KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Sau khi tạm biệt Phó Tranh, vốn Ninh Uyển muốn về nhà. Kết quả giữa đường nhận được điện thoại của đàn em Trần Thước, nói có một vụ án muốn thỉnh giáo cô. Hôm nay anh ta vừa đi công tác về, muốn hẹn Ninh Uyển ăn bữa cơm tiện thể xin cô chỉ giáo.

Ninh Uyển nghĩ ngợi, bữa cơm lần trước cùng Trần Thước vì tên “Trình Giảo Kim” Phó Tranh cuối cùng mất hứng, chọn ngày không bằng gặp ngày liền đồng ý.

Trần Thước cũng khá sảng khoái, cười trong điện thoại: “Được, địa điểm tôi đã đặt, gửi địa chỉ cho chị, lát nữa gặp.”

Hai người hẹn nhau 7 giờ, nhưng Ninh Uyển cũng không có việc gì làm, đến trước nửa tiếng. Địa điểm Trần Thước hẹn tối nay là khu thương mại đắt đỏ của thành phố Dung, thế nhưng khi Ninh Uyển chuẩn bị đến nhà hàng đã đặt thì đột nhiên nhận điện thoại của Trần Thước.

“Đàn chị, thật ngại quá. Đội tạm thời phải họp, có thể sẽ đến muộn nửa tiếng, chị gọi món trước đi, tôi sẽ nhanh chóng đến.”

Giọng nói Trần Thước đầy vẻ áy náy. Ninh Uyển không để tâm lắm, an ủi anh ta hai câu rồi cúp điện thoại.

Chỉ là vì không đói lắm, Ninh Uyển cũng không muốn vào nhà hàng gọi món trước. Nếu đã dư dả thời gian lại hiếm khi đến khu thương mại này, chi bằng dạo phố, vì thế cứ đi dạo quanh không mục đích.

Đây là đoạn đường sầm uất nhất thành phố Dung, tấc đất tấc vàng, cửa hàng đắt đỏ mọc lên san sát. Có vài cửa hàng thời trang nữ, Ninh Uyển vốn vào đi dạo tùy tiện, nhưng vừa nhìn mác giá, tự thấy mình không chi trả nổi, nhanh chóng rời khỏi. Cô nhìn thời gian, quyết định đến nhà hàng Trần Trước đã đặt, kết quả vừa chuẩn bị đi, vô thức ngẩng đầu lại nhìn thấy Phó Tranh.

Lúc này người đó đang ngồi trong một nhà hàng hình như rất đắt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, thậm chí Ninh Uyển còn nhìn thấy rõ ràng độ cong đôi mày anh chau nhẹ.

Vì sợ mình nhận nhầm, Ninh Uyển móc điện thoại gọi điện thoại cho Phó Tranh, mà cùng lúc này, cái người đang ngồi trong nhà hàng đắt đỏ kia cũng nhấc điện thoại...

Là Phó Tranh không trượt đi đâu được.

Ninh Uyển nghĩ lại lúc trước gã này kiên cường tận lực từ chối khéo léo lời mời của mình, bộ dạng tự nói mình phải về nhà ăn cơm đạm bạc, đứa trẻ nhà nghèo sớm chăm lo gia đình, quả thực tức không nói lên lời.

Cô moi tim moi phổi đối đãi Phó Tranh như người của mình, nhọc sức nghĩ tiết kiệm tiền giành phúc lợi cho anh. Kết quả Phó Tranh thì tốt rồi, vừa có được một khoản tiền nhỏ thì quên cội nguồn. Miệng nói cố gắng dành dụm tiền mua xe mua nhà, kết quả vừa quay đầu đã chạy đến tiêu xài phung phí ở nhà hàng đắt thế này! Quả nhiên một ngày chủ nghĩa tư bản, cả đời chủ nghĩa tư bản. Trước kia từng là người có tiền, đúng là không có cách nuôi dưỡng quan niệm chi tiêu tốt đẹp.

Ninh Uyển cảm thấy mình bị lừa gạt, vừa tức giận vừa cảm thấy không thể nhìn Phó Tranh sa đọa, cô hít một hơi sâu, đi vào nhà hàng, đứng trước bàn Phó Tranh, đanh mặt kéo ghế đối diện Phó Tranh và ngồi xuống.

***

Phó Tranh vốn đang xem menu, nghe thấy âm thanh kéo ghế đối diện, cũng không ngẩng đầu, tưởng rằng Chu Oánh Oánh đã đến. Đến khi giọng nói Ninh Uyển vang lên, anh mới có cảm giác thực đang mơ đẹp thì bị người khác giáng một gậy vào đầu.

Ninh Uyển sầm mặt, giọng nói âm u: “Không phải về nhà ăn tiêu tiết kiệm rồi sao?”

“...”

Thế nhưng trời còn chê chưa đủ bại lộ, cũng là lúc này, Chu Oánh Oánh đẩy cửa, cả người ăn mặc xinh đẹp, tiến đến chỗ Phó Tranh...

Trong nháy mắt Phó Tranh có một loại dự cảm trời muốn diệt ta....

Anh liều mạng ám thị ánh mắt với em họ, thế nhưng có lẽ Chu Oánh Oánh không đeo kính áp tròng, mắt không được tốt lắm, nhìn thấy Phó Tranh nét mặt vui mừng nhanh chóng bước đến đây. Cô ấy đi đến trước bàn, thấy đối diện Phó Tranh đã có người ngồi, ngẩn người một chút, vừa muốn mở miệng, đối phương cũng vừa ngẩng đầu nhìn cô.

Chớp mắt, đều cùng giới tính nữ, Chu Oánh Oánh lập tức có một loại cảm giác nguy cơ và ý thức cạnh tranh.

Là một cô gái! Mặc dù trên người không có trang sức đáng tiền gì, nhưng gương mặt này Chu Oánh Oánh chỉ cảm thấy kỳ phùng địch thủ, ngập tràn ý thù địch! Cô ấy vô thức thẳng lưng dưới ánh mắt của đối phương, ngẩng đầu càng cao hơn.

Cái này tuyệt đối không thể thua! Không đẹp bằng cô, nhưng về khí thế mạnh hơn cô cũng được!

Trong chốc lát, trong đầu Chu Oánh Oánh pha tạp đố kỵ và khó hiểu, ngồi đối diện anh họ Phó Tranh của mình, cô gái này là ai?

Kết quả cô ấy chưa mở lời, cô gái đối diện đã mở lời trước: “Ai đây? Anh hẹn?”

Đối phương chau mày, khó che giấu nét mặt không vui, nhìn anh họ của mình, giọng điệu khởi binh vấn tội.

Chu Oánh Oánh cảm thán trong lòng, chớp mắt đã tháo dỡ phòng bị, ngược lại nội tâm còn đồng cảm với cô gái này, diện mạo xinh đẹp, nhưng tiếc là không có EQ gì cả, đầu óc cũng không tốt lắm.

Vị anh họ này của cô ấy mọi phương diện đều rất tốt, duy nhất tính tình không ra làm sao, diện mạo xinh đẹp, dùng giọng điệu này nói chuyện cùng anh họ, cho dù bây giờ là yêu đương nồng nhiệt hay mập mờ, một giây sau nháy mắt cũng bị nốc ao, không có cửa thương lượng.

Chu Oánh Oánh cũng không nói gì, chỉ đứng đó, dáng vẻ như xem kịch đợi Phó Tranh bày ra mặt lạnh khiến đối phương nhận rõ vị trí của mình.

Chỉ là...

Diễn biến của sự việc hình như không bình thường lắm...

Vị anh họ tính tình cực tệ của mình không những không mặt lạnh răn dạy, vậy mà còn rất bình tĩnh trả lời câu hỏi này.

“Không biết, không quen, tôi không hẹn ai.”

Anh giống như hoàn toàn không quen biết nhìn Chu Oánh Oánh xa lạ lạnh lùng, sau đó lại quay đầu nhìn đối diện anh, điềm tĩnh tự nhiên đáp: “Có thể là người đi ngang qua muốn hỏi vấn đề gì đó.”

Nói xong, anh ngẩng đầu lần nữa nhìn Chu Oánh Oánh: “Cô có vấn đề gì muốn hỏi phải không?”

“...”

Chu Oánh Oánh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cô ấy biết, bây giờ hỏi, đón chào mình sẽ là sự diệt vong. Tuy giọng điệu Phó Tranh ôn hòa, nhưng trong ánh mắt đã xuất hiện sự uy hiếp chết chóc.

Chu Oánh Oánh khô khan hỏi trong ánh mắt sát khí đằng đằng của anh họ mình: “Tôi… Tôi muốn hỏi một chút là hai người có biết mật khẩu wifi của nhà hàng này là gì không?”

“Không biết.” Phó Tranh trả lời ý sâu xa, đưa ra một ánh mắt ám thị “em có thể biến mất rồi”.

Chỉ là tuy sợ chết, nhưng loại cơ hội ngàn năm có một thế này, Chu Oánh Oánh nhất định không muốn rời đi. Lao vào nguy hiểm mưa bom bão đạn, cô ấy quay người kéo một chiếc ghế của một bàn trống bên cạnh Phó Tranh, tùy ý ngồi xuống: “A, vậy không sao, mật khẩu lát nữa tôi hỏi phục vụ.”

Chu Oánh Oánh cười với phía đối diện, sau đó giả vờ nhìn điện thoại, hai tai lại hoàn toàn dựng đứng nghe ngóng âm thanh đối diện, tay cũng lập tức mở nhóm Wechat gia đình: “Chấn động cực sốc! Anh họ...”

Chỉ là cô ấy vẫn chưa đánh xong chữ, bàn kế bên truyền đến giọng nói khiến cô ấy khiếp sợ rớt cả điện thoại xuống.

“Phó Tranh, tôi quá thất vọng về anh rồi! Con người cần phải có giới hạn với tiền bạc, cần có quan niệm chi tiêu đúng đắn. Anh không thể vì vấn đề tài chính vừa có chút chuyển biến tốt, kết quả lại muốn tiêu xài phung phí. Không phải đã nói tiết kiệm tiền mua nhà mua xe sao? Kết quả thì sao? Kết quả chạy đến đây vung tiền như rác sau lưng tôi!”

Vậy mà cô gái ngồi đối diện lại trang nghiêm bắt đầu giáo huấn anh họ của cô ấy!

Mà Phó Tranh chỉ sầm mặt, nhưng anh lại không có một câu phản bác nào, chỉ mím chặt môi và cúi đầu.

Cô gái đó uống ngụm nước, giống như càng nói càng giận: “Có thể anh muốn biện bạch chỉ là hôm nay ăn một bữa như vậy, sau này không ăn vậy nữa. Nhưng nhu cầu vật chất là cái động không đáy. Từ xa xỉ đến tiết kiệm mới khó, đến khi số tiền anh kiếm được trong tay hết rồi, vậy anh phải làm thế nào? Lúc đó Cao Viễn lại đưa ra yêu cầu đặc biệt gì, anh sẽ không vì tiếp tục hưởng thụ mà làm theo đó chứ? Bán thân?”

“Uổng công tôi còn cảm thấy con người anh không tệ, kết quả thực sự mắt mù, hơn nữa cho dù anh có tiêu hoang, sao có thể trốn ăn đây một mình? Mẹ anh đâu? Anh không có lỗi với mẹ sao? Hót phân đổ nước tiểu nuôi anh lớn từng này, lúc hưởng thụ chỉ quan tâm một mình mình, mẹ của mình cũng bỏ mặc. Điều này phù hợp với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội không? Hả?”

“Tôi thật sự nghĩ không thông, tôi đã cứu vớt anh như vậy rồi, sao anh vẫn có thể sa ngã được?”

...

Thực ra tiếng của cô gái này không vang lắm, rõ ràng do để ý đến thể diện của anh họ mà cố gắng thấp giọng. Nhưng biết làm sao khi thính lực của Chu Oánh Oánh rất tốt. Trước kia cô ấy còn từng làm hoạt động công ích cho trẻ câm điếc, học một chút đọc khẩu hình, vì thế đoán mò, chỉ cảm thấy càng nghe càng chấn động.

Phó Tranh đường đường bá vương nhà họ Phó, bây giờ lại lưu lạc đến mức bị ân cần dạy bảo đến một cái rắm cũng không dám thả?

Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lai lịch thế nào? Hơn nữa mắng mỏ những thứ gì đây?

Chu Oánh Oánh nhặt điện thoại mình lên, lòng hóng hớt bùng nổ nhanh chóng mở nhóm gia đình.

“Anh họ Phó Tranh bị mắng!”

Mấy người em họ nhanh chóng bắt sóng.

“Cho nên?”

“Anh họ mắng người là rất bình thường.”

“Đúng đó, xin hỏi các anh chị em ngồi đây ai không bị anh ấy mắng trong cuộc họp gia đình?”

“Lần này người anh họ mắng là ai? Mắng đến khóc chưa?”

...

Chu Oánh Oánh hận không thể kêu gào: “Mở to đôi mắt chó của các người! Là Phó Tranh bị người ta mắng! Không phải anh ấy mắng người!”

Vì để đề phòng các vị trong nhóm không tin, Chu Oánh Oánh gửi tin xong, chỉnh lại dáng ngồi, giả vở như đang tự sướng, thực chất bắt đầu phát trực tiếp.

Phó Tranh bị mắng, cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ một lần phát thì phải đợi 20 năm nữa.

***

Sau khi Ninh Uyển bắt được Phó Tranh tại trận, vốn khiển trách dựa trên tư tưởng giáo dục phụ trợ, nói hết lời hết lòng. Tuy sắc mặt Phó Tranh khó coi, nhưng ít nhất mím chặt môi không cãi lại, chỉ là ánh mắt không rõ tại sao luôn liếc phía bàn bên cạnh, nét mặt không tự nhiên, khó coi như táo bón, hơn nữa mỗi lần liếc mặt lại sầm đi một phần.

Ninh Uyển chau mày, dõi theo ánh mắt của anh nhìn sang, cô gái đối diện xem ra không giàu cũng quý, mặc những thương hiệu xa xỉ đắt đỏ, dáng vẻ như đang cầm điện thoại tự sướng.

Ninh Uyển không nhịn được: “Phó Tranh, tôi đang nói chuyện với anh, anh nhìn người khác làm gì?”

Đã là lúc này rồi, không biết nhục nhã thì thôi đi, còn cảm thấy để ý khi bị mất mặt trước bạch phú mỹ bàn bên? Hơn nữa cô ta cũng không đẹp bằng Ninh Uyển! Muốn nhìn cô ta, sao không nhìn cô chứ?

Ninh Uyển vuốt mi tâm, không vui lắm nhưng cũng không muốn tranh cãi nữa: “Bỏ đi, người người đều có lòng hư vinh, lần này bỏ qua. Nhưng anh thật sự không thể lãng phí quá đáng như vậy được, anh vẫn chưa gọi món chứ?”

Đại khái Phó Tranh vẫn để ý mỹ nữ bàn bên, liếc đối phương một cái, vô cùng cố ý ho hướng về đối phương, mới lơ đãng trả lời Ninh Uyển: “Vẫn chưa.”

Thưởng thức những thứ đẹp là việc thường tình của con người, nhìn người đẹp nhiều hơn hai cái cũng là bình thường. Nhưng việc này xảy ra trên người Phó Tranh, Ninh Uyển tự dưng cảm thấy đặc biệt không vui. 

Cũng may đáp án chưa gọi khiến cô nhẹ nhõm: “Chưa thì tốt! Vậy bữa cơm này anh đừng ăn nữa, chúng ta đi, tối nay tôi mời anh ăn cái khác.”

“Thế này đi, lát nữa anh đi trước, giả vờ tín hiệu điện thoại không tốt sau đó ra ngoài cửa. Còn tôi 10 phút nữa cũng bắt chước làm theo chuồn đi, như vậy không thấy ngượng ngùng, có thể nhẹ nhõm rời khỏi nhà hàng...”

Nhưng tiếc là Ninh Uyển không ngờ đề nghị vẹn cả đôi đường của mình lại gặp phải sự cự tuyệt kiên quyết của Phó Tranh: “Vào thì đã vào rồi, đến món cũng không gọi, trực tiếp chuồn đi, thực sự quá hèn hạ, hoàn toàn không giống chuyện một người đàn ông bình thường có thể làm.”

Phó Tranh nhìn Ninh Uyển một cái, mím môi, bày tỏ ý chết cũng không chịu: “Nhỡ như sau này đến nhà hàng này bị người ta nhớ ra, mất sạch thể diện, tôi không làm được.”

Ninh Uyển tức cười: “Anh còn nghĩ sau này đến nhà hàng này tiêu hoang sao? Không đến thì không phải ổn rồi sao? Hơn nữa anh tưởng mình là người nổi tiếng à, còn muốn người khác có thể nhớ rõ mình? Anh nghĩ cái gì đấy?”

Chỉ là Phó Tranh mím chặt môi, một lời không nói, lấy hành động biểu thị không hợp tác.

Người đàn ông ấu trĩ như vậy, không hợp tác. Ninh Uyển cũng không thể lôi anh đi: “Hôm nay anh nhất định phải ăn ở đây có đúng không?”

Phó Tranh dùng sự im lặng mặc nhận đáp án.

“Được thôi, nếu như anh thật sự muốn vậy, tôi cũng không có cách nào khác. Vậy được, tôi gọi món.” Ninh Uyển hết cách, tự mình rút quyển menu từ trong tay Phó Tranh.

Kết quả không nhìn không gấp gáp, nhìn rồi thì bị dọa sợ.

“Nhà hàng giết người cướp của gì đây?”

Một món chính bất kì mà đã hơn nghìn tệ! Đến súp bơ nấm đã 100 tệ? Cướp tiền sao?

Ninh Uyển nhìn giá món, quả thực ngây sợ: “Phó Tranh, anh đúng là không chọn đúng chỉ chọn đắt!”

“...” Phó Tranh đấu tranh nói, “Đắt cũng có đạo lý của đắt, khẩu vị thật sự không giống.”

“Anh từng ăn?”

Có vẻ như Phó Tranh hơi không cam lòng, dáng vẻ rất muốn trả lời từng ăn, nhưng cuối cùng cũng may anh thành thực, lương tri trong lòng khiến anh chọn ngậm miệng.

Menu không có gì chọn được, rất nhanh, Ninh Uyển gọi người phục vụ đến bắt đầu gọi món: “Một salad cá hồi.”

Người phục vụ mỉm cười ghi lại, thấy Ninh Uyển không tiếp tục, hỏi lại lịch sự: “Quý khác nếu đã chọn xong salad, vậy món khai vị, súp, món chính, tráng miệng chọn món nào ạ?”

Ninh Uyển cười: “Không cần đâu, gọi một salad là được.”

“...” Người phục vụ ngẩn người, nhìn Phó Tranh, ánh mắt thăm dò hỏi: “Chỉ một món salad?”

Trong lòng Ninh Uyển không hài lòng lắm, nhìn Phó Tranh làm gì, người gọi món không phải cô sao? Người phục vụ này bị sao thế? Hai người ăn cơm cứ nhất định là đàn ông ra quyết định sao? Nhìn Phó Tranh giống như quen anh vậy...

Ninh Uyển lặp lại không vui vẻ: “Chỉ một món salad.”

Nhưng tiếc là người phục vụ hiển nhiên không phải người hiểu chuyện, Ninh Uyển đã nhấn mạnh như vậy rồi, cô ta vẫn còn nhìn hướng Phó Tranh xác nhận lần nữa: “Anh chắc chắn?”

Ninh Uyển cũng nhìn Phó Tranh, trừng mắt nhìn anh, hiển nhiên Phó Tranh vẫn lòng tà không chết, cắn môi không nói tiếng nào, ở dưới bàn Ninh Uyển đá anh một cái, cuối cùng anh mới gật đầu bi thương tuyệt vọng, lòng như tro nguội. Dáng vẻ đó, oanh liệt trước mặt quần chúng bị người khác lăng nhục hận không thể đi tìm cái chết.

Cũng may người phục vụ thấy Phó Tranh cũng gật đầu, cuối cùng cũng không quấy rầy nữa, thu lại menu rời đi.

Đợi rất lâu, người phục vụ mới đến bày bánh mì nướng trước, sau đó lên món salad.

Ninh Uyển nhìn đĩa salad chỉ có một tẹo trước mặt, quả thực không nhìn nổi nữa: “Salad quái quỷ này, không phải chỉ một chậu cỏ sao? Đắt như vậy đã hai trăm! Chỉ có chút vậy?”

Phó Tranh vuốt vuốt mi tâm, giống như không thể chịu được nữa giải thích: “Cá hồi này được ướp với những nguyên liệu tươi ngon nhất được vận chuyển bằng đường hàng không, kết hợp với bưởi nho, diêm mạch, Tây Dương Quy, cải xoăn và sữa chua Hy Lạp làm thủ công, không phải một chậu cỏ, hương vị này mới có 200 vẫn được coi là rẻ rồi...”

Nét mặt Ninh Uyển để lộ sự phản đối cực lớn: “Anh nhìn anh đi, anh đều bị những thứ marketing này tẩy não rồi, hơn nữa gì mà Tây Dương Quy? Anh biết tên gọi khác của Tây Dương Quy là gì không? Người ta gọi là cải ngựa! Cải ngựa!”

“...”

Ninh Uyển chán ghét nhìn đĩa salad: “Anh ăn đi, đám cỏ nát này tôi không ăn.”

“Một đĩa salad ăn không no, nếu như đã gọi rồi thì gọi thêm chút nữa.”

Nhưng Phó Tranh đang chuẩn bị gọi người phục vụ, Ninh Uyển liền ngăn anh lại, cô chỉ vào bánh mì trước mắt: “Sao lại không đủ ăn? Ăn cái này đi, ăn bánh mì này để lót bụng, còn miễn phí nữa. Ăn xong anh thấy không đủ thì hỏi xin thêm người ta. Nhanh lên, ăn xong cải ngựa của anh đi, nơi này đắt quá, sau khi thanh toán tôi dắt anh đến nơi giá tiết kiệm hơn ăn bữa thứ hai.”

Rõ ràng Phó Tranh không từ bỏ, anh nỗ lực thêm vài lần, nhưng tiếc là Ninh Uyển hạ quyết tâm, vô cùng cố chấp, cuối cùng không gọi thêm gì nữa.

Nhưng không thể không khen ngợi, hoặc là do hiệu quả tác dụng tâm lý, Ninh Uyển ngồi ở nhà hàng đắt như vậy, đến bánh mì miễn phí trong tay hình như quả thực ngon hơn một chút so với nơi khác? Ăn xong một đĩa, cô lại hỏi người phục vụ đĩa thứ hai, mà trong quá trình này, trông Phó Tranh không được tự nhiên, hận không thể trốn dưới gầm bàn…

***

Trong ánh mắt như đèn pha của Chu Oánh Oánh bàn bên, Phó Tranh căng da đầu, ăn đĩa salad với nét mặt tê cứng, bắt đầu kiểm điểm và hối hận sâu sắc...

Một đĩa salad hai ổ bánh mì, Phó Tranh dùng nét mặt vô cảm mức độ cao nhất để che đậy tâm trạng nhục nhã giận dữ đến chết của mình, nhận phải những ánh mắt không hiểu nổi cũng người phục vụ quen thuộc, móc tiền thanh toán.

Nhà hàng trung bình 2000 tệ một người mà Phó Tranh nhìn lại hóa đơn của mình...

Rất tốt, 200, vậy mà thiếu đi một số 0.

Sớm biết ngày này, hà tất lúc đầu làm vậy? Nếu như biết bản thân sẽ lưu lạc đến bộ dạng này, Phó Tranh cảm thấy chi bằng mình khi nãy ngoan ngoãn nghe lời Ninh Uyển chuồn đi...

Mà điều khiến anh khó nhẫn nhịn nhất là ánh mắt cười trên nỗi đau khổ của người khác của em họ Chu Oánh Oánh, gặp phải trở ngại do “nhân vật” của mình, anh không có cách phát tác, chỉ có thể phát một ánh mắt cảnh cáo cho Chu Oánh Oánh.

Tiếc rằng có lẽ anh xuất ngoại nhiều năm không trở về, sức ảnh hưởng của mình không còn nữa, Chu Oánh Oánh lại dám phát trực tiếp trắng trợn trong nhóm.

Nhân lúc Ninh Uyển phải nhận điện thoại của đàn em nào đó, Phó Tranh móc điện thoại ra nhìn, suýt nữa không bị tức đến thăng thiên.

“Trời ạ! Cô gái này mạnh mẽ quá! Người sói!”

“Anh họ không phải bình thường rất ngang ngược sao? Kết quả lại phục tùng trước mặt cô ấy giống như gấu chó vậy?”

“Xin hãy giới thiệu nhân tài này!”

“Cô gái này rất xinh đẹp, nhưng mọi người nghe đi, lời của người ta nói hình nhưng không rõ tình hình của anh họ chúng ta lắm thì phải? Cho rằng anh họ rất nghèo sao? Không phải anh họ đi lừa tiền lừa sắc người ta chứ? Lừa đảo là phạm tội đó!”

“Có thể anh họ thích cosplay sắm vai nhân vật, cảm thấy rất thú vị? Dẫu sao loại người như anh họ bình thường quá kiềm chế, có chút sở thích kỳ quái cũng rất bình thường.”

“Mấy người đừng nói là có lẽ anh họ phát hiện xu hướng M? Bình thường trong nhà chúng ta không có ai độc ác với anh ấy đến mức anh vẫn luôn không tìm thấy chính mình, bây giờ đã tìm ra S thuộc về mình, mới thực sự buông thả linh hồn?”

“Vậy sau này chúng ta điểm ái* cho anh họ, sau này đồng tâm hiệp lực làm anh họ nhục nhã, chà đạp, đánh anh họ...”

* (Điểm ái: Phần mềm để người dùng có thể tùy ý tạo năng lượng công ích)

...

“Hahaha... Anh họ Phó Tranh bị mắng tới thảm quá!”

“Cải ngựa! Nhìn anh họ nghe đến chữ cải ngựa cả khuôn mặt méo mó kìa!”

“Anh họ khóc rồi, anh họ bị tổn thương rồi, anh họ nhận thua rồi, anh họ thất bại rồi...!”

“Sau này anh họ Phó Tranh còn mặt mũi đến nhà hàng này không? Có lẽ sẽ không đâu haha... Lần sau chúng ta họp gia đình thì đặt nhà hàng này đi! Để anh họ học hỏi từ quá khứ, đừng quên hồi ức tốt đẹp trong quá khứ kia!”

...

Nhóm chat là nhóm vui chơi ăn uống của thành phố Dung do các tiểu bối trong gia đình lập nên. Lúc đầu Phó Tranh không có trong đó, cũng là sau khi về nước mới bị một em trai họ add vào. Từ sau khi vào nhóm chưa từng phát biểu gì, đến mức các vị trong nhóm có lẽ không có phản ứng rằng Phó Tranh cũng ở trong nhóm, vẫn còn haha không kiêng dè.

Phó Tranh đanh mặt lướt xuống, mới phát hiện sau trăm tin nhắn các em trai em gái họ cười nhạo mình, vậy mà còn không sợ chết chỉnh sửa ảnh chụp phát sóng trực tiếp của Chu Oánh Oánh thành ảnh chế.

Haha!

Phó Tranh cười lạnh đánh một hàng chữ...

“Nhắc nhở mấy người một chút, tôi cũng ở trong nhóm.”

Câu này của anh vừa gửi, trong nhóm quả nhiên dừng mọi hành động. Phó Tranh giật khóe miệng, vừa chuẩn bị tiếp tục hăm dọa trong nhóm, Chu Oánh Oánh to gan lớn mật lại mạo phạm...

“Anh sắp không ở đây rồi.”

Lời này vừa dứt, còn chưa đợi Phó Tranh phản ứng lại, một tin nhắn nhảy ra, Phó Tranh cúi đầu nhìn....

“Bạn đã bị admin xóa khỏi nhóm chat.”

Tốt, tốt lắm, cực kì tốt!

Phó Tranh cảm thấy cuộc sống của mình chạm đến đỉnh cao rồi.

__________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi