KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Lại qua một tuần liền đến ngày kiểm tra sức khỏe.

Mấy ngày nay Thẩm Hi đã đem bản thiết kế vẽ tốt, bất quá hắn vẫn chưa vội quyết định mà chờ khi đi La Mã trở về sẽ nhìn lại xem còn có điểm nào muốn sửa đổi hay không, sau đó mới đi gặp anh cả tìm đội trang hoàng.

Kỳ thật bộ dạng căn nhà mơ ước từ lâu hắn đã nghĩ xong trong đầu rồi, cũng vẽ qua không ít bản thảo, lúc này chỉ cần lấy những bản thảo kia ra bổ sung thêm vài chi tiết liền cảm thấy càng thêm tinh tế.

Này giống như một nghệ thuật gia đang mài giũa nên kiệt tác của mình, rõ ràng người khác nhìn vào thấy không khác biệt gì nhưng nghệ thuật gia vẫn miệt mài chỉnh sửa tác phẩm.

Tình huống hiện tại của Thẩm Hi cũng giống vậy, nên hắn cảm thấy vẫn chưa thể định ra được thời điểm chính thức hoàn thành xong bản vẽ.
Bác sĩ Chu chính là bác sĩ điều trị chính của Thẩm Hi, ông là kỳ nhân khoa ngoại tim mạch nhưng tuổi tác đã cao nên lui xuống an hưởng tuổi già, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Từ lần giải phẫu năm tám tuổi của Thẩm Hi đến hiện tại mỗi lần kiểm tra định kỳ đều sẽ do bác sĩ Chu phụ trách.

Hiện tại bệnh viện có thể sánh ngang với chợ bán thức ăn, cho dù là ngày thường hay ngày nghỉ đâu đâu cũng thấy dòng người chen chúc xô đẩy.

Mỗi lần đều là Chu Ngôn Dụ xếp hàng chờ lượt, còn Thẩm Hi được an bài ngồi nghỉ thoải mái trên băng ghế ngoài cửa phòng khám.

Người đi khám bệnh thật sự quá nhiều, khai bệnh thật nhanh, bác sĩ Chu còn nhân tiện hàn huyên với bọn họ vài câu.

Đi làm các loại xét nghiệm đều phải chờ lượt, hai người lại không hề nóng nảy, vốn dĩ vì lần kiểm tra này bọn họ đã dành ra cả một buổi sáng.

Làm kiểm tra định kì hai mươi năm cũng xem như quen cửa quen nẻo, chỉ là bệnh viện đã thay đổi rất nhiều, từ nhân viên tiếp nhận đăng kí thu phí đến bây giờ tất cả đều là tự mình từng thứ từng thứ đều đến làm.

Phòng xét nghiệm máu đã kín người, Chu Ngôn Dụ đưa tay lấy số vậy mà vượt qua hai trăm rồi.


Thẩm Hi lắc đầu cảm thán.
"Hiện tại chữa bệnh cũng đã biến thành một dây chuyền sản xuất".
Cả mười hai cửa sổ lấy mẫu máu đều đang tích cực làm việc, dù sao cũng là buổi sáng, nhìn tình hình trước mắt thì ước chừng phải đợi mười lăm phút nữa mới có thể đến lượt Thẩm Hi.

Khi kim đâm vào mạch máu, Thẩm Hi mày cũng không nhăn lần nào, vậy mà Chu Ngôn Dụ lại nhăn mày sau khi rút xong máu còn giúp Thẩm Hi ấn bông lau một lúc lâu.

Chờ máu hoàn toàn ngừng chảy, anh nhìn nhìn miệng vết thương trên tay Thẩm Hi nói.
"Vị trí này không được tốt lắm, sẽ tụ máu bầm".
Bởi vì trên khớp xương ở khuỷu tay có mạch máu, hiện tại cũng đã sưng lên.

Vì vậy Chu Ngôn Dụ không dám dùng lực, động tác thật nhẹ sợ làm Thẩm Hi đau.

Thẩm Hi nhìn thấy không nhịn được trêu ghẹo nói.
"Anh cũng không phải làm bằng pha lê, như vậy có hơi khoa trương, anh không đau".
Khuỷa tay Thẩm Hi thật sự rất trắng nhìn thấy rõ cả mạch máu xanh dưới da, vị trí mới cắm kim nhanh chóng sưng đỏ lên, ở trên nền da trắng rất dễ dàng thấy được.

Sau đó là đi đo điện tâm đồ* cùng những hạng mục kiểm tra tim mạch** khác, tất cả đều phải lấy số chờ lượt.

Nhưng bởi vì phải để bụng rỗng mới có thể lấy máu, nên nhân lúc chờ đợi Chu Ngôn Dụ liền đi mua một chút đồ ăn về.

Chính anh cũng chưa ăn cho nên mua hai phần, một phần sandwich một phần cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, còn thêm một hộp sữa bò.

Đồ ăn cũng không nhiều, chỉ có thể giúp Thẩm Hi lót dạ chút ít.


Thẩm Hi uống hơn phân nửa hộp sữa bò, cắn mấy miếng sanwich liền đưa qua cho Chu Ngôn Dụ.

Chu Ngôn Dụ lại chưa hề động đến cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo mà đem phần sandwich còn dư lại nhanh gọn ăn luôn, sữa bò cũng uống hết rồi đem rác đi vứt.

Anh làm xong những việc này cũng đúng lúc Thẩm Hi kiểm tra xong ra tới, cuối cùng cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo cũng được hai người chia nhau ăn.
Điện tâm đồ viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim.

Khi tim hoạt động, tim co bóp sẽ phát ra các biến thiên của dòng điện, lúc này điện tâm đồ là một đường cong có chức năng ghi lại các biến thiên đó.

Thông qua đọc điện tim, ta có thể biết được khả năng tống máu của tim, biết được nhịp điệu và tốc độ của tim.

Bạn sẽ được yêu cầu nằm (hoặc ngồi tùy theo thể trạng), cởi nút áo để lộ phần ngực trên.

Hai tay và chân buông lỏng, duỗi tự nhiên.

Toàn bộ cơ thể thả lỏng, thở đều và giữ tinh thần ổn định, thư thái.

Bạn sẽ cần hạn chế tối đa các chuyển động cơ thể trong lúc này.

Điều dưỡng sẽ dán các điện cực lên ngực, bụng và dưới xương đòn.

Các điện cực sẽ gắn dây kết nối với máy đo điện tâm đồ (thiết bị ghi lại hoạt động điện tim).


Một bao quấn ở cánh tay để đo huyết áp trong quá trình test.

Một dòng điện sẽ đi qua cơ thể bạn sau đó máy đo sẽ ghi lại các phản ứng và cho ra kết quả)
(**Khám lâm sàng (tìm hiểu tiền sử gia đình, đánh giá thể trạng, đo cân nặng, chiều cao, tính chỉ số khối cơ thể, khám tim mạch, đo huyết áp), Chẩn đoán hình ảnh (Đo điện tâm đồ ECG, Chụp X-quang tim phổi, Siêu âm tim), Thực hiện các xét nghiệm (Công thức máu, Đường huyết, Mỡ máu, Acid Uric, Chức năng thận, Men gan, Tổng phân tích nước tiểu)
Ra khỏi bệnh viện, trên tay ngoại trừ kết quả kiểm tra cũng chẳng cầm theo thứ gì khác.
"Còn muốn ăn thêm món gì nữa không?".
Lên xe, Chu Ngôn Dụ liền hỏi Thẩm Hi.
"Hiện tại chưa muốn ăn, đi mua đặc sản trước, mua xong thì đi ăn trưa luôn".
Thẩm Hi nói.
"Cũng được".
Mua đặc sản ở đâu bọn họ đã bàn bạc tốt, chuẩn bị đi tiệm trà mua trà cùng điểm tâm lại thuận tiện mua thêm một bộ ly sứ dùng để pha trà.

Thẩm Hi còn mua thêm vài bức tranh chữ***, thời buổi này thịnh hành nhất là ôn lại truyền thống văn hóa, vô luận là tặng cho người trong nước hay người nước ngoài đều có thể lấy ra tay nhưng quan trọng là không thể chọn hàng giả.

Thẩm Hi cũng không nghiên cứu nhiều về tranh chữ nhưng bà nội Thẩm lại rất có hiểu biết ở lĩnh vực này.

Bà nội Thẩm lúc trẻ làm việc ở viện bảo tàng rất nhiều năm, chuyên môn sửa chữa sách cổ tranh chữ.

Sau đó bà còn bắt đầu nghiên cứu sâu hơn, cũng đã xuất bản mấy quyển sách.

Hiện tại ở Thẩm Trạch vẫn còn cất giữ các tác phẩm này của bà, đều có giá trị liên thành****.

Nên mỗi lần Thẩm Hi muốn tặng tranh chữ cho người khác đều sẽ đi tìm bà nội, bà nội Thẩm còn yêu thích sưu tầm tranh chữ của các họa sĩ nổi tiếng, già trẻ đều có.

Vậy nên không cần phải nói, dựa vào mắt nhìn của bà nội Thẩm chắc chắn sẽ không bao giờ tặng ra hàng giả.
(****Là một từ ngữ diễn tả một vật báu có giá trị rất lớn.


Thành ngữ này xuất phát từ câu chuyện Hòa Thị Bích.

Hòa Thị Bích là một viên ngọc quý được đặt theo tên một tiều phu nước Sở tên là Biện Hòa.

Ông này tuy là tiều phu, nhưng có con mắt nhìn ngọc rất nhạy bén.

Một hôm, ông ta tìm được một khối đá có ngọc tại Kinh Sơn.

Đem dâng lên Sở Lệ Vương, vua sai người coi thử, chỉ chặt một góc đá nên không phát hiện ra ngọc.

Vua cho là Biện Hòa khi quân, bèn chặt đứt một chân.

Sở Lệ Vương chết, Sở Vũ Vương kế vị, Biện Hòa lại dâng ngọc, lại bị chặt nốt chân kia.

Đau lòng Biện Hòa cứ ôm khối đá mà khóc ngoài đồng.

Sở Vũ Vương chết, Sở Văn Vương kế vị, Biện Hòa lại dâng đá, vua nhận biết, sai người chẻ đá lấy ngọc.

Viên ngọc ấy quý báu, theo truyền thuyết, tỏa ánh sáng chiếu xa bốn tấc.

Nhằm tôn vinh lòng trung nghĩa của Biện Hòa, vua đặt tên viên ngọc ấy là Hòa Thị Bích (ngọc họ Hòa).

Trải bao biến động, cuối cùng viên ngọc ấy lọt vào tay Huệ Văn Vương nước Triệu.

Tần Chiêu Vương muốn có viên ngọc ấy, bèn sai người viết thư sang Triệu, đề nghị dùng mười lăm thành của nước Tần đổi lấy viên ngọc ấy.

Do đó, viên Hòa Thị Bích được gọi là "giá trị liên thành").


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi