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình trên bàn của Tần Xán.
Mười phút sau, anh nghe tiếng nước ngừng lại trong phòng tắm, giọng nói vọng ra có phần ngại ngùng: "Đàn anh ơi?"
Tạ Dĩ Tân ngẩng lên: "Sao thế em?"
"...Em quên lấy khăn tắm rồi." Giọng chàng trai pha chút xấu hổ, "Khăn nằm ngay trên giá gần tủ đồ, anh có thể lấy giúp em không?"
Tạ Dĩ Tân làm theo, tìm thấy chiếc khăn và gõ cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, một bàn tay ướt át đưa ra đón lấy khăn.
Anh đưa khăn vào, nhưng vừa khi Tần Xán kéo, chiếc khăn vẫn chưa rời tay Tạ Dĩ Tân.
Tần Xán: "...?"
Tạ Dĩ Tân ở bên ngoài vẫn chưa chịu thả tay.
Hơi nước ấm áp từ phòng tắm tràn ra ngoài, cả hai không ai là người nhả tay trước, cứ như đang kéo co với nhau tại chỗ.
Vài giây sau, Tần Xán bất ngờ dùng lực mạnh, vượt qua cả chiếc khăn tắm nắm chặt lấy cổ tay của Tạ Dĩ Tân.
Anh bị kéo mạnh, loạng choạng vào trong phòng tắm.
Nơi đây tràn ngập hơi nước bao phủ, không khí ẩm nóng khiến Tạ Dĩ Tân hơi nheo mắt lại.
Trước mặt Tạ Dĩ Tân là một chàng trai với đôi mắt sâu thẳm và khuôn mặt góc cạnh quyến rũ, tóc rối bời còn nhỏ từng giọt nước, ngực và bụng phủ đầy những hạt nước lấp lánh trông chẳng khác gì một chú chó lớn vừa bị ướt nước mưa.
Cậu nhìn anh đầy bất lực.
Tạ Dĩ Tân cũng điềm tĩnh nhìn lại.
Tần Xán thở dài, hỏi: "Sao vừa rồi... anh không buông tay chứ?"
Anh đáp: "Anh thật sự chẳng muốn buông."
Tần Xán: "..."
Hiện giờ cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn, nửa thân trên còn chưa kịp mặc áo. Bắt gặp ánh nhìn của Tạ Dĩ Tân, cậu cảm giác như có luồng điện chạy qua da đầu: "Em——"
Nhưng Tạ Dĩ Tân không đáp, chỉ đưa chiếc khăn đang cầm cho cậu.
Tần Xán nhanh chóng nhận lấy, vội lau khô tóc và người, định mặc áo nhưng tay lại khựng lại giữa chừng.
Cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
"Lúc nãy không muốn buông tay, vậy bây giờ... anh cũng không muốn em mặc áo sao?" Cậu hỏi Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân nhìn sâu vào mắt cậu.
Chẳng cần lời nói, đáp án đã rõ ràng rồi.
Khi Tần Xán đẩy anh tựa vào bồn rửa và hôn lên môi, cậu tự hỏi, sao lại có người háo sắc mà lại như có lý chẳng sợ thế này.
Trong lúc hôn, Tạ Dĩ Tân luôn có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh không hay nhắm mắt mà thích nhìn vào mắt cậu, khi cảm xúc dâng trào thì hàng mi lại khẽ run rẩy mà cụp xuống.
Biểu cảm chăm chú của anh thật sự rất đẹp mắt, tựa như lúc anh bình tĩnh kiểm tra lỗi đồ thị của người khác trong buổi họp nhóm, hay khi ghi chép cẩn thận bên kính hiển vi vậy.
Đúng là... dáng vẻ ngày thường độc nhất của Tạ Dĩ Tân khiến Tần Xán cảm thấy động lòng.
Cảm giác hôn nhau trong không gian ngột ngạt của phòng tắm, ở ranh giới của sự nghẹt thở và cuốn hút là một trải nghiệm vô cùng mãnh liệt.
Dù vậy, Tạ Dĩ Tân vẫn chưa quen nhịp thở khiến Tần Xán phải dừng lại, ghé sát nói đôi lời nhẹ nhàng để anh điều chỉnh.
Cậu hỏi: "Hôm nay thử đeo kính áp tròng, cảm giác có gì khác với kính thường không?"
"... Cũng không có gì khác biệt lắm."
Tạ Dĩ Tân ngồi bên mép bồn rửa, quay mặt qua một bên, hơi thở gấp gáp không ổn định. Sau hồi lâu, anh thở ra một hơi dài rồi nói: "Thật ra khi đến tiệm mới nhận ra, với cận thị nhẹ như anh, trong khoảng cách gần thế này thì nhìn bằng mắt thường và qua kính áp tròng chẳng khác là bao."
Tần Xán "Ừm" một tiếng, đáp lại: "Vậy sao? Thật sự chẳng có chút khác biệt nào à?"
Lúc này, hơi thở của Tạ Dĩ Tân đã đều đặn lại.
"Cũng không chắc lắm." Anh hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đáp: "Có lẽ em nên thử giúp anh kiểm tra thêm chút nữa."
Trước đó họ từng thử nghiệm "giả thiết đầu tiên" của riêng mình, cùng nhau hôn và thử để mỗi người chủ động một lần vì muốn tìm ra cách phù hợp nhất cho cả hai.
Kết quả là Tạ Dĩ Tân thích để Tần Xán dẫn dắt, còn anh thì đáp lại.
Lý do anh đưa ra là: "Anh lười, với lại em cao hơn anh, phải ngẩng đầu mãi cũng mỏi."
Nhưng Tần Xán biết đấy chỉ là cái cớ mà thôi, lý do thật sự là anh còn muốn tay mình làm nhiều việc khác.
——Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, trong lúc họ tiếp tục hôn, một tay Tạ Dĩ Tân vòng qua cổ cậu, tay kia lại trượt lên vùng ngực săn chắc mà anh thích nhất của cậu.
Đúng là cảm giác sau khi tập thể thao thật khác biệt, Tạ Dĩ Tân thầm nghĩ.
Đường nét trẻ trung và mạnh mẽ của khuôn ngực vốn đã hơi căng tràn khi vừa tập kỵ khí xong, giờ lại càng đầy đặn và chắc nịch hơn.
Làn da nóng rẫy của Tần Xán sau khi tắm nước ấm, chạm vào lại càng làm người khác khó lòng rời tay, như một khối bột nhào lên men hoàn hảo trong nhiệt độ phòng kín vậy.
Đương lúc họ ngừng lại để hít thở, Tạ Dĩ Tân khẽ nói, giọng hơi mơ hồ: "...To hơn chút rồi."
Tần Xán vẫn còn say sưa chưa kịp phản ứng, liền hỏi lại: "Hửm?"
"Sau khi tập luyện xong, ngực sẽ to ra chút." Cậu nghe anh bảo, "Sau này em phải chăm tập hơn đấy."
Tần Xán: "..."
Tạ Dĩ Tân nghĩ ngợi rồi lại nhíu mày: "Nhưng đừng tập quá thường xuyên, khi tỷ lệ mỡ cơ thể quá thấp, cơ bắp sẽ mất đi độ đàn hồi."
Tần Xán thật sự chưa từng gặp ai thay đổi ý kiến nhanh như anh.
"Thế này đi." Cậu thở dài, "Sau này tùy vào cảm giác của anh mà quyết định xem lúc nào em nên tập, lúc nào nên nghỉ, được không?"
Tạ Dĩ Tân thấy đề xuất này rất hợp lý, liền đáp: "Được chứ."
"Xem ra bài kiểm tra giả thiết đầu tiên của mình, đàn anh đạt tiêu chuẩn đấy nhỉ." Tần Xán cúi đầu, dùng tay lau nhẹ đi chút chất lỏng ở bên khóe miệng anh, "Vậy, giả thiết thứ hai anh đã nghĩ ra chưa?"
Tạ Dĩ Tân khẽ chớp mắt.
Sau một lúc, anh trả lời: "Thực ra anh đã nghĩ ra từ lâu rồi."
Tần Xán: "Ơ?"
Tạ Dĩ Tân: "Nhưng ngại em nên không dám nói."
Nghe thế khiến Tần Xán vô cùng ngạc nhiên. Trên đời này còn có chuyện khiến Tạ Dĩ Tân ngại ngùng không dám nói sao?
Dù nhịp tim của cậu không tự chủ mà đập như cái trống bỏi, những suy đoán mờ ám khó nói thành lời cứ hiện lên trong đầu, cổ họng cậu cũng không khỏi trở nên khô khốc.
Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào cậu một lúc.
"Thật ra trước đây bọn mình từng làm một lần rồi." Anh nói, "Chỉ là khi đó tình huống đặc biệt... Anh có cảm giác giờ mà bảo thì em sẽ không đồng ý đâu."
Câu nói này thật khéo léo, khiến Tần Xán tí nữa là buột miệng nói "Có gì mà em không đồng ý chứ", suýt nữa là trúng kế rồi.
Nhưng nhìn thấy Tạ Dĩ Tân với hàng mi còn ướt, khóe mắt hơi đỏ đang bị cậu dồn ép vào cạnh bồn rửa.
Dù có linh cảm không hay, nhưng đối mặt với cảnh tượng thế này thì cậu cũng chẳng thể từ chối được.
Chỉ biết hít sâu một hơi, khẽ khàng nói: "Thôi, chuyện quá đáng nào đàn anh cũng từng thử rồi, cứ nói thẳng với em đi, giữa hai đứa mình ai lại ngại ai chứ——"
Tạ Dĩ Tân bất chợt thì thầm một câu rất nhẹ nhàng.
Dù câu nói đó bị âm cuối của Tần Xán lấn át đôi chút, cậu vẫn nghe thấy rõ ràng, toàn thân lập tức đông cứng lại.
Tần Xán khó tin nhìn Tạ Dĩ Tân, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, như thể dòng máu trong người cậu đang chậm lại: "Anh, anh vừa nói gì?"
Đôi mắt đen láy của Tạ Dĩ Tân chăm chú nhìn vào mặt cậu.
Anh ghé sát tai Tần Xán, lặp lại một cách tròn vành rõ chữ: "Cho anh... cắn ngực em một chút nhé?"
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tạ: <( ̄︶ ̄)>