KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Ninh Uyển nghe xong điện thoại của Trần Thước quay về, thì nhìn thấy Phó Tranh đứng trước cửa nhà hàng sầm mặt chau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết đang xem gì hết sức chăm chú. Đến khi cô đến gần anh, Phó Tranh mới như phát giác, có chút không tự nhiên lập tức tắt màn hình điện thoại.

Nhưng Ninh Uyển thị giác sắc bén, khi nãy tùy tiện liếc qua một cái đã nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của anh: “Làm thế nào xây dựng lại uy nghiêm?” Ninh Uyển hơi khó hiểu, “Anh xem cái này làm gì?”

Nét mặt Phó Tranh càng không tự nhiên, anh khẽ ho, tránh ánh mắt cô, giả vờ không quan tâm nói: “À, tùy tiện xem thôi, có một người bạn gặp chút chuyện, có thể cần phải xây dựng lại uy nghiêm, bảo tôi kiến nghị cho anh ta, tôi tùy tiện tra cứu chút.”

“Ra vậy.” Ninh Uyển gật đầu đã hiểu, “Thế nhưng thứ như uy nghiêm một khi đã mất thì sẽ không tìm lại được đâu. Giống như cởi quần áo dưới biển quay phim heo, càng không mặc lại được nữa...”

Cô chỉ tiện miệng nói hai câu, kết quả Phó Tranh nghe xong, vậy mà cả gương mặt đã đen sầm lại. Có vẻ như quan hệ người bạn này và anh rất thân thiết, vì thế vừa nghe cô nói, đau thay cho nỗi đau của bạn mình.

Ninh Uyển vừa nghĩ, càng không nhịn được an ủi Phó Tranh vài câu: “Cũng không sao đâu, anh xem những người quay phim heo đó, cuối cùng dứt khoát làm ngôi sao phim cấp ba. Chỉ cần ở nước họ hợp pháp, thực ra cũng không có gì, sẽ rất thoải mái đúng không? Uy nghiêm không có nữa cũng không nhất định là chuyện xấu, điều đó có thể khiến bạn anh gần gũi hơn với nhân dân.”

Rõ ràng là chuyện của bạn bè, nhưng Phó Tranh lại đặc biệt để bụng và cố chấp, anh nhìn Ninh Uyển: “Uy nghiêm nhất định có thể xây dựng lại.” Anh mím môi, thanh minh giống như đang thuyết phục bản thân, “Không phải có một câu nói như này sao? Cho dù trước kia vì cuộc sống đưa đẩy phải đóng phim heo, chỉ cần bản thân cố gắng, những bộ quần áo đã cởi đó bản thân đều có thể mặc lại từng chiếc.”

“Phó Tranh, không ngờ anh lại tin vào câu marketing của bài văn động viên.” Ninh Uyển không nhịn được cười haha, “Thứ như danh tiếng và nhãn hiệu, một khi đã treo lên thì rất khó cởi bỏ, có nghĩa là anh có trang lịch sử tăm tối rồi. Trừ khi người ta mất trí nhớ hoặc người biết đã chết, nếu không sẽ luôn luôn đào lại và cười cợt, mặc từng bộ quần áo anh đã cởi bỏ đó cũng là vì lần sau anh tiếp tục cởi.”

“...”

Rõ ràng chỉ là một phép loại suy, nhưng cũng không biết tại sao sắc mặt Phó Tranh trở nên càng tệ. Giống như tinh thần đã chịu đả kích, cả người dường như có cảm giác lung lay sắp gục của năm tháng gần đất xa trời. Dáng vẻ đó, nếu không phải Ninh Uyển đã biết sự thật, còn cho rằng chính anh mới bị người ta ấn đầu đi quay phim heo.

“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ chuyện của bạn anh nữa. Có phải anh chưa ăn no không? Đi thôi, dẫn anh đi ăn cái khác.” Ninh Uyển nhìn thời gian, “Đàn em của tôi sắp đến rồi, đi đi thôi.”

***

Lúc Ninh Uyển kéo Phó Tranh đến nhà hàng, Trần Thước đã có mặt. Anh ta vừa nhìn thấy Ninh Uyển đã mỉm cười, chỉ là đến khi nhìn thấy Phó Tranh bên cạnh cô, biểu cảm dừng lại một chút: “Đây là?”

Ninh Uyển cười giới thiệu: “Đây chính là người bạn tôi đưa đến cùng ăn cơm lúc nãy đã nói với cậu qua điện thoại.”

Ninh Uyển nói xong, vỗ Phó Tranh một cái, ánh mắt ám hiệu anh tự giới thiệu.

Cũng không biết tại sao, bắt đầu từ lúc nãy Phó Tranh đã có dáng vẻ hơi không để tâm, hồn vía lên mây.

Cũng may cô vỗ anh một cái, cuối cùng Phó Tranh đã hồi hồn, anh duỗi tay, giới thiệu với Trần Thước: “Chào cậu, tôi là Phó Tranh.”

Dáng vẻ đó, nề nếp đâu ra đấy giống như đang tiến hành hoạt động thương mại cao cấp gì đó.

Ninh Uyển hơi cạn lời: “Nề nếp như vậy làm gì? Trần Thước là đàn em của tôi, người quen, anh không cần giả vờ.” Nói xong, cô nhìn Trần Thước, giới thiệu, “Phó Tranh chính là luật sư thực tập kia khi trước thay cậu đến xã khu, sau này cũng là đồng nghiệp cùng công ty, mọi người làm quen trước cũng tốt.”

Trần Thước cũng giới thiệu đơn giản với Phó Tranh, sau khi ba người ngồi xuống liền gọi món, đúng lúc Phó Tranh có điện thoại, bèn rời chỗ ra ngoài nghe, vì thế trên bàn chỉ còn hai người Ninh Uyển và Trần Thước.

Trần Thước vừa gọi món vừa dò hỏi ý kiến của Ninh Uyển: “Có muốn cá thu đao không? Cá thu đao của nhà hàng này không tệ, đậu bắp được không?”

Ninh Uyển gần như không nghĩ nhiều cắt ngang anh ta: “Một phần cá hồi đi.”

Trần Thước ngẩn người: “Tôi nhớ chị không thích ăn cá hồi.”

“Tôi không thích cá lắm, nhưng hình như Phó Tranh thích ăn cá hồi, gọi một phần cho anh ấy.”

Lời này Ninh Uyển nói tự nhiên, không ý thức có gì sai, thế nhưng vào tai Trần Thước lại là một chuyện khác.

Lúc Ninh Uyển nhắc với anh ta muốn dẫn một người bạn đi cùng, Trần Thước vô thức cảm thấy là một bạn nữ nào đó, nhưng lần đầu tiên thấy Phó Tranh anh ta đã cảm thấy không thoải mái.

Giống như trong một lãnh địa không thể có hai động vật giống đực cường tráng, tự nhiên Trần Thước không thích Phó Tranh. Tuy Ninh Uyển giới thiệu anh ta chỉ là một luật sư thực tập, còn đang được Ninh Uyển dạy dỗ. Nhưng Trần Thước lại vô cớ ngửi được mùi kiêu ngạo của bậc bề trên trên người anh ta, khiến anh vô thức có một loại cảm giác cạnh tranh bị khiêu khích.

Mà rõ ràng anh ta mới là người quen biết với Ninh Uyển lâu hơn, thái độ Ninh Uyển đối đãi Phó Tranh lại quen thuộc hơn, ánh mắt và hành động chân tay của Ninh Uyển với anh đều tùy ý, hoàn toàn không có cảm giác khoảng cách.

Trong lòng Trần Thước hụt hẫng, anh ta ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển, dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Đàn chị đã biết người ta thích ăn cá hồi rồi? Thế chị biết tôi thích ăn gì không?”

Quả nhiên Ninh Uyển sững sờ.

Trần Thước thở dài trong lòng, cười nói: “Tôi đùa thôi.” Anh ta lật menu, tự chuyển đề tài, “Không phải trước kia đàn chị rất bài xích người đến thế chỗ tôi sao? Sao bây giờ cảm thấy quan hệ hai người không tệ?”

“Phó Tranh à.” Quả nhiên cô cười, giọng điệu thả lỏng, “Anh ấy cũng không phải lính nhảy dù gì, không phải dựa quan hệ, là trước kia tôi đã hiểu lầm. Thực ra anh ấy không tệ, chỉ là nhiều khi hơi giả vờ, nhưng có thể thông cảm. Bởi vì tuổi anh ấy lớn hơn chúng ta, nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm công việc. Người lớn tuổi một chút ấy chắc chắn dễ sĩ diện, có lẽ cảm thấy 30 tuổi rồi vẫn là một gà mờ thì rất ngại. Cậu biết là được rồi, đừng đâm chọc, cũng đừng để ý là được. Con người anh ấy rất đáng tin, cũng rất chăm chỉ với công việc.”

Trần Thước chau mày nghe Ninh Uyển nói tốt giải thích cho Phó Tranh, chỉ cảm thấy mây đen trong lòng đang đè xuống, Phó Tranh này ở đó chưa bao lâu, sao đã khiến Ninh Uyển che chở như vậy?

Ninh Uyển hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi tâm trạng của Trần Thước, không lâu sau, Phó Tranh từ bên ngoài về bàn ăn, cô lại chuyển menu cho Phó Tranh, “Anh nhìn xem còn muốn gọi thêm gì không? Muốn ăn gì thì gọi là được.”

Không phải Ninh Uyển đa nghi, từ sau khi Phó Tranh rời khỏi nhà hàng cao cấp vừa rồi, sắc mặt luôn u ám không ổn, đây không phải là vẻ mặt âm u bình thường, giống như chịu đả kích to lớn gì, nhân sinh quan bị cuộc sống đập nát, đến mức bây giờ trên mặt chỉ lộ vẻ ngẩn ngơ không cam chịu.

Bộ dạng của anh vô cớ khiến Ninh Uyển hơi khó chịu, cô kiểm điểm lại mình, cảm thấy bộ dạng Phó Tranh như nảy mình khó tránh khỏi liên quan. Hay là khi nãy ở trong nhà hàng cô giáo huấn anh quá nặng? Tuy hận sắt không thể rèn thành thép, nhưng có phải dùng từ quá kịch liệt? Dẫu sao Phó Tranh đã 30 tuổi, bị một cô gái ít tuổi hơn mình mắng phủ đầu thành thế này, có lẽ lòng tự tôn của đàn ông chịu tổn thương nghiêm trọng...

Ninh Uyển càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không đúng, cô nghĩ lại cũng đúng. Phó Tranh lại không phải cô, nội tâm cô sắt đá, còn không cho phép người ta là một bông hoa yếu đuối sao? Tuy gia đình sa sút, nhưng Phó Tranh trước kia chưa từng làm việc, chưa gặp phải các đòn hiểm của chủ nghĩa xã hội, nội tâm tương đối yếu đuối cũng không phải không thể hiểu. Hành động mạnh mẽ như hổ lúc nãy của mình, quả thực hơi không thương hại anh....

Vừa nghĩ như vậy, Ninh Uyển đứng ngồi bất an, cô không ngừng liếc Phó Tranh, quả thật như vậy, món đã dọn lên, Phó Tranh khi nãy chưa ăn nó vẫn cụt hứng, hai con mắt hơi trống rỗng, trên mặt vẫn là bộ dạng thê lương lòng như tro nguội, trong bữa ăn Ninh Uyển nói chuyện cùng Trần Thước, trên mặt anh vẫn là trạng thái đi vào cõi tiên...

“Phó Tranh, anh thử cánh gà này đi, rất ngon.”

“Đậu phụ Nhật này tranh thủ ăn nóng mới ngon!”

“Trứng hấp hải sản này cần gọi thêm không?”

Kết quả dẫu Ninh Uyển quan tâm chăm sóc anh thế nào, trạng thái Phó Tranh vẫn u ám, mím khóe môi, ngồi đấy yên lặng.

Cô vốn muốn để Phó Tranh làm quen Trần Thước, dẫu sao đội Trần Thước theo rất tốt, là người đáng tin, sau này không chừng có thể dẫn dắt Phó Tranh, nhưng Phó Tranh này cũng không biết làm sao, bị cô nói hai câu đã hoàn toàn đau không muốn sống. Cả bữa cơm cũng không chủ động nói chuyện với Trần Thước, Ninh Uyển không biết phải làm sao, quyết định không quản anh nữa, đứng dậy vào nhà vệ sinh. 

Cô vừa đi, Trần Thước nhìn Phó Tranh nói: “Phó Tranh phải không? Nghe Ninh Uyển nói trước kia anh không có kinh nghiệm làm việc?”

Trần Thước khẽ mỉm cười, hắng giọng nói: “Vậy sao anh nghĩ 30 tuổi mới dấn thân vào công việc luật pháp? Phải biết rằng, 30 tuổi mới bắt đầu nghiên cứu ngành này, quả thực cất bước sẽ rớt lại phía sau so với người khác. Tuy học không sợ muộn, nhưng cũng không dễ dàng đạt hàng top trong nghề luật sư này.”

Hôm nay Phó Tranh đã chịu đả kích to lớn quá nhiều, đến mức lúc mới bắt đầu quả thực ngây ngây ngẩn ngẩn, trong đầu anh hoàn toàn bị câu nguyền rủa “một khi đã cởi quần áo thì sẽ không mặc lại nữa” của Ninh Uyển bủa vây, trong phút hoảng hốt thậm chí cảm thấy mình có thể đồng cảm với nam diễn viên phim AV bất đắc dĩ đóng phim heo.

Anh hoàn toàn không hứng thú gì với đàn em Ninh Uyển giới thiệu, nhưng không ngờ đối phương lại rất có hứng thú.

Chỉ là vấn đề này, hỏi không khách khí tí nào.

Nghe rõ như đang lo cho bản thân mình, nhưng ánh mắt và giọng nói của đối phương, Phó Tranh đều ngửi thấy tính công kích và sự cố ý đang cố gắng kìm nén. Điều này đã kéo Phó Tranh quay về từ trạng thái tư tưởng không tập trung.

“Luật sư vốn là công việc kinh nghiệm là tối cao nhất, cho dù 70 80 tuổi, chỉ cần thân thể mạnh khỏe, logic sáng suốt hoàn toàn vẫn có thể làm việc, thậm chí còn nhận sự trọng dụng hơn các luật sư trẻ tuổi, dùng tuổi tác định nghĩa thành tựu công việc không có ý nghĩa gì cả.”

Anh nhìn Trần Thước một cái: “Rất nhiều người có thể sai ở một chỗ, cảm thấy trẻ trung chính là vốn liếng, lúc càng trẻ đã dấn thân vào một công việc, làm sớm hơn người khác trên hai năm đã cảm thấy mình giỏi giang, cảm thấy có thể chỉ điểm giang sơn. Tuổi nghề lâu năm có thể cậy già lên mặt, nhưng nói thật, có nhiều người không có thiên phú cũng không có năng lực, cày cuốc ở một lĩnh vực hơn mười năm thậm chí làm việc còn không thuần thục bằng một người làm một năm.”

Phó Tranh mỉm cười: “Giống như cậu, mặc dù nhìn trông như hơn 30 tuổi, nhưng tôi nhìn cậu ăn nói liền cảm thấy một nhân tài như cậu, cho dù tuổi này mới vào lĩnh vực luật pháp, cũng có thể tạo ra vùng đất cho mình.” Phó Tranh nói đến đây, giả vờ khó hiểu chân thành hỏi: “Nhưng nghe cậu gọi Ninh Uyển của chúng tôi là đàn chị, là cậu đi học rất muộn hay học lại cấp ba mấy năm?”

Trần Thước chỉ cảm thấy mình sắp tức chết rồi! Diện mạo anh ta quả thực hơi trưởng thành, bình thường đi lại trên đường trông khá già hơn so với Ninh Uyển, nhưng bị nói thành hơn 30 tuổi còn học lại mấy năm, điều này thật khó chịu nổi.

Trực giác của anh ta không sai, Phó Tranh này quả nhiên không phải đèn sắp cạn dầu, còn Ninh Uyển của chúng tôi? Trần Thước chỉ cảm thấy ngụm tức sắp phá vỡ lồng ngực rồi, Ninh Uyển là của nhà anh sao? Anh cũng xứng? Một trợ lý luật sư mới bắt đầu thực tập ở tuổi 30, còn cảm thấy mình rất giỏi?

Trần Thước cười miễn cưỡng: “Đến khi anh làm luật sư 2 năm, anh sẽ biết được. cường độ công việc luật sư khá lớn, quả thực khiến người già đi. Dù sao tôi cũng chỉ là một người trẻ hai mấy tuổi, diện mạo không tệ, anh nhìn tôi hơi già và bị anh hiểu lầm trên 30 tuổi. Nhưng anh đã 30 tuổi, càng phải chú ý dưỡng nhan trong tương lai, không thì thêm hai năm nữa, cũng không phải không có khả năng 30 tuổi mà trông như 40 50 tuổi.”



***

Ninh Uyển đi nhà vệ sinh xong quay về chỗ ngồi, phát hiện mình vừa đi, Trần Thước và Phó Tranh giống như đã nói chuyện, hơn nữa tình cảm phát triển thần tốc. Vậy mà bọn họ sục sôi nói về dưỡng nhan và sản phẩm bảo vệ sức khỏe. Phó Tranh một mặt ôn hòa giới thiệu cho Trần Thước kem mờ nếp nhăn nam giới, Trần Thước một mặt thân thiện giới thiệu cho Phó Tranh viên nang chống lão hóa Nutrilife. Anh nói tôi nói, anh đề cử một món, tôi cũng nhất định phải gửi một món, hai bên trao đổi lịch sự, hoàn toàn minh chứng cho truyền thống tốt đẹp có qua có lại của dân tộc Trung Hoa.

Nhìn Phó Tranh phấn chấn lại, không chìm đắm trong sự nuối tiếc không thể đi nhà hàng cao cấp và sự ủ rũ bị giáo huấn, Ninh Uyển cảm thấy vui từ tận đáy lòng, cô cảm thấy mình giới thiệu Phó Tranh và Trần Thước quen nhà thật sự rất đúng.

“Tôi biết ngay hai người nhất định rất thích nhau và có thể làm bạn tốt mà.”

Có lẽ nói chuyện quá nhiệt tình đến mức hơi mất khống chế, lời này Ninh Uyển vừa thốt ra, Phó Tranh và Trần Thước lộ vẻ không tự nhiên. Ninh Uyển không ngờ giữa hai người đàn ông cùng chung sở thích thì ra còn biết ngại và xấu hổ nữa. Cũng may dưới sự kiên trì của cô, Phó Tranh và Trần Thước đã add Wechat của nhau. 

“Như vậy hai người có thể nói thỏa thích trao đổi các sản phẩm dưỡng nhan của nam giới rồi!” Ninh Uyển cảm khái nói “Thật sự không ngờ hai người lại nghiên cứu sâu về sản phẩm bảo vệ sức khỏe như vậy, đúng là cùng chung sở thích! Sau này trao đổi nhiều hơn nữa nhé!”

Nhưng tiếc là hồi đáp Ninh Uyển là sự im lặng kỳ lạ của hai người đàn ông, không phải khi nãy mới nói chuyện nhiệt tình như lửa sao? Sao cô vừa đến đã thấy xấu hổ rồi?

Tình bạn của đàn ông, thật sự kỳ lạ. Sở thích của đàn ông, càng kỳ lạ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi