KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Còn chưa kịp nói gì, Lâm Đường đã bị hai người kia quyết định số phận.

Tiết Mục Mục nắm chặt kiếm gỗ trong tay: “Giờ làm thế nào?”

Giọng nói của Chu Trần Dật nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ rành rọt: “Dù là sinh đôi nhưng quan hệ của bọn hắn không tốt, chờ lưỡng bại câu thương rồi giết cả hai là được.” Dừng lại lấy hơi một lát, hắn tiếp tục nói: “Thi cốt của Dư Tắc đang nằm trong tay tôi, chuyện này cứ để cậu ta làm.”

Nghe hai người nói chuyện, Lâm Đường vô thức siết chặt bàn tay đang tóm áo Chu Trần Dật, sắc mặt cũng ngày một tái đi. Tiết Mục Mục phát hiện thay đổi của cậu, hỏi: “Cậu sao đấy?”

Lâm Đường ôm bụng, trán vã đầy mồ hôi lạnh: “Bụng tôi đau quá.”

Tiết Mục Mục thay đổi sắc mặt: “Đau bụng? Đau kiểu gì?”

Lâm Đường thở hổn hển: “Không biết, chắc là đói…”

Tiết Mục Mục nhíu mày, đột nhiên chìa cánh tay đang chảy máu ra trước mặt cậu: “Uống đi.”

Lâm Đường hoảng sợ, lập tức rụt về sau. Chu Trần Dật cũng ấn đầu cậu vào ngực mình, lạnh lùng nhìn Tiết Mục Mục: “Cô làm gì đấy?”

Tiết Mục Mục cười lạnh: “Với cậu ấy, có gì bổ hơn máu thịt con người à?” Cô không tiếp tục lý luận với Chu Trần Dật nhưng cũng biết Lâm Đường sẽ không uống máu mình, nên bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn: “Hai người đợi ở đây đi, tôi vào biệt thự tìm đồ ăn cho cậu ấy.”

Nói xong, Tiết Mục Mục xoay người chuẩn bị rời đi nhưng Lâm Đường nhanh chóng cản cô lại: “Từ từ!”

Tiết Mục Mục quay đầu, Lâm Đường sợ hãi nhìn cô: “Chúng ta cùng đi đi, một mình cậu nguy hiểm lắm.”

Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của người kia, Tiết Mục Mục khẽ giật môi, một lúc sau mới nói: “Đi.”

Biệt thự yên tĩnh một cách quái dị, Tiết Mục Mục dắt hai người còn lại vào bằng cổng sau như lần trước. Không bao lâu sau, ba người chạm mặt Kiều Phỉ ở chỗ để thức ăn.

Hiển nhiên Kiều Phỉ cũng tới đây để tìm lương thực. Cô liếc Tiết Mục Mục rồi lạnh lùng lia mắt sang chỗ khác. Lúc trông thấy Lâm Đường, cô mới chậm rãi mở miệng: “Các cậu định làm gì tiếp theo?”

Tiết Mục Mục làm như không nhìn thấy Kiều Phỉ, đi thẳng tới ba lô, lấy đồ ăn ném cho Lâm Đường. Lâm Đường bắt được bánh mì đối phương ném tới, nhìn Kiều Phỉ, lại dè dặt quan sát Tiết Mục Mục, cuối cùng nói với người thứ nhất: “Kiều Phỉ, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài, cậu có đi cùng chúng tôi không?”

Kiều Phỉ lẩm bẩm: “Ra ngoài.” Cô dựa vào tường ngẩn người: “Chúng ta còn có thể toàn vẹn ra ngoài hay sao?”

Mất mấy giây Lâm Đường mới phát hiện Kiều Phỉ có gì đó không đúng lắm. Cậu chần chờ một lát, Tiết Mục Mục đúng lúc bước ra cắt ngang lời cậu định nói: “Còn chưa đi à?”

Đối mặt với một Tiết Mục Mục đã hoàn toàn trút bỏ vẻ nhu nhược của ngày trước, thậm chí còn trở nên quyết đoán đến lạnh lùng, Lâm Đường không khỏi hơi ngập ngừng: “Nhưng…”

“Đưa Kiều Phỉ đi cùng.”

Lâm Đường sửng sốt, không ngờ người đưa ra đề nghị này lại là Chu Trần Dật. Lúc cậu định ngẩng đầu quan sát sắc mặt của đối phương thì hắn đã xoay người ra ngoài. Hắn chống cánh tay phải chỉ còn xương trắng lên khung cửa, lạnh lùng nói với Tiết Mục Mục: “Còn chưa đi à?”

Tiết Mục Mục khẽ nhíu mày, vung kiếm nghiêng người lách qua Chu Trần Dật để ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng Tiết Mục Mục, Lâm Đường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: Tiết Mục Mục đã trở thành như thế này, cậu quả thật không dám đề nghị cô đưa Kiều Phỉ đi cùng.

Lâm Đường hơi cúi đầu, trông có vẻ hơi ủ rũ. Một cánh tay cậu vòng qua cổ Chu Trần Dật, tay còn lại thì đặt hờ trên bụng của mình. Thực ra bụng cậu không đau, nhưng cậu phải tìm một lý do để quau về biệt thự – Dư Tắc vẫn còn ở đây. Tuy không biết Chu Trần Dật và Tiết Mục Mục muốn gì ở mình, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, Lâm Đường đoán trước mắt bọn họ sẽ không giết cậu đâu.

Cậu phải nghĩ cách, một là để bản thân sống sót, hai là có thể đưa Dư Tắc theo cùng.

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi