KHÔNG TỈNH

Thôn Tiên Trà, nhà họ Hoàng.

Trưởng thôn, mấy trưởng tộc và nhóm tộc lão đều đến.

Mấy năm qua vì các đại tiên tông quản lý bên dưới nghiêm ngặt, chuyện tiên môn hành đạo tổn thương người rất ít.

Thế nhưng nhà họ Hoàng lại xảy ra chuyện này.

Trong thoáng chốc, lòng người thật sự bàng hoàng.

Hoàng Thự còn nằm trên giường, vết thương thân dưới lão vẫn luôn chảy máu.

Tổn thương ấy đối với một thổ yêu nhỏ như lão hiển nhiên như lóng tay. Từ rày về sau, dù lão có tu luyện thế nào, một khối thịt không trọn vẹn ấy cũng đừng mơ bổ sung.

Trưởng thôn và các tộc trưởng vây quanh giường, nhìn lão thoi thóp, đau đớn đủ bề, vừa kinh hoảng vừa bất an.

“Chừng nào các tiên trưởng mới đến chứ…” Rốt cuộc có người thở dài.

Cũng may không lâu sau, bên ngoài có kẻ thưa: “Hà chưởng môn và Hà phu nhân đến!”

Quả nhiên, ngoài cửa, Hà Tích Kim và Khuất Man Anh sải bước vào trong.

Hiện giờ cả hai đã thay y phục, Hà Tích Kim mặc đồ xanh, viền tay áo và vạt áo đều thêu hoa văn lông vũ. Ông đi đến trước giường, thân hình cao lớn, biểu cảm nghiêm túc. Còn Khuất Man Anh ôm Hoàng Nhưỡng trong lòng, tóc dài cột cao đuôi ngựa, mặc áo bào nhẹ tay bó, hông buộc một sợi lụa đỏ, cực kỳ gọn gàng mà linh hoạt.

“Hà chưởng môn, Hà phu nhân!” Thấy hai vợ chồng, cả đám như có chỗ dựa, nhao nhao lên chào hỏi.

Hà Tích Kim ừ đáp, Khuất Man Anh thì đưa Hoàng Nhưỡng đi đến bên giường.

Bà từ bốn phương tám hướng thưởng thức dáng vẻ sống không bằng chết của Hoàng Thự, sau đó mặt đầy đồng tình nói: “Thôn Tiên Trà vốn là vùng yên bình, thế mà lại xảy ra chuyện thế này thật là đáng khiếp sợ.”

Đám trưởng thôn nghe bà nói, không khỏi thở dài, rối rít hùa theo. —- bình thường mọi người có chuyện cũng ít ưng báo cáo với Như Ý Kiếm tông.

Sự thực là vì nói chuyện với Hà chưởng môn quá phí sức.

Mà Hà chưởng môn cũng chỉ phụ họa: “Chắc, chắc, chắc chắn phải nghiêm, nghiêm trị!”

Trên giường, Hoàng Thự muốn xoay người, nhưng động trúng vết thương lại phải gào thét.

Hai vợ chồng Hà chưởng môn thay phiên thưởng thức, mặt vẫn tỉnh bơ.

Hoàng Nhưỡng thật sự có thể nghe được tiếng cười trộm trong lòng hai người.

Đúng lúc này, rốt cuộc có kẻ phát hiện nàng trong ngực Khuất Man Anh: “Vị cô nương này…”

Mới đầu họ còn tưởng là Khuất Man Anh ôm con mình, nhưng dù gì Hoàng Nhưỡng cũng sống ở Thôn Tiên Trà, đương nhiên sẽ có người nhận ra.

“Đây không phải Hoàng Thự Thập cô nương sao?” Có người nói.

Lúc này Khuất Man Anh mới đặt Hoàng Nhưỡng xuống đất, nhưng vẫn nắm tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Đúng vậy. Đứa bé này bị lạc, trên đường gặp được vợ chồng ta. Hỏi thăm mới biết cô bé là con gái em Tức Âm của ta nên mới đưa về nhà.”

“Tức Âm?” Nghe bà nhắc, cuối cùng có người nhớ đến — Tức Âm đã từng là con gái dòng chính của nhà họ Tức! Thế là trưởng thôn lập tức hỏi: “Hoàng phu nhân đâu?”

Có hạ nhân đáp: “Hôm qua Hoàng phu nhân bị bệnh, sáng nay còn chưa xuống giường nổi.”

“Nhất định là đêm qua bị cướp đột nhập, bị doạ kinh sợ.” Có người nói.

Khuất Man Anh nói: “Em Tức Âm không khỏe sao? Vậy ta sang thăm chút.”

Bà đã nói, đương nhiên không ai dám phản đối.

Khuất Man Anh nắm tay Hoàng Nhưỡng, được nàng chỉ đường, đi tìm Tức Âm.

Trong tiểu viện, Tức Âm không nằm trên giường, bà vẫn ngồi ở tiểu viện, ngơ ngốc nhìn quanh.

Hoàng Quân đứng cạnh bà, nói: “Tối qua cha bị kẻ cướp đột nhập làm bị thương. Mẹ không sang bên ấy thăm sao?”

Tức Âm nghe xong cũng chẳng mấy phản ứng, cặp mắt bà nhìn bàn đá trước mặt chằm chằm, mãi mới lẩm bẩm: “Nhưỡng nó bỏ đi. Là vì người mẹ như ta rất xấu, nên nó không về nữa, phải vậy không?”

Hoàng Quân không nói gì, thế là bà tiếp tục nói một mình: “Từ bé nó đã thế… từ bé đã thế.”

Cách vách tường đất kín, Hoàng Nhưỡng nghe mấy câu lầm rầm này.

Hồi ức từng lớp từng lớp bị lột ra, quả thật là cuộc sống trôi qua chẳng có bao nhiêu vui vẻ, tự dưng trêu người đỏ cả vành mắt.

Khuất Man Anh ngân ngấn nước mắt, bà đứng ngay cửa tiểu viện, mãi mới nghẹn ngào hô: “Tức Âm muội muội.”

Trong viện, Tức Âm ngẩng nhìn, thấy ngay Hoàng Nhưỡng bên cạnh Khuất Man Anh.

“Nhưỡng!” Bà xông lại, ôm chặt lấy Hoàng Nhưỡng. Nhưng chỉ chưa đến một lát, trong mắt nàng vội vàng chuyển thành phẫn nộ, “Mày chạy đi đâu vậy? Còn bé mà không học gì hay, chỉ biết chạy rông khắp nơi!”

Nói xong, bà đưa tay định cho Hoàng Nhưỡng một bạt tai.

Khuất Man Anh đưa tay bắt chặt tay bà, thuận thế kéo Hoàng Nhưỡng ra sau mình che chở.

“Tức Âm!” Bà giận trách, “Đừng tùy ý đánh chửi con cái thế chứ!”

Lúc này Tức Âm mới quan sát tỉ mỉ bà: “Ngươi là…”

Bà hơi nhíu đỉnh mày, lục lọi trong trí nhớ thật lâu, chợt nhớ ra: “Cô…”

Khuất Man Anh thở dài, nói khẽ: “Ta là Man Anh, Man Anh nhà họ Khuất, em còn nhớ chứ?”

Tức Âm nghe xong, như gặp ác quỷ. Bà chậm rãi lùi lại, sau đó đột nhiên bụm mặt: “Cô tới đây làm gì? Cô đi đi! Cô đi đi!”

Khuất Man Anh chưa từng nghĩ, bạn cũ gặp nhau, cô ấy lại phản ứng như vậy.

Bà bỗng thấy luống cuống, còn Hoàng Nhưỡng thì nằm trong dự liệu.

—— chỉ là không cam lòng nhận thua thôi.

Tựa như trăm năm ngoài đời, nàng gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, rõ ràng đã biết lạnh ấm, đã rõ đúng sai, nhưng vẫn nghiến răng, tỏ một dáng vẻ gọn gàng trang nhã.

Nói cho cùng, cố gượng chống đỡ, không muốn bị chê cười.

Thế là, dùng hết tất cả để sưởi ấm một người không thể ấm áp được. Tất cả lông gà vỏ tỏi, buồn khổ dày vò đều giữ lại cho mình.

Nàng kéo góc áo Khuất Man Anh, ngửa đầu nhìn bà: “Mau cứu bà ấy, dì ơi, mau cứu bà.”

Nàng vốn là người tinh khôn bẩm sinh, biết tỏng kiểu dáng nào có thể làm người ta thương yêu nhất. Thế là đôi mắt thật to, thanh tịnh, ngây thơ vô tội chân thuần và van xin. Khuất Man Anh nhìn thấy tan chảy cả tim.

—— Hoàng Nhưỡng thế này, cả đời cũng chỉ mỗi Tạ Hồng Trần không phục tùng thôi.

“Được… được.” Khuất Man Anh xoa đầu Hoàng Nhưỡng, nói: “Bé Nhưỡng đi tìm chị chơi đi. Đêm nay thu dọn xong, dượng con sẽ đến đón chúng ta.”

Thế là Hoàng Nhưỡng chạy đến bên Hoàng Quân, Hoàng Quân nhìn vô cùng tiều tụy, từ ngày Hoàng Nhưỡng lạc mất, chỗ nào cô bé có thể chạy đến nàng đều chạy một lượt.

Vậy mà giờ đây thật sự gặp lại Hoàng Nhưỡng, nàng cũng không đặc biệt kích động.

Nàng chỉ rút bàn tay bị Hoàng Nhưỡng nắm chặt, mãi mới hỏi một câu: “Em đói bụng không?”

Hoàng Nhưỡng chua xót trong lòng, vẫn không khỏi cười ra tiếng ngoài mặt.

Như trước đây, nàng sẽ cảm thấy Hoàng Quân đầy lạnh nhạt.

Nhưng nàng của nhiều năm sau, đã giong qua ngàn cánh buồm. Nàng vẫn túm tay Hoàng Quân nói: “Đói ạ. Em muốn ăn trứng hẹ rán, muốn ăn lê nướng nữa.”

“Ừa.” Thế là Hoàng Quân đi nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm cho nàng.

Khuất Man Anh nhìn Hoàng Quân im lặng ít nói, tim muốn nứt cả ra. Bà nói: “Chuyện của Hoàng Thự hẳn em đã nghe nói. Giờ ai cũng biết, nếu em muốn đi, Hoàng Thự cũng không thể gây khó.”

“Đi?” Tức Âm cười lạnh, mãi mới nói: “Đi đâu? Giờ tôi còn có thể đi đâu được nữa? Chả lẽ là về nhà họ Tức, bị tất cả chê cười sao?”

Nhưng cái nhà họ Tức kia, xem như bà liều mạng chịu người chế giễu, muốn vào cổng, e là đến cha bà cũng sẽ không chịu.

Tức Âm lắc đầu, nước mắt như châu, từng chuỗi từng chuỗi tuôn rơi.

Khuất Man Anh bước lên mấy bước, nắm chặt tay Tức Âm khuyên nhủ: “Em có thể theo chị về cái đã, ở cũng được, giải sầu cũng được. Tóm lại rời cái nhà họ Hoàng này rồi sẽ có cách!”

“Theo chị về…” Tức Âm tựa như nhớ đến điều gì, nói: “Đúng nhỉ, cô đã gả vào Như Ý Kiếm tông.”

Bà hất tay Khuất Man Anh ra, nói: “Cho nên đến cả cô cũng đến đây xem tôi làm trò cười sao?” Bà giận dữ trừng trộ Khuất Man Anh, nói: “Có phải các người từng người một đều ở sau lưng chế giễu tôi không?! Nhìn bộ dáng tôi hiện giờ, các người đều rất vui phải không?”

Từng chữ từng chữ bà nói như kẻ điên.

Hoàng Nhưỡng rối rít chạy tới, nàng bảo vệ trước người Khuất Man Anh, sợ Tức Âm đột nhiên phát khùng, túm kéo ẩu đả với Khuất Man Anh.

—— nói cho cùng, đây là xem Khuất Man Anh là gì?

Hai vợ chồng nhà người ta từ thật xa chạy tới hỗ trợ, đã là nhân nghĩa vô song. Mà Tức Âm lại chữ chữ làm người ta thất vọng đau lòng.

Nếu Khuất Man Anh bị chọc tức, e sẽ không còn ai nhiệt tình như vậy giúp nữa.

“Mẹ, người không được trách dì! Là con…” Hoàng Nhưỡng định giải thích với Tức Âm.

Nhưng Tức Âm nghe vậy, mặt mũi càng thêm dữ tợn: “Ta đã biết mày là thứ sói mắt trắng mà! Là ngại nhà họ Hoàng thấp kém, mày muốn trèo cành cao Như Ý Kiếm tông ư? Cô ta mà là dì mày cái gì, có tám gậy tre cũng bắc không tới, mày lại còn tỏ ra thân thiết vậy!”

Vừa nói, bà vừa định nhào tới đánh Hoàng Nhưỡng.

Giây phút này, Hoàng Nhưỡng thật sự giận đến mức muốn chạy thẳng một mạch.

Có trời mới biết nàng vốn là người không khoan dung nhường nào.

Khuất Man Anh ngăn Tức Âm lại, nói: “Tức Âm, cô tỉnh táo chút đi!”

Tức Âm gầm thét: “Cô cút đi cho tôi, cút đi cho tôi! Tôi dạy con nhà tôi, không cần cô lo!”

Khuất Man Anh đành lui ra. Bà bảo Hoàng Nhưỡng: “Ngoan, đi với dì ra trước viện tí, lát nữa quay lại.”

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, nói: “Chị con nấu cơm rồi, chị làm lê nướng ngon lắm, đợi chị ấy làm xong, con mời dì dượng cầm đi.”

Khuất Man Anh ngó Tức Âm đang lên cơn điên, sợ cô bé bị đánh, do dự nói: “Nhưng mà…”

Hoàng Nhưỡng nói: “Dì đi đi, chị nấu cơm nhanh lắm.”

Khuất Man Anh đành thở thật dài, nói: “Bé ngoan.” Dù bà có lo lắng nhưng cố ở lại đây cũng chỉ kích thích Tức Âm, đành rời đi trước.

Đợi bà vừa đi, Hoàng Nhưỡng lập tức lộ nguyên hình —— từ nhỏ đến giờ mỗi lần nàng bị đánh đều đánh trả, bị mắng đều cãi lại.

Nàng lập tức nói với Tức Âm: “Mẹ nghĩ giờ mẹ còn gì náo nhiệt để người ta xem à? Có ai mà không biết mẹ lấy một tên chồng vô sỉ đê hèn, sống ngây ngây ngô ngô, chật vật hết chỗ nói?”

Tức Âm bị nàng mắng đến nhất Phật thăng thiên, nhị Phật xuất khiếu*.

(*) Phật giáo cho rằng mỗi khi thế giới đều trải qua một tiểu kiếp, có một Phật xuất thế: Tức là một đoạn thời gian đặc biệt đặc biệt lâu dài.

“Con nhãi ranh này, ta xé rách miệng mày!” Bà xông lại đuổi đánh Hoàng Nhưỡng.

Tất nhiên Hoàng Nhưỡng không để bà đuổi kịp.

Chờ mãi đến khi bà đuổi theo mệt mỏi, dừng lại thở hồng hộc, Hoàng Nhưỡng mới chạy đến bên Hoàng Quân.

Hoàng Quân đã nấu món trứng hẹ rán cho nàng, còn nướng thêm mấy quả lê.

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới dắt tay chị, nói: “Chúng ta ra gửi cho dượng dì đi.”

“Em đi đi.” Hoàng Quân bản tính chất phác, không phải người chớp lấy cơ hội.

Hoàng Nhưỡng đành kéo chị: “Đi mau!”

Cuối cùng Hoàng Quân không lay chuyển được nàng, đành theo ra. Hai chị em cầm hai quả lê nướng, sau lưng còn vọng đến tiếng chửi mắng của Tức Âm.

Phía trước đã đầy người tụ tập, Hoàng Nhưỡng nhỏ xíu, nàng giơ hai quả lê nướng, cắm đầu chui vào đám người.

Hoàng Quân đành đứng ngẩn ở phía sau.

Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến bên cạnh Khuất Man Anh, gọi: “Dì!”

Khuất Man Anh cúi xuống nhìn thấy nàng, vội nói: “Bé ngoan, có bị thương chỗ nào không?” Bà ôm sờ soạng đầu, mặt tứ chi Hoàng Nhưỡng mấy lần. Hoàng Nhưỡng đưa lê nướng cho bà: “Chị con nấu đó, dì nếm thử xem có ngon không?”

Tất nhiên Khuất Man Anh nhận lấy, đưa mắt tìm Hoàng Quân, phát hiện nàng ấy đứng xa xa ngay cửa. Đám người che hết phân nửa.

Nàng không hoạt bát hiếu động như Hoàng Nhưỡng, luôn im lặng kiệm lời. Nàng rất xinh đẹp, mũi nhỏ thật thẳng, mắt hẹp dài, lông mi cong vút. Chỉ là nàng không trau chuốt mình, quần áo mộc mạc, kiểu dáng cũng bảo thủ.

Đặt giữa đám đông, đều cực kỳ dễ dàng bị xem nhẹ.

Khuất Man Anh bước về phía nàng, lòng đầy mềm mại ấm áp.

Trên thế giới này, đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, có kẹo ăn.

Còn những đứa trẻ không khóc, chỉ yên lặng co quắp trong xó, làm nhiều việc nhất, chịu nhiều tủi thân nhất, cuối cùng bị mọi người xem nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi