Thôn Tiên Trà.
Hoàng Nhưỡng đã mất tích nửa tháng. Dĩ nhiên nhà họ Hoàng cũng đi tìm, nhưng Hoàng Thự không để ý mấy, tự nhiên gia nô cũng chỉ tìm người hỏi đại khái.
Hoàng Thự nhiều con, thiếu một Hoàng Nhưỡng, cũng như thiếu một con mèo hay con chó, khác gì đâu?
Thế là mấy ngày kế tiếp, nhà họ Hoàng không chỉ không có ai quan tâm, trái lại còn thổi ra rất nhiều lời đồn đại.
Mấy ả trong hậu viện Hoàng Thự bắt đầu huyên thuyên, có ả nói Hoàng Nhưỡng giống mẹ, còn bé đã không chịu nổi tịch mịch, chạy theo trai lạ.
Lời đồn càng truyền càng thật, Hoàng Thự thấy mất mặt, liền thét ra lệnh trong nhà đừng nhắc đến Hoàng Nhưỡng nữa.
Ánh mắt Tức Âm càng thêm ngơ ngốc, trái lại Hoàng Quân thì nghe ngóng khắp nơi, chạy mấy lượt đến những chỗ Hoàng Nhưỡng thường đi.
Con bé có thể đi bao xa chứ?
Đêm hôm đó, một chiếc xe ngựa lặng lẽ tiến vào thôn Tiên Trà.
Nhà họ Hoàng đêm cũng như ngày, nhóm gia nô xem như xong việc một ngày công, trốn trong góc vắng đánh bạc uống rượu. Bọn công tử trong nhà đã không biết chuồn êm đi nơi nào từ lâu.
Các ả cơ thiếp của Hoàng Thự vẫn tiếp tục tranh giành tình nhân.
Khuất Man Anh ôm Hoàng Nhưỡng, lặng lẽ từ đầu tường bay vào nội viện.
Hà Tích Kim như một chiếc bóng yên tĩnh mà cao lớn, im lặng theo sát phía sau.
Hoàng Nhưỡng nép trong ngực Khuất Man Anh, âm thầm quan sát cặp đôi này.
Khuất Man Anh chưa hề nghĩ, thật ra chuyện chả liên quan gì mình. Bà chẳng qua chỉ vừa biết chuyện đã khăng khăng đến điều tra chân tướng.
Còn Hà Tích Kim thì càng không thấy việc mình đường đường là chưởng môn Như Ý Kiếm tông, đến thôn Tiên Trà quản chuyện nhà của Hoàng Thự là mất thân phận.
“Ngoan, viện tử của mẹ con ở chỗ nào?” Khuất Man Anh nhỏ giọng hỏi Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên ngoan ngoãn chỉ đường, Khuất Man Anh thế là ôm nàng, yên lặng đi thẳng đến nơi ở của Tức Âm.
Với tu vi hai vợ chồng, chỉ là một nhà họ Hoàng, dĩ nhiên không ai có thể phát hiện bọn họ.
Trong tiểu viện, Tức Âm hiếm khi không nấu thuốc. Bà ngồi trên băng ghế đá trong sân, ánh mắt hơi ngây ngốc.
Lúc này, Hoàng Quân đem một cái hộp cơm từ bên ngoài đi tới.
Nàng cúi xuống, mở hộp cơm, lấy thức ăn bên trong bày ra bàn.
Nhưng Tức Âm không thèm nhìn, bà quét cánh tay qua, thức ăn rơi xuống đất. Đĩa vỡ nát, canh văng khắp nơi.
“Mày về làm gì?” Bất lực lộ rõ trong giọng bà sau cơn cuồng loạn, “Ngay cả một đứa bé cũng không tìm ra, sao mày còn mặt mũi mà về?!”
Bà giận mắng Hoàng Quân, Hoàng Quân vẫn không nói lời nào, chỉ yên lặng dọn dẹp đống bầy hầy rơi rớt đầy đất.
Cánh tay Khuất Man Anh ôm Hoàng Nhưỡng không khỏi siết lại, Hà Tích Kim vỗ vỗ vai bà, ra hiệu bà không nên vọng động.
Hai vợ chồng đều không nói gì.
Cho đến khi bóng đêm dần sâu, Hoàng Quân đã quét dọn sạch sẽ.
Tức Âm vẫn không ngủ, ngơ ngác ngồi trong sân.
Ánh mắt bà trống rỗng đờ đẫn nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Hoàng Quân thế là cũng không nói, nàng yên lặng đứng dưới mái hiên, trầm tư hầu Tức Âm.
Trong viện chỉ có một chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, toả ánh sáng tù mù yếu ớt.
Tia sáng ấy không liếm hết nổi bóng đêm. Một căn viện lạc nho nhỏ, ức chế.
Hoàng Nhưỡng rúc vào trong ngực Khuất Man Anh, nghiêng tai nghe tim bà đập.
Như đêm nay, khi Khuất Man Anh âm thầm xem xét đã thấy không thở nổi. Nhưng thực ra, Hoàng Nhưỡng từ lúc sinh ra ra đời đến giờ, mỗi ngày mỗi đêm đều thế.
Nàng nương theo nỗi thất vọng của Tức Âm mà trưởng thành.
Không được chờ mong, càng không được chúc phúc.
Thậm chí… còn bị ghét bỏ.
Khi còn rất bé, thậm chí Hoàng Nhưỡng còn nghĩ chắc vì bản thân không tốt, nên mẹ mới sống cuộc đời gian nan như thế.
Nhưng cuối cùng, bản tính nàng vốn phản loạn, ý tưởng ấy không kéo dài bao lâu đã biến thành phản nghịch không theo.
Bên ngoài có tiếng bước chân, thế là những viện khác có kẻ ra ngoài dòm ngó.
Cả cái nhà họ Hoàng này, trong tích tắc giống xác chết sống lại, không có linh hồn vẫn cử động.
Hoàng Thự loạng chà loạng choạng đi vào hậu trạch.
Hậu trạch có mười mấy phòng thê thiếp của lão, chưa tính tới đám tỳ nữ xinh xẻo chưa thu làm cơ thiếp.
Lão dừng bước ở cửa viện Tức Âm, ngay sau đó vào trong viện.
Hoàng Quân chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân lão đã bắt đầu phát run.
Sắc mặt Tức Âm cũng thay đổi, Hoàng Thự đi vào trong viện, thấy Tức Âm ngồi yên đó, lão lập tức nói: “Đêm hôm khuya khoắt, bà ngồi đây làm gì? Cũng không biết châm đèn à! Thật xúi quẩy!”
Tức Âm nhìn lão chằm chằm, mãi mới nói: “Nhưỡng nó chạy đâu mất, còn chưa tìm ra.”
“Con ranh hoang ấy, chắc là chạy ra ngoài chơi rồi!” Hoàng Thự phun mùi rượu, nói: “Chơi chán nó tự nhiên sẽ về. Nhắc đến, còn không phải trách bà sao?! Đã là mẹ rồi, bình thường dạy con thế à?”
Tức Âm không nói gì, Hoàng Thự tựa như nhớ tới chuyện gì, nói: “Không có quy củ. Thật đúng là mẹ nào con nấy!”
“Ngươi nói cái gì?” ánh mắt Tức Âm đỏ như máu, bà như một con sư tử nổi giận, phóng tới Hoàng Thự: “Hoàng Thự! Ngươi nói cái gì?!”
Nhưng Hoàng Thự một tay đẩy bà ngã ra đất, lão khinh thường ra mặt, nói: “Ta nói gì ngươi còn nghe không rõ à? Lúc ngươi chạy theo ta, sắc mặt người nhà họ Tức của ngươi, ngươi quên cũng lẹ ghê nhỉ! Lúc đó cha ngươi lăng nhục ta thế nào? Nói Hoàng Thự ta bẩm sinh ti tiện, gác cổng nhà họ Tức cũng không xứng. Kết quả thì sao, ta còn tưởng đứa con gái này của lão cũng là tiểu thư khuê các cao quý thanh chính.”
“Ngươi… Ngươi…” Tức Âm tức giận đến không thối ra lời, bà nhiều ngày chưa chợp mắt, hiện giờ toàn bộ con mắt đầy tơ máu, tóc tai bù xù, dữ tợn đáng sợ.
“Trông cái vẻ như quỷ dữ của ngươi kìa.” Hoàng Thự lẩm bẩm, “Trước đây ta thật mù loà rồi.”
Nói xong, lão đi đến trước mặt Hoàng Quân, Hoàng Quân khiếp sợ lão, với lão lại gây thêm hưng phấn.
Lão cách ống tay áo sờ cánh tay Hoàng Quân, nói: “Vẫn là ngươi động lòng người đau. Nhưng gió lớn đường lạnh, sao ăn mặc phong phanh thế?”
Hoàng Quân lùi mấy bước, Hoàng Thự nói: “Hôm nào cha sai người mang cho ngươi thêm mấy bộ đồ mới, được không?”
Lão uống say luý tuý, mùi rượu phả ra, sắc mặt Hoàng Quân trắng bệch.
Khuất Man Anh nép nơi đầu tường khuất trong viện tử, giận run cả người.
Tay bà bóp chặt cánh tay phải của Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng thấy đau buốt nhưng cũng không động đậy. Đau đớn ấy với nàng mà nói, cực kì nhỏ. Ký ức tuổi thơ ngoài đời, toàn bộ bị thức tỉnh.
Nàng giống như bị ngâm trong bóng tối nhớp nháp buồn nôn ấy, giãy giụa trưởng thành, dùng hết tất cả sức lực, muốn thoát vây mà đi.
“Ngươi là đồ chó đực không có thể diện!” Sau lưng, Tức Âm đột nhiên xông lên, bà cầm trong tay một cây trâm cài, dùng sức đâm qua, định đâm xuyên cổ họng Hoàng Thự.
Nhưng tu vi Hoàng Thự dù có thấp vẫn còn khoẻ hơn bà.
Một tay lão nắm chặt cổ tay Tức Âm, dùng sức vặn khóa, rắc một tiếng vang giòn, Tức Âm hét thảm. Cổ tay bà đã bị bẻ gãy.
“Tiện nhân!” Hoàng Thự đạp một đạp bà ngã ra đất, lại bồi thêm mấy cú đá vào người bà.
Khuất Man Anh vừa định nhảy ra, Hà Tích Kim ngăn lại, nhìn bà nhẹ lắc đầu.
Mà Hoàng Thự đánh Tức Âm ngã ra đất, Hoàng Quân hết nhịn nổi, nhào lên ngăn lão: “Đừng đánh nữa!” Giọng nàng rất yếu ớt, như ngăn cản, như van nài.
Hoàng Thự lúc này mới dừng tay, lão giận mắng: “Nếu không nể mặt Quân Quân, hôm nay ông đây đánh chết ngươi!” Nói xong, tựa như lão nghĩ đến điều gì, tiếp tục cười lạnh, “Còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư khó lường gì đấy à? Nếu ông đây đánh chết ngươi, quăng trước cửa nhà, cũng sẽ không ai hỏi một tiếng.”
Lão nói đầy đắc ý.
Khuất Man Anh tràn đầy nước mắt.
Nhà họ Tức là danh gia vọng tộc, Tức Âm là con gái dòng chính của lão thái gia họ Tức. Năm ấy cũng là ngàn cưng vạn chiều mà lớn lên.
Lấy xuất thân của Khuất Man Anh, gọi bà một tiếng muội muội, thật ra cũng là với cao.
Nhưng ai có thể ngờ, giờ đây bà ấy lại sống cuộc sống thế này.
Khuất Man Anh cúi đầu, không đành lòng nhìn người phụ nữ nằm lăn lộn trên đất.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy trán mình mát lạnh, nàng sờ lên mới phát hiện ấy là nước mắt.
Là nước mắt của Khuất Man Anh.
Thì ra trên đời này vẫn còn có người rơi lệ vì bà ấy.
Hoàng Nhưỡng yên lặng nghĩ.
Hoàng Nhưỡng chưa từng gặp Tức Âm độ đương thì nhất.
Từ lúc nàng vừa ra đời, Tức Âm đã như thế này. Khi thì điên, khi thì im ắng lạ thường. Bà đầy oán độc với các ả đàn bà đầy một viện, với chị em Hoàng Nhưỡng thì động tay đánh chửi.
Nào có phong thái “con gái dòng chính nhà họ Tức” gì chứ?
Tất nhiên, Hoàng Nhưỡng cũng không có bao nhiêu cảm khái.
Nhiệt tình trong lòng nàng, tiêu hao cả đời hầu như không còn.
Mà giờ khắc này, nàng ngẩng đầu, dùng tay nhỏ lau đi nước mắt Khuất Man Anh.
Khuất Man Anh giật mình, trong khoảnh khắc, bà nắm lấy tay Hoàng Nhưỡng.
Còn Hoàng Thự kia “dạy dỗ” Tức Âm xong, lão kéo tay Hoàng Quân, nói: “Quân Nhi ngoan, cùng cha vào phòng ngươi, nói chuyện với cha một lát.”
Lão nhiều năm dâm uy, Hoàng Quân giận mà không dám nói gì, Hoàng Thự càng thêm không chút kiêng dè.
Lão nửa dắt nửa kéo lấy Hoàng Quân, đi vào gian phòng phụ.
Khuất Man Anh giao Hoàng Nhưỡng cho Hà Tích Kim, ra hiệu ông ở lại trông chừng đứa bé.
Hà Tích Kim lắc đầu, ra hiệu để cho mình, bà cứ ở lại trông Hoàng Nhưỡng.
Khuất Man Anh chê Hà Tích Kim xử lý không gọn gàng, nhỏ giọng: “Súc sinh này đúng là đáng chết, không cần mình đi!”
Hà Tích Kim vẫn lắc đầu, lần này ông vốn âm thầm đến đây, dĩ nhiên không ăn mặc theo Như Ý Kiếm tông.
Bao năm qua Hà chưởng môn đi khắp nơi, sớm có khiếu che giấu tung tích.
Ông lôi trong pháp bảo Trữ Đồ ra một bộ y phục mặc vào người, rồi dùng một tấm vải đỏ bịt kín mặt —— liền biến thành một tên cướp.
Hà chưởng môn cầm một cây đại đao vòng vàng trong tay, từ đầu tường viện nhảy xuống.
Tức Âm đang che mặt khóc rống, đột nhiên thấy ông nhảy xuống, không khỏi sửng sốt.
Hà Tích Kim không nói gì, đập một sống đao làm choáng Tức Âm, lập tức xông vào gian phòng.
Trong phòng, Hoàng Thự đang mượn hơi rượu động tay động chân với Hoàng Quân.
Thấy Hà Tích Kim ăn mặc như vậy. Lão lập tức kinh hoàng, mùi rượu tản hơn phân nửa: “Ngươi là ai?”
Hà Tích Kim không nói hai lời, kéo lão ra.
Hoàng Thự vừa giãy giụa, vừa nói: “Ngươi, tên giặc chó nhà ngươi, dám đến đây giương oai, không xem thử đây là đâu à? Đây là thôn Tiên Trà! Họ Hoàng là gầy giống sư nổi danh. Ngươi hết muốn sống rồi à?”
Hà Tích Kim ăn nói không trôi chảy, dứt khoát mặc kệ lão.
Ông đập một đao lên lưng Hoàng Thự, Hoàng Thự nhiều năm sống an nhàn sung sướng, nào nếm qua cơn đau này?
Lập tức kinh hoàng la đau.
Mọi người trong nhà bị kinh động, xôn xao dậy xem.
Hà Tích Kim lôi Hoàng Thự vào trong sân, chờ mọi người đến đông đủ. Hà chưởng môn ăn mặt như kẻ cướp, khăn đỏ bịt mặt, vai khiêng đao vàng chín vòng.
Ông ném ra một cái túi, nói: “Tiền!!”
Vì nói ra không gọn, đành nói một chữ này.
Người nhà họ Hoàng tất nhiên hiểu ngay, nhưng đều nhìn nhau, nào có ai dám động?
Hà chưởng môn thấy thế, chính hợp tâm ý!
Kim đao trong tay chém một phát vào đùi Hoàng Thự!
Xương đùi trắng hếu của Hoàng Thự bỗng hiện, máu phun tồ tồ. Hoàng Thự sững sờ, sau đó hét thảm như heo bị mổ: “Cho hắn tiền, cho hắn tiền!”
Người nhà họ Hoàng luống cuống, lúc này mới cầm cái túi Hà Tích Kim ném ra, bỏ ít vàng bạc tế nhuyễn.
Đương nhiên Hà Tích Kim không hài lòng, ông đằng đằng sát khí, gọn gàng một đao cắt đứt quần Hoàng Thự!
Hoàng Thự chỉ thấy dưới lưng lạnh ngắt, máu đông cả lại, vội hô: “Cho hắn hết, cho hắn hết!”
Nhưng mấy người nhà họ Hoàng này, ai nấy đều xem tiền như mạng.
Hoàng Thự bình thường đều thít tiền công vào túi mình, mấy cơ thiếp, con cái này, có ai chịu vì lão mà tự móc tiền túi?
Lúc này, mọi người không mong lão chết đã là không tệ rồi.
Cho nên tất cả đều rề rà.
Nhưng Hà chưởng môn không quan tâm —— ông quậy nãy giờ chả lẽ cần tiền sao?
Ông túm Hoàng Thự lên, mượn ánh đèn để người nhà họ Hoàng thấy rõ dáng vẻ chật vật bây giờ của lão. Người nhà họ Hoàng không biết tên tội phạm này ở đâu ra, chẳng dám ho he.
Có tên gia đinh gan lớn, định đánh lén Hà Tích Kim từ sau lưng.
Nhưng Hà Tích Kim như có mắt mọc sau đầu, ông trở tay một đao bổ gia đinh văng ra xa hơn trượng.
Gia đinh kia bị đánh choáng ra đất, rốt cuộc không thể đứng dậy.
Mấy người kia đã thấy một màn, nào ai còn dám lên?
Dầu gì thứ người như Hoàng Thự, bình thường cũng chả ra ân cho ai. Thời khắc quan trọng, ai sẽ bán mạng vì lão đây?
Đám người chỉ đứng vây xem, Hoàng Thự cũng biết không tốt.
Lão luôn mồm: “Đại gia tha mạng! Đại gia, nhà họ Hoàng ta có là vàng bạc, chỉ cần ngài thả ta ra, chắc chắn ta sẽ hiếu kính ngài toàn bộ…” Lão đau khổ cầu khẩn, mà Hà Tích Kim đáp lại bằng một đao bổ xuống giữa hai chân lão.
Hà chưởng môn ra đao chuẩn xác vô cùng, khoét luôn nghiệt căn của lão ngay tại chỗ.
Thứ buồn nôn kia bay ra thật xa, máu thịt be bét rơi xuống trước mặt người nhà họ Hoàng. Hoàng Thự hét thảm như cổ họng mắc xương, mắt trợn trắng, ngất đi.
Hà Tích Kim vứt lão ra đất, mặc cho lão cứt đái tung tóe một chỗ.
Túi đựng vàng bạc tế nhuyễn vốn là pháp bảo Trữ Đồ, Hà Tích Kim bước lên nhặt, thấy dáng điệu chèm bẹp của Hoàng Thự, ông đạp một đạp rồi mới đạp tường viện, nhanh chóng rời đi.
Khuất Man Anh tại Hà Tích Kim xuất đao thời điểm, liền che lên Hoàng Nhưỡng con mắt.
Bà ôm Hoàng Nhưỡng đuổi theo Hà Tích Kim, trong tai Hoàng Nhưỡng vẫn còn văng vẳng tiếng kêu của Hoàng Thự giống heo bị mổ.
Hoàng Nhưỡng gặp qua rất nhiều âm mưu quỷ kế, dù là lúc Tạ Hồng Trần xử lý Hoàng Thự cũng không có sướng rơn lâu vậy.
Nàng bị Khuất Man Anh ôm, hồi lâu mới đuổi kịp Hà Tích Kim.
“Chém hay lắm.” Khuất Man Anh khích lệ ông nhà mình, “Là tôi ấy à, chém đứt cổ lão.”
Hà chưởng môn ừ đáp, nheo mắt. Khuất Man Anh nói: “Tiếp sau thì làm sao đây, cứ thế mà tiện nghi cho lão?”
Hà Tích Kim nói: “Lão, lão, lão ấy sẽ, sẽ, sẽ đến, Tiên Tiên môn, xin giúp đỡ.”
Mắt Khuất Man Anh sáng rỡ, nói: “Cho nên chúng ta có thể tới cửa, giúp lão bắt ‘cướp’?”
Hà Tích Kim nhẹ gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng vậy! Sau sau sau, đó, đó đón…”
Khuất Man Anh vỗ đùi tán dương: “Lão ấy bị thiến trước đám đông, ai cũng biết, chúng ta có thể kiếm cớ danh chính ngôn thuận đi đón Tức Âm với chị em bé Nhưỡng rồi!”
Hoàng Nhưỡng lần đầu cảm thấy, Hà chưởng môn cũng có thể là nhân vật ngũ hành thất đức.
Quả nhiên, hôm sau, vụ cướp lẻn vào nhà họ Hoàng đã truyền khắp thôn Tiên Trà.
Tên cướp này thực sự cùng hung cực ác, không chỉ cướp tiền, mà còn lôi gia chủ nhà họ Hoàng ra… cắt tại chỗ. Thủ đoạn hung tàn, thật đáng giận sôi.
Thôn Tiên Trà kinh hãi, vì tên giặc cướp này đi tới đi lui, còn có nguồn gốc Tiên môn. Mà triều đình lúc đó hoàn toàn không làm sao quản thúc, trưởng thôn đành phải báo cho Ngọc Hồ Tiên Tông. “Trùng hợp” lúc này Hà chưởng môn cũng đang ở gần đấy.
Thế là Hà chưởng môn Như Ý Kiếm tông chạy đến, cùng “đuổi bắt giặc cướp, phát huy chính nghĩa”.