"Anh Tần? Rốt cuộc bao giờ nhà hàng của bạn anh khai trương thế ạ?"
Tần Xán lơ đãng ngẩng đầu lên: "...Em nói gì cơ?"
Trong phòng trà, Hác Thất Nguyệt đang chăm chú nhìn hộp cơm của Tần Xán, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: "Ý là... người bạn làm cơm trưa cho anh á, khi nào mới mở tiệm ạ? Ngày nào cũng nhìn anh hộp cơm ăn sang trọng như vậy, rồi đổi món liên tục nữa, tụi em đúng là thèm muốn phát điên luôn á."
"..." Tần Xán không thể nói với hai đứa nhỏ này rằng thực ra chẳng có nhà hàng nào như vậy cả nên chỉ đành qua loa đáp, "Chắc còn phải đợi một thời gian nữa."
Hộp cơm hôm nay vẫn đầy đủ món ngon và cân bằng dinh dưỡng, do Tạ Dĩ Tân để sẵn cho cậu trong tủ lạnh của phòng trà nhưng Tần Xán lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.
——Vì hôm ấy, Tạ Dĩ Tân đã từ chối lời đề nghị gặp bố mẹ của Tần Xán.
Thật ra trước khi mở lời, chính cậu cũng không chắc chắn lắm.
Dù cả hai đã tiến xa trong mối quan hệ hơn nhiều so với các cặp đôi khác rồi, nhưng đó là vì họ từng có trải nghiệm gần gũi trong những ngày mưa từ trước.
Điều đó không có nghĩa Tạ Dĩ Tân đã sẵn sàng bước vào chuyện gặp gỡ gia đình và cùng Tần Xán tính đến tương lai xa xôi.
Chỉ là lúc đó Tần Xán không ngờ Tạ Dĩ Tân lại từ chối dứt khoát đến vậy. Khi cậu tràn đầy hy vọng đưa ra lời mời thì cậu thấy Tạ Dĩ Tân cứng đờ người, như thể muốn tránh né rồi liền dời ánh mắt đi.
Một lúc sau, Tần Xán nghe anh ấy khẽ nói: "Xin lỗi, có lẽ...anh không thể đồng ý với em được."
Thật ngu ngốc mà. Tần Xán bần thần nghĩ.
Hôm ấy cậu đúng là nông nổi quá. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cậu yêu nghiêm túc, thành ra quá mơ mộng, cứ nghĩ gì là nói ngay mà chẳng thèm cân nhắc kỹ càng.
Lần này... đúng là chính cậu đã không hiểu được thế nào là giới hạn.
Đang ngẩn ngơ thì Lạc Gia Gia bước vào phòng trà trông đầy mệt mỏi.
Ngày thường thì lúc nào Lạc Gia Gia cũng xuất hiện ở phòng thí nghiệm đúng giờ với mái tóc uốn xoăn, lớp trang điểm hoàn chỉnh và mùi nước hoa thơm nức. Nhưng hôm nay cô lại buộc tóc đuôi ngựa như tổ chim đứng trước cửa phòng trà với đôi mắt thâm quầng trông rất tiều tụy.
"Chị Gia Gia?"
Hác Thất Nguyệt bị dáng vẻ của cô dọa sợ: "Sao thế chị? Sao trông chị mệt mỏi vậy ạ?"
Lạc Gia Gia vẫy tay yếu ớt: "Đừng hỏi, giờ cứ coi chị là cái xác đi."
Với dân làm nghiên cứu thì mỗi tuần sẽ có ít nhất sáu ngày cảm thấy muốn buông xuôi, mà lý do thì cũng chỉ có vài ba cái——
Hác Ngũ Chu: "Có phải đĩa nuôi bị nhiễm khuẩn không ạ?"
Hác Thất Nguyệt: "Hay là tế bào chết hết rồi?"
Thấy nét mặt "chị đây đã chết rồi" của Lạc Gia Gia, Tần Xán cũng không kìm được mà đoán: "Sau khi ly tâm thì đổ nhầm phần dịch cần dùng rồi?"
"Đều không phải." Lạc Gia Gia thều thào như hồn ma. "Mấy đứa còn nhớ cái cậu sinh viên năm cuối từ trường S sắp đến chỗ mình để làm tốt nghiệp không? Tối qua chị có video call với cậu ấy lần thứ hai, và cảm giác không tốt, rất không ổn, cực kỳ tệ luôn."
Hác Ngũ Chu: "Sao cơ?"
Lạc Gia Gia: "Cái thằng nhóc này là kiểu... đần độn tinh khiết luôn ấy."
"Chị đang có đề tài nghiên cứu về thuốc kháng sinh và nhiễm trùng ở họng của tuyến trùng, cũng không lớn quá mà lại phù hợp cho cậu ta làm tốt nghiệp. Hôm qua chị định giúp cậu ta xem qua vài tài liệu liên quan để cậu ấy vào phòng thí nghiệm là có thể bắt tay vào làm ngay."
Lạc Gia Gia kể: "Sợ cậu ta không hiểu nên chị theo sát cả buổi, hỏi có hiểu không thì cậu ta bảo hiểu, gật đầu lia lịa."
"Đến gần cuối buổi chị mới nói là nhóc nắm bắt nhanh thế thì nhìn hai hình chị gửi đây và nói xem tuyến trùng nào có cổ họng bị sưng nghiêm trọng hơn nhé."
"——Rồi xong cậu ta hỏi chị một câu mà chị không thể nào ngờ được." Lạc Gia Gia buồn bã: "Cậu ta hỏi đâu là đầu của tuyến trùng, đâu là đuôi——Đúng vậy, cậu ấy còn chẳng biết cổ họng ở đâu hết á."
Hác Thất Nguyệt: "Phì."
"Hai tiếng đồng hồ, chị đúng là đánh đàn cho trâu nghe suốt hai tiếng lận á." Lạc Gia Gia thẫn thờ nói: "Không phân biệt đầu đuôi còn đỡ, chị lại thử hỏi thêm vài cơ quan và bộ phận khác của tuyến trùng. Thế mà cái đứa nhóc này chỉ vào ruột bảo đó là khối u, rồi chỉ vào khối u bảo là tuyến sinh dục, chỉ vào tuyến sinh dục thì bảo là ruột."
Nghe xong Hác Thất Nguyệt cười không ngừng: "Đúng là kiểu nào cũng trật lất, mà vẫn thấy mình nắm vấn đề cơ đấy."
"Cuối cùng trước khi ngắt video, cậu ấy còn bảo muốn hỏi chị một câu nữa. Lúc đó chị nghĩ dù sao thì cũng ngốc một chút, nhưng nếu chăm chỉ học hỏi thì còn bù lại được, cũng không sao."
Lạc Gia Gia thở dài: "Vậy mà cậu ta hỏi chị là ở khu nào trong thành phố có quán bar sôi động nhất London."
Nghe tới đây, Tần Xán cũng không nhịn được: "... Đúng là dũng cảm thật."
Lạc Gia Gia day day thái dương: "Nói chung giờ chị chỉ thấy tình hình rất không ổn, khó chịu vô cùng."
Đúng lúc Tần Xán đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi rung lên, cậu cúi xuống xem, là tin nhắn của Tạ Dĩ Tân.
【Đàn anh】: "Giờ anh đang ở đại học L, tạm thời không thoát ra được. Không biết sau khi em tan làm có thể ghé siêu thị mua giúp anh chai nước tương được không?"
Hôm nay Tạ Dĩ Tân được mời đến trường L để tham gia một buổi tọa đàm nhỏ, nên buổi chiều đã rời phòng thí nghiệm.
【can】: "Nước tương à?"
【Đàn anh】: "Ừm."
【can】: "Được mà."
【can】: "À đúng rồi, em vừa xem dự báo thời tiết, tối nay chắc sẽ có mưa nhỏ bắt đầu vào tầm bảy giờ. Sau khi em mua nước tương xong... chắc khoảng sáu giờ rưỡi em sẽ tới nhà anh, được không?"
【Đàn anh】: "Được."
Trong khoảng thời gian mới ký thỏa thuận giúp đỡ khi trời mưa, mỗi lần trước khi trời đổ mưa, Tạ Dĩ Tân đều nhắc nhở kỹ lưỡng để Tần Xán nhớ giữ lời hứa giữa hai người.
Nhưng giờ đây như thể vai trò của họ đã đảo ngược——thậm chí Tần Xán còn chủ động xem dự báo thời tiết và nhắc nhở trước cho Tạ Dĩ Tân về cơn mưa sắp tới để anh chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc sáu giờ rưỡi tối, Tần Xán xách theo chai nước tương thở hổn hển gõ cửa nhà Tạ Dĩ Tân. Lúc này, mưa đã rơi được tầm mười phút.
Cậu tưởng anh sẽ quấn chăn kín người, yếu ớt ra mở cửa.
Nhưng không ngờ khi cửa mở ra, Tạ Dĩ Tân lại đứng đó với vẻ khỏe khoắn, nét mặt rạng rỡ. Đôi gò má và mí mắt anh hơi hồng, trên người mặc chiếc tạp dề màu be.
Dây áo tạp dề khẽ buộc ôm lấy vòng eo thanh mảnh, làm anh trông vừa mảnh mai vừa cao ráo.
Tần Xán ngẩn ra đứng ở cửa, tay còn cầm chai nước tương, chưa kịp phản ứng thì Tạ Dĩ Tân đã đưa tay lên đút một thìa trứng hấp đậu bắp nóng hổi vào miệng cậu.
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Ngon không?"
Tần Xán nhai rồi đáp: "Ngon."
Tạ Dĩ Tân rút tay về, cầm thìa rồi truy hỏi: "Ngon kiểu gì?"
Tần Xán: "Ờm... đậu bắp thì giòn dinh dính, trứng thì mềm mịn, ăn vào có nhiều tầng vị ngon?"
Cậu thấy Tạ Dĩ Tân gật đầu, anh nói: "Nếu cho thêm chút nước tương chắc vị sẽ đậm đà hơn đấy."
"Đã mua cho anh rồi đây." Tần Xán lắc lắc chai nước tương trong tay, ngập ngừng hỏi, "Nhưng ngoài trời đang mưa, anh không muốn nghỉ ngơi chút sao?"
"Không sao đâu, giờ mưa còn nhỏ mà." Tạ Dĩ Tân nhận lấy chai nước tương, quay đi, "Anh chỉ hơi mệt chút thôi, chứ không khó chịu lắm."
Anh bận rộn chuẩn bị đồ ăn ở bếp, một lúc sau quay lại đút thêm một thìa thức ăn không rõ là gì vào miệng Tần Xán: "Em thử lại lần nữa xem."
Không kịp chuẩn bị nên cậu đành nuốt trọn: "Khoai tây nghiền sốt thịt à... ưm, cũng ngon, vị mịn lắm."
Tần Xán bước tới trước nhìn quanh bàn bếp, cậu ngạc nhiên: "Hôm nay sao anh lại làm nhiều món vậy? Không biết chúng ta có ăn hết không? Đã thế còn là món pha giữa Trung và Âu——"
Chưa dứt lời thì Tạ Dĩ Tân ở bên cạnh nghiêng đầu, đưa mặt lại rồi bất ngờ hôn nhẹ lên môi Tần Xán một cái.
Nụ hôn nhẹ phớt dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc này Tạ Dĩ Tân hơi sốt, hơi thở nóng rực. Dù chỉ tiếp xúc thoáng chốc nhưng đủ khiến đôi môi Tần Xán cũng lập tức nóng bừng.
Tần Xán nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại ở mắt Tạ Dĩ Tân, khàn khàn nói: "Giờ thì món này... cũng ngon lắm."
Tạ Dĩ Tân lẳng lặng quay lại: "Nhưng anh cảm giác như em vẫn không vui."
Cơ thể Tần Xán khựng lại.
Tạ Dĩ Tân là người thực sự quá đặc biệt——có lúc anh chậm chạp đến mức làm người ta muốn tăng huyết áp, nhưng cũng có lúc nhạy cảm đến mức nhận ra cả những biến đổi nhỏ nhất trong cảm xúc của người khác.
Tần Xán hít một hơi sâu.
"Em... mấy nay em nghĩ kỹ rồi." Cậu mở lời đầy khô khốc, "Hôm đó đúng là em đã hơi vội vàng khi hỏi anh có muốn gặp bố mẹ em không."
"Hôm đó em chỉ buột miệng hỏi thế thôi, yêu nhau thì là chuyện của hai người mình, anh không cần bận tâm đâu. Gặp hay không... thực ra chẳng quan trọng gì cả."
Cậu nói càng lúc càng nhiều, giọng điệu như thể không biết là đang nói với Tạ Dĩ Tân hay đang tự trấn an bản thân, "Anh không cần phải suy nghĩ nhiều, em không hề có ý gây áp lực cho anh——"
"Những món hôm nay anh làm là vì muốn thử trước khẩu vị xem sao."
Tạ Dĩ Tân khẽ ngắt lời cậu: "Vì anh không biết những món này liệu có hợp với khẩu vị của bố mẹ em không."
Lời chưa kịp nói ra của Tần Xán nghẹn lại.
"Hôm ấy chắc anh cũng sẽ chuẩn bị một chiếc bánh nhỏ." Tạ Dĩ Tân ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm, "Nhưng anh không giỏi làm bánh lắm, đánh bông kem cũng chưa thạo nên em đừng mong đợi quá nhiều nhé."
Tần Xán không kiềm được, hơi thở trở nên gấp gáp.
"Tất nhiên... tất nhiên là hợp khẩu vị rồi, có hay không có bánh cũng không sao cả."
Cậu kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: "Bố mẹ em vốn dĩ rất giỏi phá bếp, nên bất kể anh nấu gì thì họ cũng sẽ thích ăn hết thôi."
Tạ Dĩ Tân nhìn vào mắt Tần Xán: "Được thôi."
"Nhưng anh còn một điều muốn nhờ." Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng nói thêm, "Liệu mình có thể tạm thời không tiết lộ mối quan hệ của hai ta với họ không? Vì hôm đó là sinh nhật của em, lại còn lâu lắm rồi em mới gặp bố mẹ mình, anh không muốn khiến cho bọn mình——"
Chưa dứt câu, chàng thanh niên cao lớn đã bất ngờ kéo anh vào lòng.
Trong vòng tay của chàng thanh niên, Tạ Dĩ Tân cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ cậu, tay Tần Xán đặt lên lưng anh, khẽ vuốt ve chiếc nơ được buộc lỏng lẻo ở đằng sau lưng tạp dề.
Sau một ngày dài tự đắn đo, mọi hoài nghi trong lòng Tần Xán đều tan biến.
Chỉ nghĩ tới việc Tạ Dĩ Tân đã tỉ mỉ tìm hiểu sở thích của bố mẹ mình, thử hết món này tới món khác cho đến khi vừa lòng, trong ngực cậu dâng trào một cảm giác ấm áp không ngừng, tưởng như sẽ vỡ òa ra ngay giây phút này.
"Được." Tần Xán khàn giọng nói, "Mình chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, mọi chuyện còn lại từ từ tính sau."
Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc rồi bảo: "Mới đây không phải em còn nói là có gặp hay không cũng không quan trọng mà?"
"Thì đúng là không quan trọng thật."
Tần Xán vô thức giải thích: "Nhưng em vẫn muốn anh gặp họ chứ, dù sao họ cũng là bố mẹ em, còn anh là người nhà trong tương lai của em cơ mà."
Câu nói vừa dứt, cơ thể Tạ Dĩ Tân đột nhiên cứng đờ.
"Lần này thì chỉ là gặp đơn giản thôi, nhưng rồi sẽ còn nhiều dịp như Giáng sinh, Phục sinh, còn nhiều cơ hội để gặp nữa. Rồi mình sẽ chọn lúc thích hợp để nói với họ về hai đứa——"
Tần Xán nói đến đây thì bắt gặp vẻ kinh ngạc trên gương mặt Tạ Dĩ Tân, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bèn nuốt nửa câu còn lại vào.
Có vẻ như cậu lại hơi quá trớn rồi.
Cậu giật mình tỉnh ra, tự mắng sao mình lại vụng về thế chứ.
Đừng nói những điều linh tinh gì đó nữa, người nhà gì mà người nhà, hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò bao lâu? Mà giờ đã nói những điều như vậy... là ý gì đây?
Họng Tần Xán khẽ động, bất giác khó khăn chuyển chủ đề: "Anh, giờ anh còn đủ sức ăn cơm không? Mặc dù chỉ là mưa nhỏ, nhưng nếu thấy không thoải mái thì——"
Câu nói của Tần Xán lại đứt đoạn lần nữa.
Vì giữa lúc này cả hai đang ôm nhau, cơ thể kề sát, bất cứ thay đổi nào từ một bên cũng khiến bên kia lập tức cảm nhận được ngay tắp lự.
——Nhưng lần này người thay đổi lại không phải Tần Xán, mà là Tạ Dĩ Tân.
Tần Xán cúi xuống nhìn, vẻ mặt không dám tin.
Mí mắt Tạ Dĩ Tân khẽ rung động, dường như anh cũng đã nhận ra sự thay đổi nơi cơ thể mình.
Hơi thở anh dần trở nên bất ổn, một lát sau, anh khẽ giọng nói với Tần Xán: "Em... kề sát quá rồi đấy."
Chỉ trong chốc lát, Tần Xán ngẩng đầu, môi nở nụ cười khó mà giấu được.
Cậu ghé sát tai Tạ Dĩ Tân ngạc nhiên hỏi, "Sát lắm hửm? Nhưng mình chỉ vừa mới hôn nhau thôi mà anh? Cả hôm nay anh còn chưa chạm vào em nữa, vậy mà lại đột nhiên..."
Tạ Dĩ Tân ngoảnh mặt đi, hiếm khi anh lúng túng mà lại ngắt lời cậu: "Là do giờ trời vẫn đang mưa thôi."
Hiếm khi Tần Xán được thấy Tạ Dĩ Tân như vậy.
Lòng cậu đầy vui sướng nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ chậm rãi nhấc đùi cọ nhẹ vào dưới h.áng của Tạ Dĩ Tân, hài lòng khi nghe tiếng thở dốc của người ấy mất dần nhịp điệu.
"Vậy chắc hôm nay không chỉ là mưa nhỏ đâu nhỉ." Tần Xán nhẹ giọng trêu chọc, "Mưa kiểu này chắc là mưa đặc biệt——đặc biệt lớn rồi phải không anh?"
Thật ra chỉ có một vài lý do khiến cho cậu nhỏ của nam giới có thể cửng như vậy thôi—có thể là do ma sát cơ học, tiếp xúc thân mật, hoặc do cảm xúc xao xuyến từ trong lòng.
Tần Xán nghĩ tình hình này của Tạ Dĩ Tân không giống với hai lý do đầu, mà như vừa bị chạm đến góc khuất nào đó trong lòng khi nghe cậu nói về "người nhà" hơn, rồi khiến cơ thể phản ứng một cách tự nhiên.
Trong khi Tần Xán còn đang suy nghĩ lan man thì tay Tạ Dĩ Tân đã chạm vào phần dưới áo hoodies của cậu, đầu ngón tay rờ dần lên trên, nhanh nhẹn lần đến ngực cậu.
Đầu ngón tay anh sắp chạm vào nơi mà mình khao khát thì ngay một sát na, cổ tay anh đột ngột bị Tần Xán giữ chặt lại, khiến anh lỡ mất thiên đường chỉ còn cách một gang tay.
Đúng lúc này, dư chấn từ cơn mưa nhỏ lại trỗi dậy làm cho Tạ Dĩ Tân không khỏi cau mày, ngẩng lên nhìn Tần Xán, thở dốc nặng nhọc khẽ cầu xin: "...Anh muốn sờ."
Tần Xán thở dài: "Có nói là không cho anh sờ đâu, chỉ là áo còn chưa cởi mà?"
Dưới ánh mắt khát khao của Tạ Dĩ Tân, Tần Xán chầm chậm cởi áo hoodies ra rồi quăng lên ghế cạnh bàn ăn.
"Chắc chắn em sẽ khiến cho hai tay anh thoả mãn."
Chàng trai cởi trần thân trên nhưng hai tay vẫn giữ chặt cổ tay Tạ Dĩ Tân, đồng thời tiếp tục dùng đầu gối cọ cọ vào cậu nhỏ của anh. Cậu hỏi: "Vậy còn... chỗ này của anh bây giờ phải làm sao đây, đàn anh?"
Vòng eo Tạ Dĩ Tân ngay lập tức căng cứng.
Anh nhìn thẳng vào mặt Tần Xán, ngực phập phồng không thành tiếng rồi yếu ớt nhưng quả quyết đáp: "...Em phải giúp anh."
"Tất nhiên là em sẽ giúp anh rồi, nhưng anh phải nói em nên giúp như thế nào chứ, vì thực ra có nhiều cách mà."
Tần Xán đáp. "Ví dụ, anh muốn em dùng tay giúp——"
Lời của chàng trai trẻ kéo dài ra nhưng không nói hết, chỉ chống tay lên bàn đá trong bếp, từ từ quỳ xuống, cúi người áp sát lại gần h.áng Tạ Dĩ Tân.
Lúc này vẻ vạm vỡ ở phần thân trên trần trụi khiến ngực cậu nổi rõ các cơ bắp, chỗ lõm giữa ngực tạo thành một đường gờ nhỏ.
Tần Xán cúi người, dùng rãnh cơ giữa ngực cọ nhẹ vào phần giữa h.áng của Tạ Dĩ Tân.
Đồng tử Tạ Dĩ Tân đột ngột co lại, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó kìm nén, âm thanh gần như tan vỡ.
"——Hay là dùng chỗ này nhé?" Anh nghe Tần Xán hỏi mình.