KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trường luyện võ.

Lưu Ảnh nổi điên đấm đá bao cát. Tống Tĩnh chạy tới kéo cậu ta ra: "Đội trưởng, mau dừng lại, anh điên rồi sao! Bị thương vậy rồi còn luyện nữa!"

Lưu Ảnh thở hổn hển, đáy mắt âm u. Nhưng mà chỉ dừng một lát, cậu ta lại bắt đầu đánh tiếp.

"Đội trưởng, anh đừng vậy mà! Đội trưởng..."

Tống Tĩnh khuyên nửa ngày cũng vô dụng, miệng vết thương của Lưu Ảnh lại bị rách ra.

"Nhược Hi tiểu thư!" Tống Tĩnh thấy một bóng người quen thuộc tới gần, tức khắc như thấy được cứu tinh, vội xin giúp đỡ: "Nhược Hi tiểu thư, ngài mau khuyên nhủ đội trưởng đi!"

Thấy người đến là Tần Nhược Hi, sắc mặt Lưu Ảnh thoáng cứng đờ: "Nhược Hi tiểu thư, tôi..."

Tần Nhược Hi đi tới trước mặt thanh niên: "Tôi đã nghe hết mọi việc rồi."

Nghe nói hôm qua Diệp Oản Oản bị tập kích ở quán bar, Lưu Ảnh và Tống Tĩnh bảo vệ không được, hôm nay bị Tư Dạ Hàn trách phạt.

Sắc mặt Lưu Ảnh càng thêm âm trầm: "Xin lỗi Nhược Hi tiểu thư, làm cô thất vọng rồi..."

Tần Nhược Hi nhẹ thở dài, ôn nhu nói: "Lưu Ảnh, A Cửu chỉ tạm thời cắt chức của cậu mà thôi. Vài tháng nữa tới khảo hạch rồi, đến lúc đó đánh bại Thập Nhất, cậu vẫn là đội trưởng. Cho nên, cái gọi là mất chức cùng lắm chỉ là không làm vài tháng, không cần để ý quá."

Lưu Ảnh im lặng. Từ lúc theo ông chủ tới nay, cậu ta có bao giờ chịu đả kích và khuất nhục như vậy đâu, đương nhiên không nuốt trôi rồi.

"Diệp tiểu thư..." Ánh mắt Tần Nhược Hi hơi đổi: "Quả thật khiến người khác ngoài ý muốn, không ngờ thân thủ của cô ấy tốt như vậy..."

Tuy Tư Dạ Hàn đã phong tỏa tin tức, nhưng lấy địa vị và thân phận của Tần Nhược Hi, không khó biết chuyện tối qua.

Lưu Ảnh sực nhớ mình bị Diệp Oản Oản đánh bị thương thành như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, cậu ta hơi siết nắm tay lại: "Ả đàn bà kia cùng lắm chỉ cậy mạnh, uống say nên sức lực lớn hơn bình thường mà thôi, hơn nữa chúng tôi không dám làm cô ta bị thương nên mới bị cô ta phát điên đánh thành như vậy."

Tần Nhược Hi gật đầu, cũng cảm thấy không khác gì cô ta đoán cho lắm. Nếu không thì rất khó giải thích được việc Diệp Oản Oản đánh Lưu Ảnh, Thập Nhất và những người khác thành như vậy.

Vì thế, Tần Nhược Hi tiếp tục an ủi Lưu Ảnh: "Tóm lại cậu đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh lấy lại tinh thần đi. Tôi tin vị trí đội trưởng chỉ thuộc về cậu, cũng chỉ có cậu có tư cách đảm nhiệm."

Sắc mặt Lưu Ảnh thoáng hòa hoãn vài phần: "Cảm ơn cô, Nhược Hi tiểu thư. Tôi nhất định sẽ lấy về!"

"Như vậy mới đúng!" Tần Nhược Hi bày ra vẻ vui mừng: "Tôi chờ tin tốt từ cậu!"

"Được!"

Buổi tối, Cẩm Viên.

Lúc Diệp Oản Oản về tới, Hứa Dịch đang thất thần đứng trong sân.

Diệp Oản Oản đoán là vì Lưu Ảnh, cô cất bước qua: "Lưu Ảnh và Tống Tĩnh bị phạt rồi?"

Hứa Dịch gật đầu, thở dài nói: "Tống Tĩnh bị phạt một trăm gậy, Lưu Ảnh..."

Hứa Dịch dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Lưu Ảnh bị cắt chức. Vị trí tổng đội trưởng tạm thời do Thập Nhất đảm nhiệm."

Diệp Oản Oản hơi kinh ngạc, không ngờ Lưu Ảnh bị mất chức đấy.

Kết quả này quả thật cô không đoán được.

Cấp dưới Lưu Ảnh quản lý phần lớn đều là kẻ cuồng võ. Trong thế giới của họ, kẻ mạnh là vua, chỉ có kẻ mạnh mới khiến họ sùng bái, cho nên uy vọng của Lưu Ảnh khá cao.

Lưu Ảnh mất chức sợ rằng khiến không ít người bất mãn. Thập Nhất giữ vị trí này, nếu làm không tốt...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi