KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Còn chưa cãi được câu nào, Lâm Đường đã bị một loạt lý lẽ trước sau của Chu Trần Dật làm cho choáng váng. Đã thế, nói xong đối phương còn cố tình gặng hỏi: “Về sau gặp Dư Tắc, cậu đã biết phải nói gì chưa?”

“…” Lâm Đường quay đầu sang chỗ khác một cách mất tự nhiên, lảng tránh: “Tôi đói, cậu kiếm đồ ăn cho tôi được không?”

Chu Trần Dật tỉnh bơ nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng kéo ngăn tủ gỗ ở ngay cạnh đó ra: “Đây.”

Nhìn ngăn tủ nhét đầy thực phẩm, Lâm Đường không khỏi sửng sốt, lại nghe Chu Trần Dật lạnh lùng mở miệng: “Cậu muốn dụ tôi ra ngoài à? Cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao? Lần trước cậu…” Ngừng một lát, hắn nhanh chóng sửa lời: “Được rồi, không nhắc đến chuyện lần trước nữa. Giờ cậu lại muốn lừa tôi ra ngoài, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Lâm Đường giả chết không lên tiếng. Chu Trần Dật nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cười lạnh: “Sao, không đi theo tôi, tức là cậu muốn ở lại biệt thự để sinh con à?”

Lâm Đường giương mắt nhìn Chu Trần Dật rồi lại vội vã cúi đầu. Cậu xoắn vặn ngón tay, giọng nói cũng rất nhỏ: “Đi theo cậu, là đi đâu?”

Chu Trần Dật nhận ra người nọ lại muốn thăm dò mình. Hắn định hỏi rốt cuộc cậu có ý thức được khi nói dối, trông cậu vụng về đến mức nào không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống. Hắn không muốn vòng vo nữa, dứt khoát nói: “Đầu tiên tôi sẽ đưa cậu về nhà gặp ba mẹ kiếp này của tôi. Nếu cậu bằng lòng, bọn họ sẽ coi cậu là con dâu.”

Im lặng một lát, hắn lại chỉ tay vào bụng Lâm Đường: “Còn đứa bé… nhất định phải sinh. Cậu không biết ác tính của quỷ, nếu cậu muốn tiêu diệt nó từ trong trứng nước, dù phải uống máu ăn thịt cậu, nó cũng sẽ xé nát bụng cậu để chui ra.”

Miêu tả của Chu Trần Dật khiến Lâm Đường tái mặt. Cậu giơ tay ôm bụng theo bản năng, dè dặt nhìn hắn: “Con bé sẽ không như vậy…”

Chu Trần Dật nhếch môi, không tranh luận: “Được rồi, có vẻ cậu cũng bằng lòng sinh.” Hắn nhìn người nọ, khẽ thở dài, sâu sắc cảm thấy bất đắc dĩ: “Còn chuyện sinh ra cái gì, lúc đó sẽ nói sau. Trước kia tôi đã từng gặp quỷ thai, nhưng tình hình của cậu và bọn họ khác nhau, con quỷ trong bụng đều muốn mạng của bọn họ. Tên quỷ trong biệt thự thích cậu như thế, sẽ không để thứ muốn mạng cậu vào cơ thể cậu đâu. Nhưng đề phòng bất chắc, trước khi đưa cậu đi, tôi sẽ bắt hắn về hỏi thử xem sao.”

Chu Trần Dật nói xong mà Lâm Đường vẫn không lên tiếng. Cậu hệt như một con thỏ rụt đầu co đuôi, đến khi bị chọc mấy cái mới giật nảy mình. Chu Trần Dật nhẫn nhịn hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Lâm Đường ngập ngừng nửa ngày mới hỏi: “Dư Tắc thì sao?”

Chu Trần Dật lạnh mặt: “Đương nhiên là cậu đi nói, chẳng lẽ cậu muốn tôi đi nói à?”

Lâm Đường hết sức u sầu: “Tôi phải nói thế nào đây?” Cậu muốn lý luận cho mình, nhưng dưới cái nhìn chăm chăm của Chu Trần Dật, giọng cậu lại ngày càng nhỏ đi: “Tôi không, không quyến rũ cậu mà… Là cậu sờ mông tôi trước.”

Lâm Đường hơi ấm ức: “Tôi không muốn đi nói.”

Ánh mắt lành lạnh của Chu Trần Dật đọng trên gương mặt Lâm Đường, hắn thản nhiên mở miệng: “Được, nếu vậy, tôi nói.”

Lâm Đường há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ biết mếu máo đầy ủ rũ: “… Thôi để tôi đi.” Chu Trần Dật mồm năm miệng mười như thế, đến lúc đó chẳng biết sẽ đổi trắng thay đen cỡ nào.

Cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không dám sinh sự với đối phương, chỉ đành cúi đầu vặn ngón tay, chậm chạp nói: “Nhưng Dư Tắc đang đi cùng anh Chử.”

Chu Trần Dật hạ mắt nhìn cậu, vẻ mặt rất khó lường: “Cậu nói Chử Khang Ninh à? Con quỷ sinh đôi còn lại tên là gì?”

Lâm Đường thành thật trả lời: “Chử An Nhạc, An Nhạc là em.”

Chu Trần Dật không để lộ chút cảm xúc nào, hỏi ý Lâm Đường: “Cậu thấy cặp sinh đôi kia thế nào?”

Lâm Đường không rõ đối phương hỏi vậy là có ý gì, châm chước một lát rồi mới cẩn thận mở miệng: “Người anh khá lễ độ, người em hơi… bất chấp phải trái đúng sai?”

Nghe xong đánh giá của Lâm Đường, Chu Trần Dật gật đầu. Có thể nhận ra, dù phải chịu nhiều đau khổ ở chỗ cặp song sinh kia, nhưng cậu đã được dỗ dành rồi. Vì thế, hắn hỏi Lâm Đường: “Cậu đã từng nghe câu này chưa, sẹo lành lập tức quên đau?”

Lâm Đường không hiểu: “Hả?”

Chu Trần Dật chớp mắt, thản nhiên nói: “Không có gì. Tôi quên hỏi, cậu đã nói với Dư Tắc về cặp song sinh kia chưa, quan hệ giữa cậu và bọn hắn ấy.”

“À…” Lâm Đường lại ủ rũ, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Chưa.” Không có cơ hội nói, cũng không dám nói, càng không biết phải nói thế nào.

Chu Trần Dật đã nắm được tình hình, gật đầu: “Được, tôi nói giúp cậu.”

Lâm Đường nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Chẳng biết vì sao Chu Trần Dật đột nhiên tốt thế. Chu Trần Dật thản nhiên đón nhận ánh mắt của cậu, tỉnh bơ bảo: “Tôi nói giúp cậu, cậu ta sẽ không tức giận.”

Cân nhắc trong giây lát, Lâm Đường lại chậm rãi mở miệng: “Hay là thôi đi.” Nghĩ đến những lời ba hoa chích chòe của Chu Trần Dật, cậu sợ hắn còn thêm mắm dặm muối nhiều hơn.

Chu Trần Dật cầm tay Lâm Đường: “Không, cứ để tôi nói.” Hắn đột ngột bế cậu lên: “Chúng ta đi tìm Chử An Nhạc hỏi về bụng cậu trước đã.”

Lâm Đường hoang mang bám chặt bả vai Chu Trần Dật để ổn định thân mình, vừa nghe người nọ nói muốn tìm quỷ nam, cậu lập tức trở nên hoảng hốt: “Ngay bây giờ sao?” Cậu chợt nghĩ, lần trước bị Chử Khang Ninh bắt đi, quỷ nam có lầm tưởng là cậu tự chạy trốn không?

Rồi cậu lại nghĩ, chẳng phải trước đó Chu Trần Dật không muốn đối kháng trực diện với bọn quỷ nam sao? Thế mà giờ lại chủ động đi tìm hắn? Càng nghĩ cậu càng cảm thấy không ổn, vội nắm chặt mái tóc dài của hắn, phản đối: “Không, không đi!”

Chu Trần Dật bị kéo tê cả da đầu, hơi nhăn mặt: “Cậu sợ cái gì, hắn sẽ không ăn thịt cậu.” Vừa nói, hắn vừa gỡ tóc ra khỏi tay Lâm Đường rồi đẩy cánh cửa nhà gỗ ra: “Cậu cứ nhát gan như thế, người khác mới dọa mấy câu đã run rẩy nghe lời thì còn làm ăn được gì!”

Nhưng cánh cửa vừa hé mở, Chu Trần Dật đã phát hiện bất thường. Hắn biến sắc, lui về phía sau một bước, kịp thời né tránh đòn tấn công thẳng mặt của sợi dây xanh.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi