KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Lâm Đường gặm được nửa ổ bánh mì, sắc mặt vẫn khó coi như trước. Cậu chậm rãi nhai nuốt rồi nhỏ giọng gọi tên Chu Trần Dật: “Chu Trần Dật, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta có thể mang thêm ít quần áo không?”

Chu Trần Dật quay đầu nhìn cậu, suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định: “Tối nay ở lại trong biệt thự đi.”

Tiết Mục Mục nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Cậu đang nói gì đấy? Ở lại biệt thự làm gì?”

Chu Trần Dật không thay đổi nét mặt, giọng điệu lại càng thản nhiên: “Buổi tối, trong rừng rất lạnh, côn trùng cũng lắm, hơn nữa cũng không có gì đảm bảo trời sẽ không mưa. Huống hồ, bên ngoài biệt thự chưa chắc đã an toàn hơn bên trong… Tôi và Lâm Đường sẽ ở lại. Nếu cô không thích thì tự ra ngoài đi.”

Tiết Mục Mục lộ vẻ không dám tin, há hốc miệng một lúc cũng không nói nên lời. Cô ngơ ngẩn nhìn Lâm Đường bằng ánh mắt đầy phức tạp một lát rồi mới thu lại tầm mắt. Cuối cùng, cô thỏa hiệp: “Được rồi, ở lại trong biệt thự.”

Mím môi, cô tiếp tục nói: “Chỗ nào?”

Chu Trần Dật hơi ngẩng đầu: “Phòng sách.”

Khoảnh khắc đẩy cửa phòng sách ra, Lâm Đường lập tức hiểu vì sao biệt thự lại yên tĩnh đến vậy – bởi vì trừ nhóm bọn cậu, những “người” còn lại đều đang tụ tập ở đây.

Ba sinh vật không phải con người đánh nhau khiến sách trên giá đổ xuống, chất thành những ngọn núi nhỏ trên mặt đất. Tình trạng căn phòng cho thấy, bọn hắn đã đánh nhau một lúc lâu rồi. Dư Tắc mất đi lý trí không thể phân biệt được hai con quỷ có vẻ ngoài giống hệt nhau kia nên cả hai đều trở thành đối tượng công kích của hắn. Trong hoàn cảnh bình thường, quỷ mới Dư Tắc sẽ khó lòng đối chọi với quỷ nam hoặc Chử Khang Ninh. Nhưng ở đây có ba người, dù bọn hắn đối phó với ai thì cũng phải đề phòng kẻ còn lại thừa dịp tấn công, thế nên cục diện khá cân bằng.

Khoảnh khắc trông thấy ba con quỷ trong phòng đọc sách, Chu Trần Dật lập tức muốn đóng cửa theo bản năng, nhưng tiếc là không kịp. Lâm Đường vừa xuất hiện, ba con quỷ trong phòng liền đổi mục tiêu, đồng loạt chạy về phía cậu.

Lâm Đường cũng bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho ngơ ngẩn. Cậu đảo mắt tìm Dư Tắc, sau đó liền bị quỷ khí dày đặc của đối phương dọa sợ. Mà ánh mắt cậu cũng khiến đám quỷ nhắm thẳng về đây. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, Lâm Đường cuống quýt nắm chặt tóc Chu Trần Dật.

Chu Trần Dật bế Lâm Đường lùi về phía sau một bước dài, vì thế tiếng “Dư Tắc” ấp úng trong miệng cậu cũng tan biến vào không khí. Chu Trần Dật mang theo Lâm Đường chạy thẳng ra ngoài hành lang, Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ bám sát sau lưng hắn.

Lâm Đường ôm cổ Chu Trần Dật, cố quay đầu nhìn về phía sau, vội hỏi: “Chu Trần Dật, Chu Trần Dật, chúng ta không đưa Dư Tắc đi cùng à?”

Nghe được lời này trong lúc bị quỷ điên cuồng đuổi giết, Chu Trần Dật tức đến bật cười: “Đưa cậu ta đi cùng? Cậu không sợ quỷ à?”

Chạy đến cuối hành lang, Chu Trần Dật đành phải đen mặt dừng bước. Hắn thả Lâm Đường xuống đất, khom lưng dùng bàn tay toàn xương ôm má cậu, kéo mặt cậu lại gần rồi hôn mạnh lên môi cậu. Bị đau, Lâm Đường kêu lên, ngước mắt đối diện với đôi mắt như muốn ăn thịt người của đối phương.

Lửa giận trong con ngươi Chu Trần Dật như có thể cô thành vật chất, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao tôi lại gặp phải cậu chứ!”

Dứt lời, hắn buông bàn tay đang ôm má Lâm Đường ra, đứng thẳng người, dùng tay trái nguyên vẹn sờ cánh tay phải chỉ còn xương trắng của mình. Trước đó, Chu Trần Dật yếu như bị bệnh, giờ chẳng hiểu sao lại hùng hổ hẳn lên, vẻ âm u trên mặt không đè nén nổi, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Lâm Đường hoảng sợ trợn tròn mắt, nhìn Chu Trần Dật tỉnh bơ xé nốt da thịt trên tay phải xuống, đến khi cả cánh tay và nửa bên ngực phải đều trơ xương. Hắn càng làm như vậy, quỷ khí trên người càng dày đặc – càng không giống một người sống.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi