KHÔNG HÒA HỢP

Gà con gà con gà con gà con gà con gà con, cục cục day!

Trình Bác Diễn muốn cất bước thì bị Hạng Tây ở sau lưng đẩy một cái, phải chống tường mới đứng vững được, giới thiệu với ông ba: “Đây là Hạng Tây.”

“Ừ, Hạng Tây, ba nghe bà con gọi thằng bé là Vãng Tây, cứ tưởng tên là Vãng Tây chứ……. Nhanh vào nhà đi,” Ông ba nhìn Hạng Tây đang ôm cái hộp, “Sao còn mang nhiều đồ thế này.”

“Nhìn thì nhiều thôi chứ không nhiều đâu,” Hạng Tây cười cười, “Do hộp lớn đấy ạ.”

Ba anh mở cửa, lúc Trình Bác Diễn đi qua đúng lúc mẹ anh từ phòng bếp đi ra, anh gọi mẹ một tiếng: “Mẹ.”

“Con chào trưởng khoa…….dì Hứa ạ!” Hạng Tây thò nửa mặt từ sau người anh, “Làm phiền mọi người rồi ạ.”

“Không phiền,” Mẹ anh cười cười, “Vào trong đi, dì đang xào rau, sắp ăn được rồi.”

Hạng Tây theo sau lưng Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn cầm cái hộp trong tay cậu, bỏ lên bàn trà trong phòng khách.

Hạng Tây vừa thay giày vừa nhìn một vòng trong nhà, bài trí trong nhà rất đơn giản, hơn nữa còn giống nhà Trình Bác Diễn, nhà này cũng rất sạch sẽ chỉnh tề, không nhiễm trần thế, trên sàn nhà đừng nói là bụi, đến cả một dấu vết gì cũng không có, nếu đồ ăn rớt lên sàn, cậu cảm thấy mình có thể trực tiếp liếm được luôn ấy chứ.

Hạng Tây cảm thấy mình mình có bệnh trên phương diện tâm lý, vừa vào trong một môi trường vô cùng sạch sẽ gọn gàng như thế này thì sẽ vô cùng căng thẳng. Cậu đã thích ứng được với nhà Trình Bác Diễn rồi, nhưng sau khi thấy nhà cha mẹ anh cậu lại căng thẳng, đi theo Trình Bác Diễn vào nhà liền đứng đấy, không biết nên làm sao bây giờ.

“Hạng Tây, đến đây ngồi đi,” Bác Trình chỉ sofa, “Bác Diễn pha cho Hạng Tây chén trà đi, cứ lấy lá trà lần trước bác cả cho……. Tay hai đứa bị sao vậy?”

“Con muốn uống nước lọc,” Trình Bác Diễn vừa nói vừa lấy cái ly, đến trước máy lọc nước, “Muốn uống trà thì ăn xong Hạng Tây sẽ uống với ba, em ấy là chuyên gia đấy.”

Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn, chắc là người này lớn thế này rồi còn chưa từng lừa ai bao giờ, lúc này trực tiếp mở đại pháp không nhìn bác Trình, không trả lời câu hỏi bác hỏi.

Lực chú ý của bác Trình không được di dời thành công, vẫn còn nhìn hai người họ, nhất là cái cánh tay đang treo của Hạng Tây, Hạng Tây đành phải dự bị ra sân: “Cái này……là mấy ngày trước tụi con đi trên đường…….”

“Đụng phải người say rượu lái xe,” Trình Bác Diễn đặt một ly nước tới trước mặt cậu, nói tiếp kịch bản, “Lái xe máy xông lên vỉa hè, rồi đụng trúng tụi con, không nghiêm trọng đâu.”

“À, đến bệnh viện khám chưa?” Bác Trình gật đầu.

“Khám rồi ạ,” Hạng Tây cười nói, “Con còn được anh ấy xử lý cho đó.”

“Vậy thì tốt, bây giờ nhiều người thích uống rượu lắm,” Bác Trình cười nói, “Uống rượu sao mà thích thú bằng uống trà chứ……”

“Đây là quà Hạng Tây mang đến cho ba mẹ, của ba là lá trà,” Trình Bác Diễn nói, “Có phải vừa đúng lúc không?”

“Để ba xem nào,” Bác trình cầm lấy cái hộp, lại lớn giọng nói với phòng bếp một tiếng: “Mình ơi, Hạng Tây còn mang quà cho chúng ta nè.”

“Người tới là được, còn mang quà cáp làm gì chứ,” Trưởng khoa Hứa ra khỏi phòng bếp, cười, “Sau này Hạng Tây không cần khách khí thế đâu.”

“Cũng không phải là khách khí đâu ạ,” Hạng Tây đứng lên, đưa hộp khăn quàng cho trưởng khoa Hứa, “Chỉ là…….cảm thấy rất đẹp, rất hợp với dì ạ.”

“Ôi chao,” Trưởng khoa Hứa mở hộp ra nhìn, lấy khăn quàng ra, “Rất đẹp, dì rất thích, cảm ơn con nhé.”

Hạng Tây cười ngại ngùng, cậu biết trưởng khoa Hứa không hài lòng về cậu, nhưng bây giờ lại cười nói dịu dàng với cậu, làm cậu cảm thấy rất xúc động.

“Đẹp hơn mấy cái Bác Diễn mua cho bà,” Bác Trình ở bên cạnh nói, “Hạng Tây tặng tôi lá trà, để tôi xem nào…….”

“Đây là con lấy từ chỗ sư phụ con,” Hạng Tây nhanh chóng xoay người giải thích cho bác, “Là trà của viện nghiên cứu, hương vị tuyệt vời, trước đó con có uống rồi, chỉ là…….không có bao gói.”

“Bao gói không quan trọng, là trà ngon, trà này bác biết,” Bác Trình vừa xem vừa gật đầu, “Trà này bọn bác có đi mua mà mua không được, hết bán rồi, sư phụ con là người của viện nghiên cứu trà à?”

“Là Lục Chí Bân ấy ba,” Trình Bác Diễn nói, “Không phải ba và lão đại còn đi uống trà ông ấy pha sao, Lục Chí Bân là sư phụ em ấy.”

“Hả?” Bác Trình nghe thấy thế thì quay đầu lại, “Con theo Lục lão tiên sinh học trà?”

“Dạ,” Hạng Tây gật đầu, “Nhưng mới học chưa được bao lâu ạ.”

“Đứa bé này không đơn giản đâu,” Bác Trình nói với trưởng khoa Hứa, “Hai năm rồi Lục Chí Bân không nhận đồ đệ mới.”

Trưởng khoa Hứa cười cười: “Vậy hai người tâm sự về trà đi, tôi xào đồ ăn xong thì ăn cơm, Hạng Tây con ngồi đi.”

“Dạ.” Lúc này Hạng Tây mới thở phào ngồi xuống.

Trình Bác Diễn ngồi cạnh Hạng Tây, nghe ba anh hứng thú nói chuyện về trà với Hạng Tây một lúc, sau đó đứng lên vỗ vai Hạng Tây, khẽ nói: “Anh vào bếp giúp mẹ đây.”

“Ừm, em cũng đi nhé?” Hạng Tây nói, “Em có thể giúp nữa.”

“Giúp vỡ nồi à, em cứ ngồi đi.” Trình Bác Diễn cười cười, đi vào phòng bếp.

Mẹ anh đang cầm cái muỗng nhỏ đo lượng dầu xào đồ ăn, anh qua đó bóp vai mẹ: “Mẹ thích khăn quàng không?”

“Này đừng bóp, dầu sắp đổ rồi,” Mẹ anh đổ dầu vào nồi, “Thích lắm, mẹ sờ thấy thì đúng là lụa thật, không rẻ đâu nhỉ?”

“Là rất không rẻ.” Trình Bác Diễn nói.

“Sau này đừng để thằng bé tiêu tiền thế nữa, không phải bây giờ thằng bé không có việc làm sao?” Mẹ anh vừa xào rau vừa nói, “Mang quà gì có ý là được rồi.”

“Con có nói mà,” Trình Bác Diễn rửa đĩa rồi đặt bên tay mẹ, “Nhưng em ấy không chịu, nhất định phải là cái này.”

“Chỗ mẹ có cái đồng hồ đeo tay,” Mẹ anh nói, “Tháng trước dì Hai con đi Hồng Kông mang về cho ba con, bình thường ba con cũng không đeo đồng hồ, mà cái đồng hồ đó là loại dành cho thiếu niên, đưa Hạng Tây cầm đi.”

“Đây là đáp lễ ạ? Không cần đâu,” Trình Bác Diễn nhỏ giọng nói, “Hay là đưa cho con đi, đúng lúc con muốn mua đồng hồ.”

“Vậy con đi mua đi,” Mẹ anh nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Cái đồng hồ này tặng cho Hạng Tây, mẹ đoán chắc là thằng bé không có tiền tiết kiệm, còn mua đồ đắt như vậy, mẹ không hài lòng thằng bé, nhưng phần tâm ý này phải nhận, tối tụi con đi thì con cầm theo đưa cho nó, đừng có mà nuốt riêng, con quá tuổi để đeo cái đồng hồ đó rồi.”

“…….Dạ,” Trình Bác Diễn bưng đĩa rau xào, “Con thay em ấy cảm ơn mẹ.”

“Tốt nhất là các con nên xử lý mấy chuyện tồi tệ kia cho tốt, vậy thì mẹ cảm ơn con lắm.” Mẹ anh thở dài.

Trình Bác Diễn cầm đĩa đồ ăn đặt lên bàn, thấy ông ba đang cầm một chén trà nói chuyện với Hạng Tây nước trà thế nào trong phòng khách, nếu lão đại ở đây, chắc không thèm ăn cơm luôn mất.

“Ăn cơm thôi.” Trình Bác Diễn nói.

“Được, ăn cơm trước đi,” Ông ba uống trà, đứng dậy, “Hạng Tây nếm thử tay nghề của dì con đi, không biết có ăn quen không.”

“Con đã ngửi thấy mùi thơm rồi,” Hạng Tây cũng đứng dậy, định đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, “Con đi giúp……..”

“Con thì giúp được gì chứ, rửa tay rồi ngồi vào thôi,” Ông ba ngăn cậu, “Thêm Bác Diễn là đã loạn lắm rồi.”

“……..Sao con lại làm thêm loạn chứ.” Trình Bác Diễn cười cười, bưng mấy món còn lại ra, bày xong chén đũa.

Bốn người ăn cơm, trưởng khoa Hứa làm sáu mặn một canh, phần nào cũng nhiều.

“Dì vất vả rồi ạ,” Hạng Tây nói, “Nhiều món thế này.”

“Bình thường cũng không nấu nhiều thế, lâu lâu một lần thì cũng không vất vả,” Trưởng khoa Hứa nói, “Con nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị hay không?”

Hạng Tây do dự một chút, gắp một miếng cá hố ăn: “Ngon lắm ạ!”

“Nhạt không?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Không nhạt,” Hạng Tây nhìn cá hố, không phải cá hố chiên, chắc là trưởng khoa Hứa ăn nhiều đồ chiên không tốt, thế nên làm cá hấp, nhồi tỏi và ớt băm, nhưng không có mùi tanh của cá, “Ngon hơn đồ anh nấu nhiều.”

Nói lời này xong, Hạng Tây đột nhiên hơi lo lắng, nhìn Trình Bác Diễn là biết đây là con trai cưng trong nhà, thế mà nấu cơm cho người ta, không biết bác Trình và trưởng khoa Hứa nghe được thì sẽ thấy thế nào…….

“Nó làm gì biết nấu cơm,” Trưởng khoa Hứa cười cười, hình như không có suy nghĩ gì với câu nói của cậu, “Chỉ có thể nấu chín đồ ăn thôi, hương vị gì đó thì khỏi nói, hôm nay dì bỏ nhiều muối nhiều hơn bình thường nhà dì ăn một chút, chủ yếu là sợ nhạt quá con ăn không quen……. Cá có tanh không?”

“Không tanh đâu ạ, ngon lắm,” Hạng Tây nhanh chóng nói, “Có phải dì từng dạy trên TV không, con nhớ có một kỳ dì dạy hấp cá hố thì phải.”

“Con còn coi mấy cái đó à?” Bác Trình ngồi một bên kinh ngạc.

“Dạ,” Hạng Tây ngại ngùng cười cười, “Con rất thích coi ạ, có thêm tri thức.”

Cả nhà Trình Bác Diễn ăn cơm đều không nói chuyện, cũng không coi TV, chắc đây là thói quen, bình thường Trình Bác Diễn ăn cơm với cậu cũng không nói nhiều, nhưng sẽ mở TV, Trình Bác Diễn không coi, đều là cậu vừa ăn vừa xem.

Lúc đầu cậu không cảm thấy gì, bây giờ đối mặt với cha mẹ Trình Bác Diễn, vốn đã rất căng thẳng rồi, lại không nói lời nào, tâm tình khó khăn lắm mới thả lỏng được lúc nói chuyện với bác Trình lại căng thẳng lại, luôn sợ lúc mình ăn sẽ có động tĩnh dị thường.

“Hạng Tây à,” Cuối cùng sau khi bác Trình ăn xong mới phá vỡ sự im lặng, “Con học trà với sư phụ Lục xong thì có phải định đến trà trang không?”

“Dạ, định thế ạ,” Hạng Tây nhanh chóng nuốt một miếng thịt vịt xuống, “Người muốn mời sư phụ đến trà trang nhiều lắm, ông ấy nói là sẽ chọn trà trang thích hợp rồi đề cử ạ.”

“Vậy thì tốt,” Bác Trình gật đầu, cười nói, “Nhà chúng ta à, ba người là bác sĩ, đều là cái đầu khoa học, bình thường nói chuyện làm việc đều chú trọng nghiêm túc, cái nào ra cái đấy, không thú vị gì hết, không có tế bào nghe tiếng đàn ngửi hương trà, con thế này là rất tốt.”

“Cũng không phải đâu ạ, con nhìn Bác……Trình Bác Diễn được mà, cũng không có…….không thú vị.” Hạng Tây cười cười.

Nghiêm túc thì đúng là rất nghiêm túc, lúc làm việc rất nghiêm túc, lúc nghiện sạch lên cũng rất nghiêm túc, nhưng còn cái nào ra cái đấy? Hạng Tây nghe thấy thế thì suýt cười ra tiếng, đó chỉ là bề ngoài thôi!

Bình thường người này trừ nghiện sạch ra, làm gì có lúc nào cái nào ra cái đấy!

“Bác Diễn ấy à, từ nhỏ đã bướng lắm, thích tự mình nắm quyền quyết định, chuyện của nó, bình thường chúng ta tham dự cũng không có ý kiến gì, như chuyện tìm bạn này, mấy năm nay cứ ở một mình như vậy, chúng ta cũng không nói gì được,” Bác Trình cười nói, “Bác đoán thế này, nó không nhìn trúng người khác, với cái tính của nó cũng không biết có ai coi trọng nó không……. Lần này cuối cùng cũng tìm được người rồi.”

“Chắc là…… Chắc là lần này……..” Hạng Tây không biết nên tiếp lời thế nào, ý bác Trình muốn nói là mắt nhìn của Trình Bác Diễn rất cao, nhưng cậu không tiện nói theo, điều kiện của mình cũng không thể nào lọt vào ánh mắt cao của Trình Bác Diễn, cậu do dự rất lâu mới lầm bầm một câu, “Nhìn sai người rồi?”

Trình Bác Diễn đang uống canh nghe thấy vậy thì bật cười, trưởng khoa Hứa cũng không nhịn được mà cười: “Cũng không thể nói vậy được, nó có suy nghĩ của riêng mình, trên người con chắc chắn có thứ mà người khác không có.”

“Đứa nhỏ này,” Bác Trình cười, vỗ vai cậu, “Có hơi ngờ nghệch nhỉ.”

Cơm nước xong xuôi, Hạng Tây giúp Trình Bác Diễn dọn chén đũa trên bàn, lúc đầu định giúp rửa chén, nhưng Trình Bác Diễn đẩy cậu ra khỏi phòng bếp nên đành phải bỏ lỡ cơ hội biểu hiện tốt như thế, Hạng Tây đoán là trưởng khoa Hứa có quá trình rửa chén đặc biệt của mình, người khác không cách nào nhúng tay vào được.

So với ăn cơm thì ăn xong ngồi sofa trong phòng khách ăn trái cây vừa xem TV vừa nói chuyện đúng là thả lỏng hơn nhiều.

Trình Bác Diễn thoải mái dựa vào sofa, còn kéo cánh tay cậu, ra hiệu cậu có thể sát lại ngồi thoải mái chút, Hạng Tây trừng mắt liếc anh, vẫn ngồi thẳng tắp.

Bác Trình lấy lá trà cậu mang tới pha: “Bác nếm thử trà này thôi rồi sẽ để lại, khi nào cánh tay Hạng Tây khỏi rồi thì đến nhà pha trà cho bác đi, bác còn có bộ trà cụ bác cả Bác Diễn cho mà vẫn chưa dùng tới.”

“Dạ.” Hạng Tây lập tức đáp ứng.

“Lão đại thích tặng trà cụ cho người ta lắm, con có hỏi bác ấy muốn một bộ, còn đưa đến tận bệnh viện con nữa chứ.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Con đúng là không biết lớn nhỏ quen rồi,” Trưởng khoa Hứa nhìn anh một cái, “Trước mặt người lớn thì không ra dáng trẻ con, trước mặt trẻ con không ra dáng người lớn.”

“Mẹ chồng mẹ quen đó.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Tại nhìn con đẹp thôi,” Trưởng khoa Hứa nói, “Nếu là Bác Dư…….”

Trong nháy mắt hai chữ Bác Dư được nói ra khỏi miệng, Hạng Tây cảm thấy động tác cầm ly của Trình Bác Diễn chợt dừng lại, sau đó mới cầm ly lên cười cười: “Đúng thế, nếu thằng bé còn, con không có được đãi ngộ này rồi.”

“Bác Dư là……” Trưởng khoa Hứa nhìn Hạng Tây, giải thích cho cậu, “Là em trai của Bác Diễn.”

“Dạ, con từng nghe kể rồi ạ.” Hạng Tây khẽ giọng nói, nhìn Trình Bác Diễn.

“Lúc qua đời thì nhỏ hơn con một chút,” Vẻ mặt của trưởng khoa Hứa hơi ảm đạm, “Hạng Tây, nếu có lúc nào dì hà khắc với con, mong con có thể hiểu được, dù sao…….mất một đứa con trai chỉ còn lại một đứa, và vẫn luôn chỉ có một đứa con trai, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Con hiểu ạ,” Hạng Tây nói, “Thật đó dì ạ, con hiểu mà.”

Trưởng khoa Hứa cười cười, cầm quả đào đưa cho cậu: “Ăn cái này đi, ngọt lắm đó, có thể ăn nhiều đào mật một chút, nhuận phổi khử đàm, hàm lượng protein và sắt rất cao.”

“Hàm lượng sắt trong trái cây gần như là cao nhất rồi,” Hạng Tây cười cắn một miếng, “Con nhớ trong chương trình lần trước dì có nói.”

“………Con coi từng kỳ thật à?” Bác Trình ngồi bên kinh ngạc nói.

“Kỳ mời trưởng khoa Hứa con mới coi ạ.” Hạng Tây ngại ngùng cười.

“Mấu chốt là coi rồi mà em ấy còn có thể nhớ được,” Trình Bác Diễn cũng gặm quả đào, “Thần kỳ quá.”

“Fan của bà đó,” Bác Trình cười nói với trưởng khoa Hứa, “Tôi còn chưa coi nữa.”

Sau khi vừa xem TV vừa nói chuyện một tiếng đồng hồ, Trình Bác Diễn vào phòng bếp rửa tay, sau đó ra ngoài nhìn đồng hồ: “Chúng ta về nhé?”

“À.” Hạng Tây đứng dậy, chạy vào phòng bếp rửa tay.

“Vậy các con về trước đi, ngày mai cũng không phải ngày nghỉ,” Bác Trình cười nói, “Hạng Tây, rảnh thì tới chơi nhé, lúc đến thì nhớ đừng mang quà theo, nếu sư phụ con cho lá trà thì có thể lấy một ít cho bác.”

“Dạ không thành vấn đề.” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.

Trưởng khoa Hứa đi vào phòng ngủ, lúc đi ra cầm cái túi đưa cho Trình Bác Diễn.

“Vậy tụi con đi đây,” Trình Bác Diễn nhận cái túi, đẩy cậu đi qua thay giày, “Ngày mai ba phải đi họp ạ?”

“Ừ, lần này có hơi lâu.” Bác Trình nói.

“Ba chú ý nghỉ ngơi, đừng có giống như lần trước, họp xong thì về nằm hai ngày,” Trình Bác Diễn nói, “Đã về hưu rồi cũng không yên ổn nữa.”

“Phải dùng hết năng lượng dư thừa chứ, được rồi hai con đi đi, đừng có giáo huấn ba nữa,” Bác Trình lại cười với Hạng Tây, “Nhớ đến chơi nhé, Hạng Tây.”

“Dạ!” Hạng Tây gật đầu.

Vừa vào thang máy, Hạng Tây căng thẳng cả một tối lập tức khẽ dựa vào tường, đầu gõ nhẹ về sau hai lần, kéo dài giọng thở dài một hơi: “A ——”

“Vất vả rồi.” Trình Bác Diễn sờ đầu cậu.

“Biểu hiện thế nào?” Hạng Tây hỏi, “Có chỗ nào khiến người ta ghét không?”

“Vô cùng tốt, vô cùng đáng yêu,” Trình Bác Diễn cười cười, “Ba anh thích em lắm.”

“Em cảm giác được, ba anh coi em như con trai vậy,” Hạng Tây cười cười, tuy rất căng thẳng, nhưng mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của cha mẹ Trình Bác Diễn cậu đều chú ý, “Em cảm thấy, có phải bác……”

“Coi em là em trai anh,” Trình Bác Diễn nói, nhẹ nhàng sờ lên lệ chí của cậu, “Nhiều năm như thế, mặc dù ba anh không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng nhớ em trai anh lắm.”

“Ba anh rất hiền, không giống với chuyên gia tâm não em tưởng tượng.” Hạng Tây cười nói.

“Lúc ông ấy khám bệnh phẫu thuật cũng rất hiền,” Trình Bác Diễn cười, “Mẹ anh không hiền hả?”

“Cũng không phải không hiền,” Hạng Tây khẽ thở dài, “Dì rất tốt với em, cũng không có khách khí cho qua, nhưng dì không thích em là sự thật.”

“Không phải không thích em,” Cửa thang máy mở ra, Trình Bác Diễn đi ra ngoài, “Mẹ anh…… Ơ em không bấm nút à?”

“Hả?” Hạng Tây ngây người, nhìn ra bên ngoài, thì ra vẫn còn đang ở tầng cũ, có một bác gái đứng ngoài cửa hình như muốn ra ngoài nhảy múa.

“Bác Diễn à? Vẫn còn trẻ mà sao lại hồ đồ thế này?” Bác cười cười, đi vào trong, “Bác còn nghĩ tại sao đứng ngoài mà lại nghe thấy tiếng trong thang máy chứ.”

“Chỉ nói chuyện thôi ạ,” Trình Bác Diễn ấn nút tầng lầu, “Bác đi nhảy ạ?”

“Luyện tập,” Bác gái nhấn mạnh, “Là luyện tập, ngày mười một tụi bác có một buổi biểu diễn.”

“Giỏi thật đấy ạ.” Trình Bác Diễn dựng ngón cái.

Ra khỏi thang máy, bác gái bước nhanh tới khu hoạt động xanh của tiểu khu, Trình Bác Diễn mới nhỏ giọng nói một câu: “Bác ấy họ gì anh không nhớ ra được.”

“Hãy gọi em là thần múa.” Hạng Tây cười, vẫy cánh tay.

“Ô, tâm tình đột nhiên tốt thế à?” Trình Bác Diễn cười, đi về hướng xe đậu.

“Em là thế đấy,” Hạng Tây nói, “Ba anh thích em, cứ coi như đã tiến được một bước, bên trưởng khoa Hứa thì em sẽ mài từ từ, dù sao hai ta cũng không cần phải vội vàng cầm giấy kết hôn, còn nhiều thời gian lắm, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, ba năm, năm năm……….”

“Ừ,” Trình Bác Diễn mở cửa xe cho cậu, “Nãy anh còn chưa nói xong, mẹ anh không phải là không thích em, là cảm thấy không quá hợp.”

“Sẽ hợp thôi,” Hạng Tây lên xe, nghiêng đầu nhìn anh, “Chắc chắn sẽ hợp thôi.”

Trình Bác Diễn tới gần hôn lên môi cậu: “Ừ, anh cảm thấy bây giờ rất hợp.”

Lúc về tới nhà, Hạng Tây kéo Trình Bác Diễn đến vườn hoa nhỏ đi dạo vài vòng, hai ngày này ăn nhiều quá, cậu cảm giác dạ dày mình cứ trướng lên.

“Cứ ăn thế thì sẽ bị táo bón nhỉ?” Hạng Tây xoa bụng.

“Không biết,” Trình Bác Diễn cười cười, “Hay là em gọi điện hỏi trưởng khoa Hứa đi.”

“Đừng cho rằng em không dám, em mà quen ai một chút là da mặt sẽ vô cùng dày luôn đó,” Hạng Tây vừa nói vừa lục túi, nửa ngày cũng không lấy được điện thoại ra, “Ơ, điện thoại của em đâu?”

“Có trong balo không?” Trình Bác Diễn sờ lên túi quần cậu, không sờ thấy gì, lại mở balo sau lưng cậu ra, bên trong chỉ có máy ảnh và bóp tiền, cũng không thấy điện thoại, “Em có cầm theo không vậy? Lát về tìm xe.”

“Giờ về luôn,” Hạng Tây lập tức gấp gáp đến độ trán đổ mồ hôi, “Anh gọi vào số em xem? Có thông không?”

“Ừ,” Trình Bác Diễn lấy điện thoại trong túi ra, “Hôm nay đi trung tâm thương mại, có khi nào bị trộm không?”

“Không đâu, chắc là rớt đâu đó thôi,” Hạng Tây nói, “Làm gì có ai có bản lĩnh trộm được đồ từ em! Giờ em không trộm người khác đã là tạo phúc cho xã hội rồi!”

“Ngầu th……” Trình Bác Diễn cười, “Điện thoại có thông, đi dạo xong vòng này xem xem có ở trên xe hay không.”

“Còn dạo cái gì mà xong vòng này chứ!” Hạng Tây xoay người chạy về hướng nhà xe, “Điện thoại cùi thì cũng hơn ba trăm đấy! Cái này mới dùng bao lâu chứ, chưa được một năm nữa!”

Điện thoại không ở trên xe, Hạng Tây nóng ruột: “Có phải ở nhà ba mẹ anh không?”

“Không đâu,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu để quên ở đó, bọn họ thấy thì anh gọi thì đã nhận máy rồi, chắc là ở trong nhà đấy.”

“Nhanh nhanh nhanh!” Hạng Tây xoay người chạy vào tòa nhà.

Điện thoại không đáng tiền, bên trong cũng không có gì quan trọng, cũng không lưu được bao nhiêu số điện thoại, nhưng đối với Hạng Tây, mất điện thoại chẳng khác nào phải mua cái mới, vừa mới bỏ ra năm trăm, lại phải mua cái điện thoại, đừng nói là hơn ba trăm, có một trăm tệ cậu cũng không nỡ.

“Đừng gấp, mất rồi thì anh mua cho em.” Trình Bác Diễn theo cậu vào thang máy.

“Không thể tiêu tiền như thế được đâu, ba ơi.” Hạng Tây liếc mắt nhìn anh.

Vừa đến nhà, mở cửa ra, Trình Bác Diễn còn chưa kịp cầm điện thoại lên gọi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hạng Tây, sau đó thấy được cái điện thoại ở trên sofa.

Giọng Vương Dung hô hào gào thét, gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái, cục cục day……

*Bài Chick Chick – Vương Dung.

“Trời ơi! Đây nè! Gà con gà con gà con gà con gà con gà con, cục cục day!” Hạng Tây nghe thấy thì hát theo, cởi giày xong thì nhanh chân chạy qua cầm điện thoại, “Không biết số này, bán bảo hiểm hả?”

“Cái chuông của em…….” Trình Bác Diễn thở dài, “Anh nghe thấy mà cảm thấy điện thoại em sắp nứt luôn rồi.”

“Alo? Ai vậy?” Hạng Tây cười, nhận điện thoại.

Một giọng đàn ông truyền đến: “Hạng Tây hả, tôi là Trương Huy, gọi điện cho cậu mãi sao không nhận?”

“Cảnh sát Trương?” Hạng Tây bỗng thấy chân mình mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống bàn trà, “Tôi không mang điện thoại ra ngoài, sao thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi