KHÔNG HÒA HỢP

“Em trai Hồ Hải…….Rốt cuộc là đi lạc hay là mất rồi?”

Trương Huy là cảnh sát Trương phụ trách tra hỏi cậu hôm đó, hắn từng nói nếu có gì thì sẽ liên hệ, lúc đầu Hạng Tây cảm thấy nói rõ chuyện này rồi thì sẽ không còn gì hết, nhưng bây giờ lại nhận cuộc gọi của cảnh sát Trương, cậu lập tức cảm thấy sợ hãi.

Là đám người chú Bình đã bị bắt, hay là chưa bắt được lại xảy ra chuyện gì rồi?

“Những gì tôi biết thì đã nói hết rồi,” Giọng Hạng Tây có hơi chột dạ, nhìn Trình Bác Diễn, “Có chuyện…..”

Trình Bác Diễn đi đến bên cạnh ngồi xuống nhìn cậu, dùng khẩu hình miệng nói: “Đừng gấp.”

“Không phải chuyện đó,” Trương Huy nói, “Không cần lo, là chuyện của cậu, tôi xem xét tình huống của cậu thì thấy khác so với Lý Màn Thầu…….”

Lý Màn Thầu? Hạng Tây ngây người mới hiểu ra cảnh sát Trương nói đến Màn Thầu.

“Cậu muốn tìm cha mẹ có hơi khó, nhưng có thể xử lý chuyện thân phận trước,” Cảnh sát Trương nói, “Cậu đi đến đồn cảnh sát ở Triệu Gia Diêu, tôi đã gọi bọn họ rồi, tình huống cụ thể thì cậu nói với bọn họ……. Cậu không biết nguyên quán, không có hộ khẩu cũng không có giấy khai sinh, thuộc về cô nhi lang thang, vấn đề hộ khẩu của người lang thang hẳn là có chính sách…..”

“Ý là tôi có thể tự đi làm mấy chuyện đó sao?” Hạng Tây đứng dậy, khó chịu lúc cảnh sát Trương quy cậu về lang thang trong nháy mắt bị vui vẻ lấp mất, “Tôi có thể có chứng minh thư sao?”

“Quá trình cụ thể thì cậu nên tìm hiểu kỹ hơn, có thể sẽ khá rắc rối một chút, vì cậu không có bất kỳ giấy tờ chứng minh…….”

“Không sao không sao!” Hạng Tây như muốn hét lên, “Rắc rối cũng không sao! Chỉ cần có thể làm là được!”

“Vậy lúc đến giờ làm việc thì cậu đi hỏi đi…..” Cảnh sát Trương còn nói vài câu, Hạng Tây không nghe rõ gì hết, trong đầu toàn là có thể làm được rồi, dù hơi rắc rối nhưng có thể làm được rồi!

“Chúc cậu thuận lợi.” Câu cuối cùng của cảnh sát Trương mới làm cậu hồi phục tinh thần lại.

“Cảm ơn chú!” Hạng Tây hét vào điện thoại.

“Chuyện gì thế?” Trình Bác Diễn chờ cậu cúp điện thoại mới hỏi một câu.

“Cảnh sát Trương bảo em đến Triệu Gia Diêu! Nói là người lang thang có thể vào hộ khẩu gì đó,” Hạng Tây rất phấn khởi, hôm qua Trình Bác Diễn vừa mới hỏi bạn học đang chờ tin, cậu không dám nghĩ chuyện này có hy vọng hay không, bây giờ nhận cuộc gọi thế này, tay cứ run mãi, “Mai em sẽ đi hỏi luôn!”

“Chuyện này phải có cảnh sát hỗ trợ thì mới nhanh,” Trình Bác Diễn cười, Hạng Tây cười tươi như hoa làm anh cũng phấn khởi theo, “Mai là cuối tuần, người ta không đi làm, thứ hai anh đi với em nhé?”

“Anh không đi làm à?” Hạng Tây nhìn anh.

“Anh có thể……xin nghỉ?” Trình Bác Diễn nói.

“Thôi khỏi đi, lúc đi làm anh còn phải kiếm thời gian đi tiểu, còn xin nghỉ gì chứ,” Tâm tình Hạng Tây rất tốt, phất tay, “Em tự đi, xem cần làm gì trước đã rồi tính.”

Đúng là Trình Bác Diễn không dám tùy tiện xin nghỉ phép, mà phép cũng không thể tùy tiện được phê chuẩn, anh nghĩ ngợi: “Vậy có gì thắc mắc thì gọi điện cho anh, không hiểu thì hỏi nhiều vào.”

“Biết rồi!” Hạng Tây vẫn cười, “Em cũng không ngốc.”

“Anh thấy giờ em đã ngốc rồi.” Trình Bác Diễn thấy cậu cười cũng vui theo.

Hạng Tây đi tắm rửa, sau khi đi ra lại liên miên lải nhải nói chuyện rất lâu với Trình Bác Diễn: “Anh nói xem, sẽ cần điền giấy tờ gì chứ?”

“Chắc là sẽ cho em điền biểu mẫu gì đó, sau đó căn cứ vào đó mà tìm giấy tờ, xác nhận của ủy ban cư trú gì đó, con dấu nè hoặc là phê duyệt, sau đó lại đăng ký hộ khẩu ở đâu. Hôm qua bạn anh nói với anh là có thể vào hộ khẩu tập thể của trại mồ côi ở gần đó, rồi có thể làm chứng minh thư,” Trình Bác Diễn ôm cậu, một bên dùng ngón tay xoa tóc cậu, một bên nói chậm rãi, “Anh còn muốn hỏi xem có thể đăng ký vào sổ anh không……”

“Sổ anh?” Hạng Tây sững người, “Làm sao đăng ký vào sổ của anh?”

“Không biết nữa,” Trình Bác Diễn cười, “Chủ yếu là không biết điền quan hệ thế nào, thân thích hay là vợ chồng, hay là anh điền cha con……..”

“Anh nghiện luôn rồi hả!” Hạng Tây cười, cười cả buổi mới xoa nhẹ mũi mình, “Đúng là không ngờ thật, có một ngày em lại thảo luận vấn đề hộ khẩu với người khác, đúng là……không ngờ thật.”

“Anh đi tắm đây,” Trình Bác Diễn cười nói, “Có đồ lát nữa tặng em.”

“Đồ gì thế?” Hạng Tây hỏi, hơi do dự, “Nãy em thấy trưởng khoa Hứa đưa cho anh một cái túi……”

Nói được một nửa thì cậu dừng lại, trưởng khoa Hứa tặng đồ cho cậu, cậu căn bản không dám tin, trong lòng bỗng thấy xẩu hổ.

“Quan sát cũng kỹ thật đấy,” Trình Bác Diễn vào phòng ngủ lấy đồ, “Chính là cái đó đấy, tí nữa anh tắm xong thì xem chung là cái gì.”

“Thật à?” Hạng Tây nhìn anh, “Cái túi trưởng khoa Hứa đưa……”

“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Là món quà nhỏ tặng cho em.”

“À!” Hạng Tây đáp lại, thanh âm bỗng chốc nâng cao vài phần.

Trình Bác Diễn đi vào phòng tắm, cậu nhảy lên, đi đến bên bàn, nhìn chằm chằm cái túi nhỏ không to bao nhiêu, vươn tay ra sờ, cái túi có màu sắc sặc sỡ, toàn là cái khối vuông nhỏ nhiều màu, có in chữ tiếng Anh, viết gì thì cậu đọc không hiểu.

Trong cái túi có một cái hộp nhỏ dài, cậu lấy ra xem một chút, cái hộp có hình bông hoa, cũng in chữ cái gì đó cậu không hiểu, cậu không mở hộp ra, lại đặt trở về.

Sau đó ngồi bên bàn ngoan ngoãn chờ Trình Bác Diễn tắm rửa.

Là cái gì đây ta?

Nhìn cái hộp không lớn lắm, sẽ là cái gì được nhỉ?

Hạng Tây chưa từng nhận quà, bây giờ cậu nghĩ xem đây là quà gì, đến cả hình dạng gì cậu cũng không nghĩ ra được.

Nghĩ tới nghĩ lui đều là, lá trà? Khăn quàng?

……..Rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Lúc Trình Bác Diễn ra khỏi phòng tắm, cậu đã nhìn cái hộp được ba lần rồi, còn ước chừng trọng lượng, cuối cùng vẫn đoán không ra.

“Là cái gì thế?” Nhìn thấy Trình Bác Diễn đi ra, cậu lập tức hỏi một câu.

“Em không nhìn lén đó chứ?” Trình Bác Diễn cười hỏi.

“Không có, vừa muốn nhìn luôn, vừa muốn bất ngờ chung với anh,” Hạng Tây xoa tay, “Anh có biết là cái gì không? Nhìn chưa thế?”

“Anh biết là cái gì,” Trình Bác Diễn chống tay lên bàn, lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, “Nhưng chưa có nhìn, mẹ anh nói tặng cho em, không cho anh nuốt riêng.”

“Là cái gì?” Hạng Tây vội vàng.

“Tự mở ra nhìn đi.” Trình Bác Diễn đặt cái hộp xuống trước mặt cậu.

Hạng Tây cẩn thận mở cái hộp ra, thấy vật trong hộp thì lập tức sửng sốt, nửa ngày sau mới nói một câu: “Đây là……..đồng hồ hả?”

“Để anh xem,” Trình Bác Diễn tới gần nhìn, “Đây là đồng hồ đó.”

“Thật……đẹp!” Hạng Tây nhìn cái đồng hồ trong hộp, “Ngầu quá đi!”

“Thích không?” Trình Bác Diễn hỏi cậu, cái đồng hồ này mà để ông ba anh đeo thì đúng là quá trẻ con, dây đồng hồ đen bóng, kim đồng hồ màu đen, mặt đồng hồ trong suốt, có thể thấy cái bánh răng ba màu đỏ vàng lam đang chuyển động, mẹ anh nói không sai, anh có hơi quá tuổi để đeo cái này rồi.

“Thích chứ!” Hạng Tây cẩn thận lấy cái đồng hồ ra, “Đệt! Má nó…….”

Trình Bác Diễn nhanh chóng búng lên trán cậu một cái.

“A! Mẹ ơi, đẹp quá đi! Chất quá đi! Thật là ngầu quá đi!” Hạng Tây che trán sửa miệng, “Em thích lắm!”

“Đeo thử xem,” Trình Bác Diễn cầm cái đồng hồ, “Đeo trên tay phải trước đi, chờ tay trái lành rồi thì lại đổi.”

“Được!” Hạng Tây đưa tay ra.

Trình Bác Diễn giúp cậu đeo lên, da Hạng Tây rất trắng, dây đồng hồ nổi bật trên cổ tay nhìn rất đẹp, kích cỡ cũng vừa.

“Thế nào? Đẹp không?” Hạng Tây nắm tay lại giơ lên trước ngực, sau đó vung tay lên, “Có phải nhìn ra bắt mắt không, vô cùng có phong phạm, vô cùng có tinh thần, vô cùng……..”

“Đặc biệt đặc biệt đặc biệt, vô cùng đặc biệt.” Trình Bác Diễn bật ngón cái lên.

“Em đi soi gương.” Hạng Tây chạy vào phòng ngủ.

Trình Bác Diễn cười, ngồi lên sofa, nghe thấy Hạng Tây vào phòng ngủ thì im lặng một lúc, sau đó cười rất lâu, lúc ra thì không còn thấy mắt đâu nữa.

“Thay em cảm ơn trưởng khoa Hứa nha, thích quá đi mất! Đây là lần đầu tiên trong đời em được đeo đồng hồ,” Hạng Tây lắc cổ tay, “Không muốn lấy xuống…….. Không, không cần anh thay em cảm ơn, anh cho em số của trưởng khoa Hứa đi.”

“Hả?” Trình Bác Diễn bất ngờ nhìn cậu, anh vẫn luôn nghĩ Hạng Tây thấy mẹ anh không thích cậu, sẽ giảm thiểu tiếp xúc với mẹ, không ngờ Hạng Tây lại hỏi số mẹ anh.

“Em tự mình nói cảm ơn với dì,” Hạng Tây cười, “Em nói rồi mà, da mặt em rất dày đó.”

Trình Bác Diễn cầm lấy điện thoại Hạng Tây, lưu số mẹ anh vào, đặt tên là trưởng khoa Hứa.

Hạng Tây ngồi lên sofa, nhìn thời gian, vừa qua mười giờ, chưa trễ, cậu cầm điện thoại không do dự gì hết, gọi luôn.

“Anh được nghe không?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Thì nghe đi,” Hạng Tây nói, đúng là da mặt cậu rất dày, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng sợ nói chuyện với ai, bị người ta mắng chửi bị người ta khinh bỉ bị người ta ghét bỏ cậu đều có thể chịu được, hiện giờ đã hạ quyết tâm muốn đổi cách nhìn nhận của trưởng khoa Hứa đối với cậu, đừng nói là mặt dày một lớp, tám lớp cậu cũng lấy ra được.

Điện thoại vang hai tiếng, trưởng khoa Hứa nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Dì ơi, con là Hạng Tây.” Hạng Tây nói một câu, tuy da mặt đã đủ dày rồi, nhưng lúc nghe thấy giọng nói vô cùng lịch sự của trưởng khoa Hứa, cậu vẫn có hơi căng thẳng.

“Hạng Tây?” Giọng trưởng khoa Hứa hiện rõ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cười, “Chưa ngủ sao? Sao lại gọi điện cho dì thế?”

“Dạ, cái đồng hồ dì tặng con,” Hạng Tây cười, “Tuyệt vời lắm, con rất thích nên muốn cảm ơn dì.”

“Con thích thì tốt rồi, dì còn lo con sẽ thấy cái đồng hồ này có hơi trẻ con,” Trưởng khoa Hứa cười nói, “Sặc sỡ quá.”

“Con thích thế này ạ, vô cùng thích mấy cái bánh răng nhiều màu kia, con cảm ơn dì,” Hạng Tây nhìn đồng hồ trên tay, “Trước giờ con chưa từng đeo đồng hồ, đây là lần đầu tiên được đeo đồng hồ đẹp thế này, con còn soi gương cả buổi đấy ạ.”

“Vậy thì tốt quá, giấy hướng dẫn bảo trì gì đó đều ở trong đó cả, nếu đồng hồ bị gì thì con có thể nhờ Bác Diễn giúp con cầm đi bảo hành là được,” Trưởng khoa Hứa nói, “Dì cũng cảm ơn khăn quàng con tặng hôm nay, đẹp lắm, qua mùa là có thể dùng được rồi.”

Trình Bác Diễn nghiêng người dựa vào sofa nhìn cậu gọi điện, khóe miệng vẫn luôn cong lên, thỉnh thoảng còn vỗ tay hai cái không ra tiếng, không thì hò hét trong im lặng.

Hạng Tây nói được một lúc thì cảm thấy có hơi muốn cười anh, thế là nhanh chóng kết thúc chủ đề, nói chúc ngủ ngon với trưởng khoa Hứa xong thì cúp máy.

“Anh làm gì thế này, em nói được một nửa thì bị anh chọc cười đấy, làm sao đây!” Hạng Tây trừng anh, “Không biết nặng nhẹ.”

“Tố chất tâm lý thật quá cứng,” Trình Bác Diễn cười rồi vỗ tay, “Đúng là không thể ngờ.”

“Có gì mà không ngờ chứ, em không muốn giả vờ,” Hạng Tây khoanh chân trên sofa, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “Hay là kích động khóc lóc cảm động em cũng làm được đó.”

“Cũng phải,” Trình Bác Diễn duỗi chân dài gác lên chân cậu, “Nhớ hôm đó bịa lời nói dối đúng là mua một tặng một.”

“Anh đừng có nói mấy chuyện đó với trưởng khoa Hứa đấy,” Hạng Tây sờ chân anh, “Nếu không em nói gì thì dì cũng thấy là giả mất.”

“Ừ, đó là bí mật nhỏ của chúng ta, Hạng Tây Tây bây giờ chỉ dùng lời nói dối để làm chuyện tốt thôi.” Trình Bác Diễn nói.

Ban đêm đi ngủ, Hạng Tây vẫn không tháo đồng hồ ra, nằm trên giường dựa vào người Trình Bác Diễn, tay thì vẫn luôn sờ đồng hồ, thỉnh thoảng kéo hai cái, dây đồng hồ được đánh bóng, sờ tới sờ lui vô cùng có xúc cảm, quả thực không dừng lại được.

“Anh nói em này,” Trình Bác Diễn ôm cậu từ đằng sau, “Lớp đánh bóng này có thể dính đấy, em cứ sờ rồi kéo thế, sáng mai tỉnh dậy có khi thành sợi mì luôn đấy.”

“Sờ thấy tốt quá,” Hạng Tây cười cười, “Em thích thật đó, không phải là để trưởng khoa Hứa vui đâu.”

“Anh biết, anh cũng thích,” Trình Bác Diễn nói, “Anh cũng không có đồng hồ, lúc đại học ba anh có tặng anh một cái, chưa tới hai tháng anh đã làm rớt hư mất rồi, sau đó không còn đeo đồng hồ nữa.”

“Em tặng anh một cái! Giống thế này!” Hạng Tây nói một câu, nghĩ ngợi rồi lại nói, “Bao nhiêu tiền thế?”

“Không đắt, mấy trăm thôi, nhưng anh đeo kiểu này không được đâu, người ta nhìn là biết anh mang đồ của con trai anh mất,” Trình Bác Diễn nói, “Em tích tiền đi, mua kiểu dành cho ba ấy, hình như cũng hơn ngàn đấy.”

Hạng Tây nghĩ rất lâu: “Ngài đúng là không cần mặt.”

“Em nói xem có tặng anh hay không, hơn ngàn đấy,” Trình Bác Diễn nói, “Không hơn ngàn anh không cần, em sắp là người có chứng minh thư rồi.”

“…….Tặng.” Hạng Tây chậc một tiếng.

Từ lúc Hạng Tây không đi làm thì không còn cảm giác được ngày tháng nữa, nhưng hai ngày nay lại vô cùng rõ, vì ngóng trông thứ hai đến đồn cảnh sát.

Cũng có một ngày mình ngóng trông đến đồn cảnh sát, nếu để mình một năm trước biết thì chắc sẽ cười đến điên luôn mất.

Cách duy nhất để hóa giải tâm tình sốt ruột, chính là đến phòng trà. Hôm nay đi với Trình Bác Diễn đến phòng trà ăn cơm, đeo cái đồng hồ mới, cảm giác rất được.

Bữa nay Trình Bác Diễn đi làm, nhưng chiều về sớm, còn mang theo cái hộp bánh ngọt rất tinh xảo về nhà.

Hạng Tây nhìn một chút: “Cái này mới làm hả? Sắp đi ăn rồi, giờ ăn bánh đầy bụng trước hả?”

“Cái này đưa cho sư phụ em,” Trình Bác Diễn nói, “Không thể tay không đi được, cũng không thể đưa đồ quá đắt, mang ít đồ ăn thì khá thích hợp, lát cầm xúc xích theo luôn.”

“Chắc chắn ông lão sẽ thích, ông ấy thích ăn bánh ngọt lắm, lúc uống trà trên bàn phải có mấy thứ này.” Hạng Tây vào phòng bếp cầm cái túi xúc xích bà nội cho chia ra một nửa rồi gói lại, hai người cùng nhau ra ngoài.

Vì viện nghiên cứu trà gần núi, rất nhiều cây, lái xe đến đó thấy nhiệt độ giảm xuống không ít, gió thổi vào lúc mở cửa sổ xuống còn có hơi lạnh.

Hạng Tây thoải mái dựa vào lưng ghế, híp mắt lại: “Anh nói xem, ông lão cũng rất biết hưởng thụ đấy, ở một nơi thế này, có một phòng trà tư nhân, không có việc gì thì đến đây hóng mát, uống chút trà, nghe tiếng đàn, cuộc sống của lão thần tiên đúng là không tồi.”

“Chờ em già rồi cũng đến đây thành tiên đi.” Trình Bác Diễn nói.

“Cũng không cần đợi đến già mà,” Hạng Tây nghiêng đầu, “Hải…..Sư…..Hồ Hải cũng có già đâu mà vẫn luôn ở đây thành tiên đấy thôi, ảnh nói là ảnh quen ông lão gần hai mươi năm, chắc là chừng mười mấy tuổi thì đã luôn ở đây rồi.”

“Vậy em chuyển đến đây sống đi, uống trà, nghe đàn.” Trình Bác Diễn nói.

“Em không chuyển đến đây đâu,” Hạng Tây cười, “Em còn chưa tới cảnh giới kia mà, em cảm thấy anh có thể đấy.”

“Anh? Anh không rảnh.” Trình Bác Diễn thở dài.

“Này, em cảm thấy có khi anh có thể nói chuyện với Hồ Hải đấy,” Hạng Tây nhìn anh, “Cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy vậy thôi, cũng có lẽ là vì…….”

“Vì sao?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Em nói anh đừng giận nhé,” Hạng Tây do dự, “Ông lão nói…… Em trai Hồ Hải không còn, nhưng không biết là……mất rồi, lạc rồi hay là……”

“Vậy à.” Trình Bác Diễn dừng xe cạnh cái cây trước tòa nhà phòng trà.

Lúc lên làu, Hạng Tây nghe thấy có tiếng trong phòng trà, giống như là đang chuyển đồ, Hạng Tây vừa lên lầu vừa hét lên: “Sư phụ?”

“Là tôi, sư phụ cậu chưa tới,” Giọng Hồ Hải truyền đến từ trên lầu, “Cậu đến rồi à?”

“Ừm,” Hạng Tây bước hai bậc lên, “Anh đang làm gì vậy?”

“Cây đa nhỏ sư phụ cậu trồng, đang dời nó sang chỗ khác,” Hồ Hải đang cố hết sức xê dịch cái chậu cao đến cái đùi qua bên sân thượng, “Bạn cậu đến chưa?”

“Đến rồi,” Hạng Tây quay đầu, nhìn Trình Bác Diễn đang lên theo mình, “Đây là người bạn bác sĩ của em, Trình Bác Diễn.”

“Xin chào.” Trình Bác Diễn cười gật đầu với Hồ Hải.

“Xin chào.” Hồ Hải không buông chậu cây, cũng gật đầu với anh.

“Đây là sư huynh em Hồ Hải,” Hạng Tây giới thiệu tiếp, nhìn chậu cây, “Em giúp anh nhé?”

“Không cần cậu đâu,” Hồ Hải nhìn cậu, “Cánh tay không bị thương cũng không có nhiều sức.”

“Vậy…….” Hạng Tây liếc nhìn Trình Bác Diễn.

“Để anh.” Trình Bác Diễn đi qua đó.

Hồ Hải không nói gì, ánh mắt dừng trên tay Trình Bác Diễn, vết thương của anh đỡ hơn không ít, nhưng vẫn cần dán băng gạc lên.

“Không sao.” Trình Bác Diễn nhìn tay mình, dùng cái tay khác giúp hắn kéo chậu cây qua bên sân thượng.

Hạng Tây muốn giúp đỡ, nhưng rõ ràng mình không giúp được, thế là đành đi bên cạnh.

Ông lão Lục trồng không ít cây trên sân thượng, hoa hoa cỏ cỏ, còn có một ao cá koi nhìn rất xấu, chăm nuôi rất tốt, cái cây đa nhỏ này lớn rất được, nhìn rất có tinh thần.

“Cái thứ gì…….. Cỏ mọc rồi mà cũng mặc kệ à?” Hạng Tây nhìn thấy bên cạnh cây đa nhỏ có một cọng cỏ mảnh, vươn tay nhổ cỏ.

“Này!” Hồ Hải hét lên.

“Đừng bứt!” Trình Bác Diễn cũng đồng thời hô lên.

Hai người đồng thời mở miệng làm dọa Hạng Tây, tay đang nắm cỏ không dám động dậy: “Sao……thế?”

“Đây là rễ phụ,” Trình Bác Diễn nói, “Phải mọc lên mới tốt.”

“Nuôi hơn một năm mới mọc ra được một cọng,” Hồ Hải nhìn cọng cỏ, “Vậy mà cậu còn nhổ lên à?”

“Hả?” Hạng Tây nhìn kỹ mới phát hiện đầu bên kia của thứ này đúng là nối liền cái cành khác, đầu rút ra khỏi đất còn có một chùm rễ nhỏ, “Làm sao bây giờ?”

Không đợi có người trả lời, cậu lại duỗi eo đến gần cái chậu cây, dùng ngón tay đào một cái hố, cắm cái đầu rễ này vào rồi chôn lại.

“Thế này được không?” Hạng Tây ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn và Hồ Hải.

Trình Bác Diễn cười không nói nên lời, Hồ Hải nhìn cậu: “Được.”

Chậu cây cũng không lớn, nhưng để đầy đất thì vẫn rất nặng, Trình Bác Diễn lo giúp kéo chậu cây nên không nhìn kỹ Hồ Hải.

Tới khi đặt chậu cây bên cạnh ao cá, anh mới nhìn rõ dáng vẻ hắn.

Tuổi tác xấp xỉ mình, mặc áo thun, quần lanh ống rộng, chân mang đôi giày vải ông già, trông rất……được, không, bình thường thôi……..Cũng không có gì đặc biệt.

Thực ra đúng là rất được.

“Em cảm thấy,” Hạng Tây chống lan can gỗ trên sân thượng ngắm đồi trà, “Lúc này đồi trà là đẹp nhất, ánh chiều tà ngả về phía Tây, cứ như một bức họa.”

“Ừ.” Trình Bác Diễn dựa vào lan can, ánh mắt vẫn dừng trên người Hồ Hải chưa thu về.

“Anh ‘Ừ’ cái gì, anh cũng có nhìn đâu,” Hạng Tây dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Trà tặng cho ba anh tên là Tam Phong, chính là ba ngọn núi nối tiếp nhau này.”

“Vậy à.” Trình Bác Diễn quay đầu nhìn đồi trà, đúng là rất đẹp, chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy hô hấp thông thuận rất nhiều.

Hạng Tây câu có câu không giới thiệu đồi trà cho anh, Trình Bác Diễn vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng liếc sang Hồ Hải.

Hình như Hồ Hải không thích nói chuyện, coi như là nửa chủ nhân, khách tới được một lúc rồi, ngoại trừ lên tiếng chào, nói một câu “Nuôi hơn một năm mới mọc được rễ phụ” ra thì không nói gì hết, chỉ ở bên cạnh sắp xếp chậu cây rồi cho cá ăn.

Sao Hạng Tây có thể ra được kết luận mình có thể nói chuyện với tên này? Cùng mất em trai thì có thể trò chuyện với nhau à?

Ngây thơ quá đi.

Có trò chuyện được thì anh cũng lười.

“Bên kia cũng là đồi trà sao?” Lúc Trình Bác Diễn đang muốn xoay người hỏi Hạng Tây, Hồ Hải cúi người nhặt cái xẻng trên đất lên, một khối ngọc tuột ra khỏi cổ áo.

Anh dừng một chút, mặc dù cách hơn một mét nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt dây chuyền này không tệ, có thế nước giống với cái của Hạng Tây, nhưng không chờ anh nhìn kỹ hơn thì Hồ Hải đã nhét mặt dây chuyền vào trong cổ áo.

*Thế nước – thuật ngữ thường dùng để chỉ phỉ thúy: là độ trong suốt của ngọc.

“Đúng thế đó, bảy đầu ngọn núi ở đó đều là trà, đến lúc hái trà thì anh có muốn qua đây xem không,” Hạng Tây cười cười, “Bảo sư phụ dẫn tụi mình đi hái trà.”

“Được,” Trình Bác Diễn lên tiếng, xoay người cùng ngắm mấy ngọn núi xa xa với Hạng Tây, nhìn một lúc lại xoay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi một câu, “Em trai Hồ Hải…….Rốt cuộc là đi lạc hay là mất rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi