KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

Trong phòng tắm không hề vang lên tiếng nước chảy, nhưng cánh cửa vẫn đóng kín từ nãy giờ.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mới được mở ra từ bên trong.

Không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của cả hai người.

Tần Xán là người bước ra trước, tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cậu cuống quýt mặc quần áo trong tay lên người.

Trông cậu thoáng có chút chột dạ, vừa vội vàng mặc đồ vừa quay đầu lại, ánh mắt ngó về Tạ Dĩ Tân phía sau.

Người Tạ Dĩ Tân cũng ửng đỏ từ cổ đến gò má, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh hơn nhiều so với Tần Xán.

Chỉ là lúc này đuôi mắt anh hơi đỏ và ẩm ướt, như thể vừa chịu một sự kích thích nào đó khiến anh chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Anh cúi đầu, chỉnh lại gấu áo có phần lộn xộn, nhẹ nhàng mím môi rồi thả lỏng, sau đó khẽ chạm vào môi mình bằng đầu ngón tay.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến Tần Xán trộm nhìn mà tim đập rộn ràng, mất hết cả bình tĩnh.

Không khí bỗng chốc ngưng đọng, Tần Xán khẽ cất tiếng, giọng khàn khàn: "Anh, anh có muốn súc miệng lại không? Trong bếp có một bồn nước, em có thể lấy cho anh chút nước...".

Nghe thấy vậy, Tạ Dĩ Tân ngẩng lên nhìn Tần Xán rồi lắc đầu không nói gì.

Anh khẽ đưa tay lên, dùng cạnh bàn tay ấn nhẹ vào má trái, nhíu mày như thể đang chịu đựng một cảm giác khó chịu nào đó.

Tần Xán im lặng một lúc, rồi vụng về đề nghị thêm: "Hay anh... uống tạm gì đó nhé? Trong tủ lạnh có nước giải khát đấy, nhưng toàn là nước tăng lực thôi——".

Tạ Dĩ Tân đổi sang dùng tay kia xoa nhẹ nửa bên mặt phải, lại lắc đầu và vẫn giữ nét mặt nhíu mày mà chẳng nói lời nào.

Tần Xán: "..."

Không gian yên tĩnh kéo dài thêm một lúc, lồng ngực Tần Xán phập phồng, mở lời trong cơn bối rối: "Vừa nãy... chính là đàn anh chủ động đề nghị đấy nhé? Nếu giữa chừng không muốn tiếp tục, anh hoàn toàn có thể nói với em mà?"

Cuối cùng Tạ Dĩ Tân cũng ngước mặt lên, hơi ngạc nhiên "Hả?" một tiếng.

"Anh không hối hận mà." Tạ Dĩ Tân đáp, "Anh đề nghị dùng miệng chẳng phải là vì dùng tay mà em còn chưa chịu xuất——"

Tần Xán không dám để anh nói hết lời này, lập tức quay mặt đi, vội vã cắt ngang một cách gắt gỏng: "Thế bây giờ anh lại như vậy là có ý gì? Sao cứ đưa tay chạm môi mà chẳng nói lời nào, chẳng phải là ghét bỏ hay gì sao?"

Tạ Dĩ Tân càng thêm thắc mắc.

"Cái đó vốn dĩ chỉ là nước và protein, thêm ít DNA và chất béo nữa thôi mà."

Anh nhìn Tần Xán, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại nghĩ là anh ghét bỏ chứ?"

Tần Xán: "..."

Không phải chứ, sinh học đâu phải dùng để giải thích kiểu này?

"Anh im lặng chẳng qua là vì má anh đang mỏi quá thôi."

Tạ Dĩ Tân vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói, "Em phát dục tốt hơn anh tưởng rất nhiều, hơn nữa anh cũng không nghĩ nó lại nóng đến vậy."

Tần Xán: "...!"

Tạ Dĩ Tân lại áp lòng bàn tay lên gò má xoa nhẹ, vừa giảm bớt cảm giác đau nhức vừa hồi tưởng: "Lúc em tự mình giải quyết, cũng kéo dài như vậy sao?"

Tần Xán: "...!!"

Một chàng trai trẻ khỏe mạnh thực sự khó mà chịu được kiểu khen ngợi về mặt này.

Tai Tần Xán càng đỏ bừng, cậu khẽ hắng giọng như thể chẳng có chuyện gì: "Thật ra cũng bình thường thôi mà, chắc là ở mức trung bình, nhưng cũng có thể là do tần suất tập luyện thường xuyên của em nữa...".

"À." Tạ Dĩ Tân như chợt nhớ ra gì đó, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Lần sau khi gần lên đỉnh, thật ra em có thể học cách kiểm soát một chút, hoặc là nhắc anh một tiếng nhé, nếu không thì vừa nãy cũng không đến mức trực tiếp ở trong miệng anh——"

Tần Xán mở to mắt, không thể tin nổi.

"Chẳng phải là... chẳng phải là do đột nhiên lúc đó anh lại thít chặt em một cái hả!"

Trong phòng rõ ràng chỉ có hai người, vậy mà lời nói của Tạ Dĩ Tân khiến Tần Xán không chịu nổi. Cậu giơ tay muốn bịt miệng anh lại, nghiến răng nói: "Cái chỗ đó mà muốn thít thì thít chặt được sao? Đàn anh, anh có biết anh quá đáng đến mức nào không hả?"

Tạ Dĩ Tân lùi lại hai bước định tránh tay Tần Xán, nhưng cậu tức đến nỗi không chịu buông, cứ tiến lại gần từng chút.

Căn hộ của Tần Xán vốn nhỏ, ngoài bếp và nhà tắm thì chỉ còn cái giường với bàn học, nên hai người cứ giằng co đi vòng quanh, người lùi người tiến. Cuối cùng, Tạ Dĩ Tân bị Tần Xán đẩy ngã xuống giường.

Mặt Tần Xán đỏ bừng, định tiếp tục tranh luận nhưng khi nhìn vào gương mặt người phía dưới, cậu lại đột nhiên ngẩn ra.

Bởi vì trong ánh mắt Tạ Dĩ Tân ẩn chứa một nụ cười thấp thoáng.

Vui buồn tức giận, cảm xúc thăng trầm của Tạ Dĩ Tân từ trước đến giờ gần như luôn đi trên một đường thẳng phẳng lặng, hiếm khi nào có một biểu hiện rõ ràng như vậy.

Tần Xán hiếm khi được thấy anh cười, tim bất giác khẽ rung lên, ngay cả tức giận cũng quên mất: "Anh cười cái gì?"

Tạ Dĩ Tân cũng sực nhận ra mình đang cười, hơi ngẩn người rồi đáp: "Vì... em rất buồn cười."

"..." Giờ chỉ cần Tần Xán nghe anh nói thôi cũng đủ làm đầu cậu đau nhức, cậu thở dài rồi nhẹ giọng hỏi: "Má anh còn đau lắm không?"

Tạ Dĩ Tân đáp: "Không đau, chỉ hơi mỏi thôi."

"Há miệng ra nào," Tần Xán khàn giọng nói, "Để em xem thử xem, biết đâu màng nhầy trong miệng bị cọ xát rồi."

Tạ Dĩ Tân nhìn vào mắt Tần Xán một lúc rồi nghe lời cúi mắt, ngoan ngoãn hé miệng.

Vừa rồi anh đã cố gắng chịu đựng thứ đáng lẽ không nên chứa đựng trong đó, bất kể là kích cỡ hay thời gian, đều hơi quá sức một chút.

Khóe miệng Tạ Dĩ Tân đỏ lên, đôi môi vẫn còn mềm mại và nóng bỏng.

Anh cảm nhận được đầu ngón tay hơi thô ráp, ấm áp của Tần Xán khẽ chạm vào vùng ẩm ướt bên trong miệng mình, có chút khô, nhưng cũng có chút ngứa.

"Nghỉ ngơi một lát là sẽ đỡ thôi." Tạ Dĩ Tân mơ hồ đáp, nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng lần sau em có thể——"

Tần Xán uể oải ngắt lời: "Đừng nói nữa."

Dù Tần Xán thường gọi Tạ Dĩ Tân là đàn anh với giọng điệu lịch sự, nhưng đôi khi cách cậu nói chuyện lại chẳng có sự tôn trọng cần có khi đối diện một đàn anh.

Có lúc lại mang chút mệnh lệnh, còn hơi hầm hố, nhưng Tạ Dĩ Tân lại không thấy khó chịu chút nào.

Sau khi kiểm tra khoang miệng Tạ Dĩ Tân và chắc chắn không có chỗ nào bị trầy xước, Tần Xán thở phào nhẹ nhõm rồi nằm xuống bên cạnh anh.

Cả hai đều im lặng.

Dù không nói gì nhưng ai đó đã lén lút dò dẫm rồi nắm lấy tay đối phương.

Tuy lời nói của Tạ Dĩ Tân khiến Tần Xán ngại ngùng đến nỗi chỉ muốn tìm chỗ trốn, nhưng bảo cậu không vui thì chắc chắn là nói dối.

——Đó là cảm giác thăng hoa, vừa mới mẻ vừa ấm áp mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Trong suốt khoảng thời gian đó, ánh mắt Tần Xán không ngừng dõi theo biểu cảm trên khuôn mặt Tạ Dĩ Tân: cái nếp nhíu lại của hàng mày khi anh chịu đựng, từng rung động của con ngươi khi ngạc nhiên, không có một chi tiết nhỏ nào bị bỏ sót khỏi mắt cậu.

Cả về thể chất lẫn tinh thần, Tần Xán đều được thỏa mãn tột độ......và cũng chính vì vậy mà cậu mới không thể kiềm được mình ở phút 90.

Tần Xán len lén nhìn sang người bên cạnh, hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Tạ Dĩ Tân nhìn lên trần nhà, sau một lúc mới trả lời: "Tuần này còn nhiều tài liệu cần phải sắp xếp, nhưng anh chẳng muốn đọc chút nào."

Là người làm nghiên cứu, ai mà chẳng có lúc chểnh mảng chứ. Tần Xán thở dài đồng cảm: "...Suy nghĩ của anh nhảy nhanh thật."

Tạ Dĩ Tân không nói gì. Tần Xán nằm im một lúc rồi quay sang thì thấy ánh mắt anh đang dừng trên bức ảnh gia đình trên kệ sách.

Tần Xán thích dùng máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời mình. Căn hộ dù nhỏ, nhưng kệ sách, bàn làm việc, thậm chí cả kệ nhỏ nơi để chìa khóa đều bày không ít ảnh của cậu.

Ảnh gia đình chiếm một phần lớn trong số đó, bởi gia đình là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

Cậu nghe Tạ Dĩ Tân hỏi: "Em là con lai phải không, vậy bố mẹ em gặp nhau như thế nào?"

"Bố mẹ em gặp nhau khi chạy marathon."

Tần Xán kể, "Mẹ em là vận động viên, còn bố em chỉ là tay nghiệp dư thích đi du lịch thôi. Lúc đó ông ấy đến Trung Quốc dự cuộc thi cho vui nên mới gặp mẹ."

"Mẹ em bảo hồi đó bố ngốc lắm, ngoài câu "xin chào" và "cảm ơn" ra thì chỉ biết thêm mỗi hai từ "nhà vệ sinh" và "nhà hàng". Vì chỉ quen mình mẹ, nên bố cứ quấn lấy mẹ mà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khiến mẹ phát bực."

Tần Xán cười, "Vậy mà cứ phiền mãi, cuối cùng lại thành ra ưng nhau."

Người bên cạnh không nói gì.

Tần Xán chợt nhận ra có lẽ mình đã nói hơi nhiều.

Nhưng khi quay sang nhìn, cậu lại thấy Tạ Dĩ Tân đã nằm quay người về hướng mình, đang chăm chú lắng nghe.

Tần Xán do dự một chút rồi cũng quay sang đối diện Tạ Dĩ Tân hỏi: "Thế... còn cha mẹ đàn anh thì sao?"

Cậu thấy Tạ Dĩ Tân khựng lại.

Thật ra Tần Xán đã muốn hỏi chuyện này từ lâu rồi.

Vì cậu nhớ lần ở hội thảo học thuật Edinburgh, cô gái tóc đỏ người Mỹ tên Katie từng nói với cậu rằng, cha của Tạ Dĩ Tân dường như là một người có thành tựu lớn trong lĩnh vực nghiên cứu.

Tuy Tần Xán không hiểu rõ về môi trường nghiên cứu và các nhóm đề tài trong nước, và gia đình cũng là chuyện khá riêng tư, nên cậu không tìm được cơ hội phù hợp để hỏi.

Sau một lúc im lặng, Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng đáp: "Không còn qua lại nữa."

Tần Xán ngẩn ra, vẫn chưa hiểu ngay "không còn qua lại" nghĩa là ai với ai không còn qua lại.

Như thể đoán được suy nghĩ của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân nói thêm: "Giữa anh và họ, và giữa họ với nhau, cũng không còn qua lại nữa."

Không phải là "ít khi qua lại", mà là "không còn qua lại" nữa.

Tần Xán nhất thời không biết phải nói gì.

Với cậu, nhà là một chỗ dựa tinh thần vô cùng quan trọng.

Dù cậu ở đâu, dù bài nghiên cứu khó khăn hay kết quả thí nghiệm không như ý, cậu luôn có thể dựa vào tình cảm gia đình để vượt qua.

Vậy mà Tạ Dĩ Tân lại có thể bình thản nói ra việc mình không có "nhà."

Trong một lúc lâu, Tần Xán không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại: "...Vậy à."

Tạ Dĩ Tân không nói gì.

Nhưng anh có thể nghe ra trong giọng Tần Xán có chút ngạc nhiên lẫn chút tiếc nuối khó che giấu. Anh hiểu rằng so với câu chuyện rộn ràng mà Tần Xán vừa kể, câu trả lời của mình có phần qua loa.

Nhưng thật ra, câu trả lời duy nhất mà anh có thể nói về "mối quan hệ gia đình" của mình lúc này, cũng chỉ đơn giản là bốn chữ "không còn qua lại" mà thôi.

Tạ Dĩ Tân lại ngước lên nhìn vào bức ảnh gia đình của Tần Xán.

Trong ảnh, cậu thiếu niên Tần Xán đang ôm quả bóng rổ đứng giữa bố mẹ mình, nét mặt hồn nhiên, phóng khoáng và có chút kiêu ngạo.

Tựa như chú cún con cứ thích gây chuyện nhưng luôn được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương vô bờ bến.

Anh lại quay sang nhìn người thanh niên đang nằm bên cạnh mình.

Khuôn mặt cậu giờ đây đã có nét sắc sảo, từng trải hơn, sự non nớt trước kia đã nhường chỗ cho vẻ chững chạc mạnh mẽ. Chỉ có đôi mắt sáng như ánh mặt trời ấy là vẫn không đổi, luôn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.

Tất nhiên, cậu cũng cao to và cường tráng hơn rất nhiều.

Giờ cậu đã trở thành một chú chó lớn có trách nhiệm rồi. Tạ Dĩ Tân nghĩ.

Sau một lúc quan sát biểu cảm trên gương mặt Tạ Dĩ Tân, Tần Xán mím môi, chợt nói: "Em có chuyện muốn hỏi ý kiến đàn anh."

Tạ Dĩ Tân hồi thần: "Em nói đi."

"Sắp đến sinh nhật em rồi," Tần Xán nói, "Ngay cuối tuần sau."

"Mấy năm nay bố mẹ em định cư ở Leeds. Năm ngoái em bận xuất bản bài nghiên cứu đầu tiên của mình nên không về thăm họ được, tính ra đã một năm rồi."

Cậu nói: "Thêm cả năm nay bận nghiên cứu, nên mấy hôm trước bố mẹ nhắn tin cho em bảo muốn đi tàu xuống London vào ngày sinh nhật em, gặp mặt nhau, rồi cùng nhau ăn bữa cơm."

Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Ừm, dành thời gian ở bên họ nhiều một chút."

Yết hầu Tần Xán khẽ động. Rõ ràng câu trả lời của Tạ Dĩ Tân không phải điều cậu muốn nghe.

"Năm ngoái em tổ chức sinh nhật, em đã mời anh rồi."

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhưng khi ấy anh... đã không đến."

Tạ Dĩ Tân thoáng bất ngờ khi thấy Tần Xán nhắc lại chuyện cũ, sau một lát sửng sốt mới nói khẽ: "Hôm đó trời mưa, anh——"

"Em biết."

Tần Xán ngắt lời rồi ngập ngừng: "Nhưng năm nay, em thực sự muốn anh dành thời gian ở bên em."

Tạ Dĩ Tân chớp mắt, ngạc nhiên.

Tần Xán vừa mới nói bố mẹ sẽ xuống London để cùng cậu mừng sinh nhật, giờ lại bảo cũng muốn anh ở bên. Việc đặt cả hai tình huống dễ xảy ra xung đột vào trước mặt như vậy, rõ ràng là có ý ngầm nào đó.

"Em có cách để vẹn cả đôi đường." Tần Xán nói.

Tạ Dĩ Tân nhìn cậu bối rối, trong lòng bỗng xuất hiện một suy nghĩ khó tin nhưng lại không dám chắc.

Anh thấy Tần Xán hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực nhìn mình, cười nhẹ như thể không có chuyện gì.

"Tạ Dĩ Tân," Tần Xán hỏi, "Anh có muốn... gặp bố mẹ em không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi