KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Lâm Đường do dự định bảo không phải thế, nhưng Chu Trần Dật đã tiếp lời: “Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, ngày đầu tiên chúng ta đến biệt thự, người cậu thích là tôi, đúng không? Nếu không, sao khi tôi cởi quần áo, cậu lại xấu hổ không dám nhìn?”

Nhớ đến hoàn cảnh khi mới đặt chân vào biệt thự, Lâm Đường hoảng hốt lia mắt nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt ngơ ngẩn như mất hồn: “Nhưng giờ tôi mới nhận ra biết người biết mặt khó biết lòng, tôi không ngờ dưới vẻ ngoài đẹp đẽ của cậu lại là một tâm hồn xấu xa, u tối. Cậu chỉ muốn lợi dụng tôi.” Lâm Đường nắm chặt ngón tay như đang cố nhẫn nhịn và chịu đựng: “Cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì? Tôi nhất định sẽ làm, chỉ cần cậu đừng gây khó dễ cho người khác…”

Nếu không phải Lâm Đường đang ngồi ngay trên đùi mình thì Chu Trần Dật đã đứng phắt dậy vì giận dữ. Hai kiếp người cộng lại hắn cũng chưa từng nói chuyện ôn tồn như vậy, kết quả Lâm Đường hoàn toàn không nghe lọt. Chu Trần Dật hừ lạnh: “Được, lời này là cậu nói đó. Vậy cậu đi gặp Dư Tắc, bảo muốn chia tay với cậu ta đi. Chỉ cần cậu chia tay với cậu ta rồi ở bên tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu và cũng buông tha cho cậu ta nữa.”

Chu Trần Dật nói một lèo, Lâm Đường lại cho rằng hắn đang giận lẫy: “Chu Trần Dật, cậu đâu phải hạng người này…”

Chu Trần Dật nắm chặt tay Lâm Đường: “Sao tôi lại không phải hạng người này?” Điều khiển tay cậu sờ loạn trên người mình, hắn tiếp tục nói: “Rõ ràng là cậu ngủ tôi xong còn không thừa nhận, rõ ràng chính cậu lăng nhăng bạ ai cũng quyến rũ, còn đổ cho tôi càn quấy bất chấp trắng đen!”

Lâm Đường muốn rút tay về song Chu Trần Dật nhất quyết không buông. Hắn kéo tay cậu sờ khắp cơ thể mình, những chỗ không nên cũng chẳng chút kiêng dè. Khi bàn tay chạm phải một thứ cưng cứng, Lâm Đường nghẹn đỏ cả mặt, tức giận thở dốc, nói chẳng lựa lời: “Cậu thật không biết xấu hổ!”

Làm người hai kiếp rồi lại thành quỷ lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Trần Dật bị mắng không biết xấu hổ, đã thế người mắng hắn lại là Lâm Đường yếu đuối, nhát gan. Rõ ràng đối phương đã bị hắn ép cho nổi nóng, con thỏ cùng đường cũng há miệng cắn người.

Chu Trần Dật ấn Lâm Đường ngồi xuống đùi mình, tiếp tục đổi trắng thay đen: “Nhưng sự thật là cậu đã lật lọng, thông đồng với tôi rồi lại không chịu nhận! Lúc trước chủ động lên giường để tôi cứu cậu, giờ không cần nữa thì trở mặt mắng tôi không biết xấu hổ là sao? Cậu nghĩ hay thật đấy!”

Phần mông mềm mại của Lâm Đường kề sát cây gậy cứng rắn của người kia, cậu sợ đến mức giãy dụa lung tung, ngược lại càng làm đối phương thêm cứng. Trong phút chốc, cậu có cảm giác đâm lao phải theo lao, chột dạ nói: “Cậu, cậu đừng như vậy, chúng ta từ từ nói…”

Chu Trần Dật buộc Lâm Đường mình thẳng vào mắt mình: “Là cậu không muốn nói chuyện tử tế với tôi. Cậu có dám thề rằng cậu chưa từng thích tôi, chưa từng mê mẩn gương mặt này của tôi không? Cậu tưởng tôi không biết cậu đã nhìn lén tôi ngay khi mới gặp à? Cậu lừa tôi lên giường, ngủ xong lại không chịu nhận! Nếu cậu không gạt tôi rằng cậu thích tôi, dụ dỗ tôi, lừa tôi từ bỏ cơ hội làm người, liệu tôi có thành ra như vậy không? Cậu tưởng tôi muốn làm quỷ chắc?!” Mặt Chu Trần Dật gần như dán chặt vào mặt Lâm Đường: “Cậu có biết tôi đã làm quỷ bao lâu không? Cậu không hề biết! Cậu chỉ biết mỗi Dư Tắc! Rõ ràng tôi đã cứu cậu, sao cậu chỉ nhớ mỗi thứ vô dụng kia? Chỉ vì cậu ta biết dỗ ngọt cậu à?”

Lâm Đường vô cùng bối rối, con ngươi đảo loạn không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi…”

Chu Trần Dật từng bước ép sát: “Cậu ta hứa lèo với cậu nhiều như thế, có thực hiện được cái nào chưa?”

Lâm Đường bị hắn nói đến á khẩu, lại thấy sắc mặt hắn dần trầm xuống: “Vì cậu, tôi bằng lòng tiếp tục làm quỷ. Lâm Đường, tôi tuyệt đối không cho phép cậu phụ tôi.”

———–

Lâm Đường: Đáng giận, vì sao không thể phản bác chứ?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi