KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Bài nhạc đệm giữa Phó Tranh và Trần Thước rất nhanh bị Ninh Uyển ném ra sau đầu. Công việc luật sư xã khu luôn lúc bận lúc rảnh. Hôm qua còn rất nhàn, hôm nay bận bịu trả thù lại ngày hôm qua.

Hôm sau từ khi bắt đầu đi làm, Ninh Uyển với Phó Tranh luân phiên nhận gần 20 cuộc điện thoại tư vấn, còn sắp xếp thời gian tiếp đón hai đợt tư vấn tại chỗ. Mà mọi việc cứ dồn vào một lúc, Lục Phong đi công tác trở về cũng hẹn thời gian nói chuyện trực tiếp với Vương Lệ Anh vào hôm nay.

Sau khi Ninh Uyển và Phó Tranh vừa tiễn một đợt khách tư vấn, Lục Phong Và Vương Lệ Anh cũng lần lượt đến văn phòng.

Vương Lệ Anh gặp lại Lục Phong, trăm cảm xúc lẫn lộn, nét mặt cũng ngượng ngùng và áy náy: “Tiểu Lục, là tôi có lỗi với cậu, là tôi không có văn hóa, cho rằng...”

Sự việc có thể lộ ra chân tướng, hai người đối mặt nói chuyện, đây vốn là chuyện đáng vui mừng. Một khi hiểu lầm được gỡ bỏ, xử lý những chuyện sau này sẽ đơn giản hơn.

Thế nhưng Ninh Uyển không ngờ Vương Lệ Anh vừa mở miệng, thì bị giọng nói thô lỗ của đàn ông cắt ngang.

“Muốn cho người khác nhà, đừng có mơ!”

Kèm theo giọng nói vô cùng hung bạo là âm thanh của cánh cửa bị đá mở mạnh mẽ đập vào tường. Ninh Uyển ngẩng đầu, mới nhìn thấy Quách Kiến Quốc nét mặt tái mét. Theo sau anh ta là em trai nét mặt khó coi như nhau, sau khi hai người nối đuôi nhau vào phòng làm việc, vợ của bọn họ cũng đanh mặt đi vào phòng, người vào cuối cùng là Quách Kiến Hồng.

“Mẹ, mẹ thật sự trúng tà gì vậy? Khó khăn lắm bọn con mới khuyên mẹ không kết hôn nữa, kết quả giờ nói muốn ký thỏa thuận gì mà để nhà cho một người không thân chẳng quen?” Vợ Quách Kiến Quốc trừng đôi mắt hồ ly của mình, giọng nói sắc bén phẫn uất, “Mẹ không tuyệt hậu, trong nhà còn hai người con trai cơ mà, cứ cho mẹ không cho Kiến Quốc nhà con, cho nhà Kiến Trung, bọn con cũng sẽ không tức giận!”

Lời này vừa dứt, vợ của Quách Kiến Trung lập tức phụ họa theo: “Sao lại không phải chứ? Mẹ, anh cả chị dâu và bọn con là người thân của mẹ, bây giờ mẹ không nói thêm lời muốn đem nhà cho một gã Trình Giảo Kim xông ra giữa đường, mẹ thế này là có ý gì?”

Bình thường vợ của Quách Kiến Quốc và Kiến Trung vẫn luôn không hợp nhau, thế nhưng đã đến lúc này lại đoàn kết thống nhất lập trường, hai người vừa mắng vừa gọi vừa kêu oan, hai anh em Kiến Quốc, Kiến Trung lại lúc lúc chêm thêm vài câu, hiện trường là một màn hỗn loạn...

“Mẹ! Chuyện này bọn con tuyệt đối không đồng ý!”

“Mẹ! Mẹ đã già hồ đồ rồi! Chúng con mới là người thân của mẹ! Chúng con mới là người phụng dưỡng đưa tiễn mẹ!”

Thấy dùng lời khuyên bảo không nhận được câu trả lời, hai đôi con trai con dâu này liền bắt đầu dùng những từ ngữ mang hàm ý đe dọa dụ dỗ.

“Mẹ, sau khi mẹ bị bệnh điều trị còn phải dựa vào con trai con dâu bọn con chăm sóc mà? Nếu như mẹ đem nhà cho người khác, vậy có thể bọn con không có tiền chăm sóc mẹ rồi. Dẫu sao cuộc sống của bọn con không quá khá giả. Bây giờ nuôi một đứa con phải tiêu nhiều tiền, hơn nữa bọn con còn chuẩn bị sinh đứa thứ hai, chẳng lẽ không cố gắng sinh cho mẹ đứa cháu nối dõi tông đường sao?”

“Chăm sóc mẹ?” Sau khi im lặng rất lâu, Vương Lệ Anh cuối cùng mở miệng, giọng nói mệt mỏi của bà mang theo ý hận, “Trước khi mẹ không định cho Tiểu Lục nhà, mấy đứa đã chăm sóc mẹ chưa?”

“Mẹ không có văn hóa, lại mắc bệnh ung thư, nhưng mẹ không phải đồ ngốc, mấy đứa nghĩ gì đừng tưởng mẹ không biết!” Vương Lệ Anh cười khổ sở, “Mấy đứa còn có thể phụng dưỡng đưa tiễn mẹ? Chúng mày chỉ mong mẹ chết sớm, cũng sẽ sớm được chia căn nhà và tiền của mẹ.”

“Mẹ muốn đi trị bệnh, mấy đứa nói thế nào? Nói mẹ đừng hóa trị, chữa bệnh truyền thống là được.”

Nét mặt Quách Kiến Trung khá khó coi, nhưng vẫn biện minh: “Mẹ, cái đó cũng là chúng con nghĩ cho mẹ. Hóa trị thật sự tổn hại sức khỏe, mẹ đã già rồi, chưa chắc đã chịu đựng nổi, chúng con đã xin tư vấn bác sĩ, có những bệnh chữa hay không chữa thì thời gian sống cũng không chênh lệch là bao. Nếu như đi chữa bệnh còn là bị dằn vặt, nước thuốc hóa trị đều có độc, thân thể mẹ bị đào rỗng càng dễ xảy ra chuyện. Nghe nói người già chi bằng chữa bệnh truyền thống, chất lượng những năm sống cuối đời còn cao hơn, bọn con thật sự vì nghĩ cho mẹ...”

“Kiến Trung, đừng nói những lời như này nữa. Hôm đó ở bên ngoài bệnh viện, mày và con dâu đã nói những gì? Nói rằng vốn kế hoạch năm mới đi du lịch, kết quả bây giờ không dám đặt vé máy bay.” Trên khuôn mặt bệnh tật khô héo để lộ nụ cười trào phúng, “Sao mày không nói xem tại sao không dám đặt vé máy bay đi!”

Hai vợ chồng Quách Kiến Trung nghe xong lời này cũng không biết tại sao sắc mặt lúc đỏ lúc tái, nhưng đều không nói chuyện.

Khóe mắt Vương Lệ Anh khô khốc rướm nước mắt: “Lúc đầu mẹ nghe chúng mày nói, cho rằng chúng mày cảm thấy thời gian của mẹ không nhiều, năm mới đến không ra ngoài chơi nữa mà chuẩn bị ở bên cạnh mẹ, trong lòng còn hận mình thật kém cỏi, sao lại mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này chứ? Kết quả chúng mày nói gì?”

“Chúng mày nói mẹ thế này xem chừng không vượt qua năm mới, sợ chết trong thời gian tết, nếu như đi chơi bên ngoài còn phải đổi vé quay về chịu tang, quá lãng phí tiền bạc. Nhưng nếu không quay về sợ nhà Kiến Quốc cậy thế giành mất phần lớn nhà và tiền bạc, còn lo lắng và oán trách khả năng mẹ chết không đúng lúc.”

Vương Lệ Anh nói đến đây, cả người nghẹn ngào: “Kiến Trung, vậy mẹ hỏi mày, lúc nào mẹ chết mới gọi là đúng lúc?”

Sắc mặt Kiến Trung khó coi, bị chất vấn tới một câu không nói, vợ của anh ta cũng ngoảnh mặt chỗ khác.

Quách Kiến Quốc nhân cơ hội bày tỏ thái độ: “Mẹ, con và nhà em trai không giống nhau, chúng con...”

“Chúng mày không giống nhau. Tuy chúng mày không bỏ ra cho mẹ một đồng tiền chữa bệnh, bình thường một đồng cũng không đưa, ngược lại còn nói bóng gió hỏi mẹ tiền trợ cấp cho chúng mày, nhưng lúc mẹ bệnh còn mang hoa quả cho mẹ.”

Nét mặt Quách Kiến Quốc giãn ra muốn phụ họa thêm liền nghe Vương Lệ Anh tiếp tục nói:

“Nhưng hoa quả mỗi lần đem đến đều đã thối, vừa nhìn đã biết nhà mày không kịp ăn lại cảm thấy vứt đi thì tiếc, vợ mày còn không biết sao? Đồ nếu không thối không hỏng, cho dù vứt đi cũng không muốn cho mẹ. Con chó chúng mày nuôi còn ăn thứ rất đắt gọi là thức ăn cho chó nhập khẩu gì đó, còn mẹ? Mẹ là mẹ chúng mày, cũng không bằng một con chó trong mắt chúng mày!”

“Mẹ đã sống cả đời này luôn không ngừng kiểm điểm bản thân, nhìn người khác đi làm kiếm tiền, hận mình vì đã bỏ lỡ cơ hội đưa ra quyết định không đúng lúc; mua nhà cho mày và anh trai, lại hận mình không chờ được hai năm giá nhà thấp nhất ra tay không đúng lúc; mẹ bệnh không có cách nào chăm con cho hai đứa, lại hận mình bệnh tật không đúng lúc... Không ngờ đến cuối cùng, còn bị chúng mà chê có thể chết không đúng lúc.”

Nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt già nua của Vương Lệ Anh: “Mẹ không ngờ, hai đứa con trai mẹ yêu như vậy, đều không có lương tâm. Bây giờ mẹ nghĩ thông rồi, mẹ sắp chết, không muốn khiến bản thân ấm ức nữa, không muốn để lại nhà và tiền cho hai thứ bất hiếu chúng mày.”

Tuy Ninh Uyển cũng nghe dì Tiêu đề cập đến chuyện con trai con dâu của Vương Lệ Anh bất hiếu, nhưng nghe tận nơi tận tai bà cụ tố cáo chi tiết như vậy, thật sự khiến người khác than tiếc.

Gương mặt đỏ của Quách Kiến Hồng từ vô cùng kinh ngạc đến tự trách và áy náy theo lời tố cáo của mẹ, quanh năm suốt tháng cô ấy ở bên ngoài, hiển nhiên không ngờ tới anh trai và chị dâu của mình lại đối xử với mẹ như vậy.

Sự việc đến mức này, hai nhà Quách Kiến Quốc và Kiến Trung bị bác bỏ tới mức không nói lên lời. Ninh Uyển hắng giọng, chuẩn bị đàm phán thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng theo kế hoạch của Vương Lệ Anh với Lục Phong, thế nhưng cô chuẩn bị mở miệng, Quách Kiến Quốc lúc trước còn câm như hến đột nhiên mở miệng...

“Mẹ, căn nhà này không thể để lại cho Lục Phong.” Anh ta ngừng một chút sau đó lên giọng, “Mẹ muốn dùng cách thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng cũng được thôi, vậy chúng ta sẽ đi theo con đường luật pháp. Mẹ phải biết tuy căn nhà này chỉ viết tên mình mẹ, nhưng đây là tài sản vợ chồng chung của mẹ và bố, vậy chính là mỗi người một nửa. Bố đã qua đời, bọn con để ý mẹ không nhà để ở, cũng không nói gì, để lại căn nhà cho mẹ tiếp tục dùng. Nhưng nghiêm túc mà nói, căn nhà này một nửa là của bố, chính là của để lại của bố. Bố cũng không để lại di chúc nói tài sản của mình để lại cho riêng mẹ, vậy theo luật, con, Kiến Trung, Kiến Hồng và mẹ đều là người thừa kế hợp pháp của phần tài sản này. Đối với mỗi nửa của tài sản này có thể yêu cầu một nửa chia bốn, chúng con mỗi người đều có quyền hưởng 1/8 số tiền của căn nhà này.”

Quách Kiến Quốc rõ ràng đã sớm chuẩn bị, nói rõ ràng đâu ra đấy: “Bây giờ mẹ muốn cho người khác một nửa căn nhà của mẹ, cũng được thôi, nhưng nửa còn lại là tài sản của bố, không phải mẹ nói là được. Con không đồng ý số tiền trong nửa căn nhà thuộc về con cho người khác, đó hoàn toàn chính xác là phần của con!”

Quách Kiến Trung nghe anh trai nói như vậy, lập tức phụ họa theo: “Con cũng phải lấy lại phần của mình!”

Hai người hát xướng mặt trắng, vợ của họ cũng lập tức hát xướng mặt đỏ: 

“Mẹ, cho dù mẹ có ý kiến với bọn con thì mẹ cũng phải để ý tới thể diện của bố. Tuy mẹ không kết hôn cùng Lục Phong, nhưng để lại nhà cho anh ta không thân không quen, sau này không bị người khác đàm tiếu sao? Căn nhà nào mà không để lại cho con trai mình chứ?”

“Nếu như bố ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn tức chết! Mẹ như vậy xứng với bố con không? Chắc chắn bố không muốn căn nhà cả đời vất vả mua được lại bị người khác chiếm lời! Dẫu sao tuy nói căn nhà này là tài sản chung của mẹ và bố lúc sinh thời, nhưng tiền đều từ bố mà ra.”

Hai con trai cũng lập tức vội vàng theo lời của vợ từng bước ép bức: “Mẹ, nếu như mẹ viết thỏa thuận di tặng phụng dưỡng cho Lục Pong, vậy bọn con liền lập tức yêu cầu phân chia căn nhà này. Dù sao phần của bố bọn con muốn chia cũng là hợp pháp hợp lý. Cho nên nếu mẹ lập tức bán nhà, trả chúng con phần tiền vốn thuộc về chúng con. Nếu mẹ không bán nhà, đưa 1/8 số tiền giá thị trường căn nhà giống vậy cho chúng con.”

Ninh Uyển hoàn toàn không ngờ hai con trai lại chống đối bức ép bà cụ chia nhà ngay tại trận, đây rõ ràng là làm khó. Bà cụ chỉ đứng tên căn nhà này, nếu như bán rồi thì sau này ở đâu? Phải biết rằng người già bị bệnh sống một mình không dễ thuê nhà, chủ nhà đều sợ người chết trong nhà xúi quẩy. Nhưng nếu như không bán, muốn ký thỏa thuận di tặng, con trai thúc ép bà phải trực tiếp đưa số tiền tương đương, trong tay người già đâu có nhiều tiền mặt như vậy?

Sở dĩ tranh chấp thừa kế tài sản gia đình khó xử lý, thông thường là vì những vấn đề này. Nhà không dễ dàng phân chia như tiền mặt, suy nghĩ của mỗi người thừa kế không giống nhau, muốn cân bằng thật sự rất khó.

Chỉ là Ninh Uyển vừa muốn mở miệng hòa giải, lại nghe Vương Lệ Anh mở miệng.

Vẻ mặt bà cụ kích động, giọng nói thậm chí hơi khàn: “Mẹ chết rồi cho dù có gặp mặt với bố chúng mày bên dưới, người mất mặt cũng không phải mẹ, là ông ta! Mẹ vất vả làm lụng cả một đời, nuôi 3 đứa con khôn lớn cho ông ta, còn ông ta? Ông ta nuôi một đứa con bên ngoài!”

Lời của bà khiến mấy đứa con đều chết lặng.

“Điều này không thể nào! Mẹ đừng vu oan bố!”

“Lúc nào bố ngoại tình chứ? Mẹ, mẹ đừng ăn nói linh tinh!”

Vương Lệ Anh lại cười lạnh: “Mấy đứa đương nhiên không biết, những chuyện bê bối bố chúng mày làm còn nhiều lắm. Mẹ vì chúng mày nhịn nhục, không muốn ảnh hưởng mấy đứa, một câu cũng chưa từng nói. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mẹ đã sống những ngày tháng gì vậy? Đến cuối chúng mày cũng không hiểu cho mẹ, cuối cùng còn lấy ông ta ép mẹ, cả đời này mẹ có chỗ nào có lỗi với ông ta?”

“Còn về căn nhà này là của mình mẹ, không liên quan chút nào đến bố mấy đứa, mẹ muốn cho ai thì cho, cũng không cần phân chia tài sản cho chúng mày! Căn nhà này là mẹ chịu không nổi bố mấy đứa và sau khi ly hôn với ông ta, lúc đó vừa đúng lúc ông ta gặp cơ hội thăng chức, sợ loại chuyện ngoại tình ly hôn gây ồn ào lớn ảnh hưởng đến danh tiếng ông ta trong đơn vị, muốn yên bình nên mới sau khi ly hôn mua cho mẹ, để tên mẹ! Cho nên căn nhà này đứng tên mình mẹ, mua xong nhà, mẹ nhìn phần tình nghĩa này mới tái hôn. Nếu mấy đứa không tin, mẹ có thể đem giấy chứng nhận ly hôn, giấy chứng nhận tài sản lúc đó cho mấy đứa xem.”

Lý do từ chối này của Vương Lệ Anh khiến đám con trai con dâu kinh ngạc đến ngây ngốc, bọn họ ngàn tính vạn tính cũng không tính đến giữa bố mẹ còn có loại chuyện này. Căn nhà này đã thuộc về mình Vương Lệ Anh, thì cách ép bức cản trở dùng danh nghĩa tài sản của bố yêu cầu phân chia nhà hoàn toàn không tác dụng.

Sự việc đến mức này, Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung cũng bất chấp không quan tâm lễ nghĩa liêm sỉ nữa, trước mặt tiền bạc, tình thân đối với bọn họ rõ ràng không quan trọng, hai người hoàn toàn lật mặt.

“Được, căn nhà này là của mẹ, mẹ muốn xử lý thế nào mẹ nói là được. Nhưng nếu mẹ khăng khăng cố chấp để người ngoài chiếm lời, cũng đừng trách bọn con không quản việc mẹ dưỡng lão. Đến lúc người ngoài này có nhà của mẹ rồi không quan tâm sống chết của mẹ nữa, mẹ gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, lúc đó đừng tìm bọn con!”

“Sau này mộ của mẹ cũng tìm thằng đó quét, ngày giỗ mỗi năm cũng đừng tìm bọn con! Thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng chỉ có thể bảo đảm trước khi mẹ chết nó quan tâm mẹ, mẹ chết rồi, cũng không phải con trai ruột, con xem sau này ai thăm mộ mẹ. Sau này ở dưới suối vàng, mọi người đều có đồ cúng giỗ, mẹ chỉ biến thành cô hồn dã quỷ thôi!”

Hai đứa con trai thi nhau hùng hổ dọa người, bà cụ như Vương Lệ Anh không có văn hóa, lúc sống gian khổ một đời, nhưng lại rất quan tâm đến việc dưỡng già đưa tiễn và quét mộ, lễ tang sau chết. Lời của Quách Kiến Trung và Quách Kiến Quốc hoàn toàn đâm dao vào tim bà cụ. Quả nhiên là vậy, những lời này khiến gương mặt Vương Lệ Anh lộ ra nét xoắn xuýt và do dự đau khổ.

“Mẹ, không sao đâu, mẹ muốn làm gì thì làm thế ấy đi.” Cũng là lúc này, Quách Kiến Hồng vẫn luôn không nói chuyện cuối cùng mở lời, giọng nói cô không lớn lại rất tỉnh táo điềm tĩnh, “Hai anh trai không phụng dưỡng đưa tiễn mẹ, thế để con làm cho mẹ. Mẹ sống cho tốt, chữa bệnh cho tốt, đừng nói những chuyện dọn mộ hay không dọn mộ. Hơn nữa cho dù hai anh trai không quản mẹ, con quản.”

Thực ra từ đầu đến cuối, cô ấy là một đứa con gái không được yêu thương, gần như không có cảm giác tồn tại trong căn nhà này. Giọng điệu hiện tại cũng không dũng cảm, thế nhưng giống như mang chút sức mạnh.

Quách Kiến Hồng nhìn Vương Lệ Anh, hốc mắt đỏ lên: “Mẹ, con không cần nhà của mẹ, không cần tiền của mẹ, con chỉ thương mẹ thôi. Là con bất hiếu, là con sau khi gả đi chưa từng quan tâm mẹ, không biết anh trai và chị dâu lại đối xử với mẹ như vậy. Nhà của mẹ muốn cho ai thì cho, cái gì con cũng không cần, nhưng con là con gái mẹ, mẹ nuôi con khôn lớn, con phụng dưỡng mẹ già, mẹ đừng sợ.”

Cô ấy nói đến đây, giọng nói mang chút áy náy: “Con đã tìm được công việc ở thành phố Dung, tuy không phải công việc nhiều tiền, nhưng cũng đủ để mấy người nhà ta ăn cơm.” Quách Kiến Hồng lau nước mắt, “Mẹ chịu khổ nhiều rồi, con không muốn mẹ khổ thêm nữa.”

Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung dắt theo Quách Kiến Hồng cùng đến vốn nghĩ rằng em gái có thể giúp bênh vực thuyết phục mẹ, kết quả cuối cùng Quách Kiến Hồng lại hoàn toàn phản chiến, quả thực tức không nói lên lời.

“Con gái đúng là bát nước đổ đi, khuỷu tay nghẹo bên ngoài, mày không giúp hai anh trai lại đi giúp người ngoài!”

Quát xong, anh ta xắn tay áo ý muốn đánh Quách Kiến Hồng, Phó Tranh lạnh lùng chặn đứng cánh tay giơ lên của Quách Kiến Quốc, mới tách được người ra, thế nhưng hai chị dâu của Quách Kiến Hồng tức chết, lập tức dùng lời lẽ chua ngoa mắng Quách Kiến Hồng, càng có tư thế muốn cấu xé Quách Kiến Hồng, Phó Tranh không tiện trực tiếp động tay chân với phụ nữ, cho dù giúp Quách Kiến Hồng ngăn lại cũng hơi lực bất tòng tâm...

“Các người có thể không cãi nhau nữa được không?”

Ninh Uyển vừa muốn đi lấy loa phóng thanh của mình, không ngờ Lục Phong chỉ gào một tiếng, vậy mà đã khiến chiến trường dừng lại.

Bởi vì tiếng gào lớn khác thường này, mặt và cổ anh ta đã hơi ửng đỏ, bị tất cả mọi người trong phòng này nhìn chằm chằm, có chút không tự nhiên nhưng cuối cùng anh ta vẫn lấy dũng khí nói:

“Mấy người có thể tôn trọng suy nghĩ của người khác chút không?” Sắc mặt Lục Phong phẫn nộ, anh nhìn hướng Vương Lệ Anh, “Dì Vương, lúc đầu là dì tự mình nói muốn ép tôi kết hôn, gây ra cho tôi rất nhiều phiền nhiễu, khó khăn lắm mới làm rõ ràng mọi chuyện không ép tôi kết hôn nữa, lại tự mình quyết định muốn nhường căn nhà cho tôi.”

“Theo tôi thấy, các người đều không có gì đáng phải cãi nhau, bởi vì tôi vốn không cần căn nhà.”

Lời này như sấm sét, sau khi Vương Lệ Anh chết lặng, trực tiếp gấp gáp: “Tiểu Lục à, tôi đã hỏi luật sư rồi, cậu chỉ cần ký tên trên hợp đồng, đến lúc tôi đi khám bệnh ở bên chăm sóc tôi chút là được, nếu như cậu có nhà, Kiều Kiều nhà cậu mới có thể đăng ký hộ khẩu, đây là phòng học khu, sau này đứa bé đi học cũng không phải phiền não....”

“Dì à, tôi biết nhà rất tốt, nhưng tôi không cần đâu!” Giọng điệu Lục Phong hết cách, “Quả thực tôi là người ngoại tỉnh, quả thực không có tiền, quả thực cũng cần phòng học khu, nhưng tôi có thể kiếm từng đồng một, tôi không muốn dây dưa đến chuyện nhà mọi người, tôi không ký cái thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng này.”

Việc này khiến Vương Lệ Anh rối loạn, bà cầu cứu Ninh Uyển và Phó Tranh: “Luật sư, hai người có thể giúp tôi thuyết phục Tiểu Lục không?”

Ninh Uyển lắc đầu: “Dì Vương, ký kết hợp đồng vốn không thể ép buộc, đây không phải là vấn đề chúng tôi có thể thuyết phục.”

“Nhưng Tiểu Lục không ký, căn nhà của tôi sau này cho ai đây?” Vương Lệ Anh hoàn toàn không ngờ đến tình cảnh này, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, khóc nức nở nói, “Tôi có chết cũng không muốn cho hai đứa bất hiếu này nhà!”

Vương Lệ Anh hoàn toàn chìm đắm trong đau khổ, cảm thấy cùng đường bí lối, Lục Phong lại không thông cảm nói: 

“Dì Vương à, hai con trai của dì không hiếu thuận, nhưng con gái dì rất tốt mà.” Lục Phong vừa nói nhìn Quách Kiến Hồng, “Dì nói muốn cho tôi nhà, hai con trai dì đã nói những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng con gái dì lại ủng hộ dì, thậm chí cũng nói cho dù cho tôi nhà, cô ấy cũng sẽ hiếu kính dì. Người con gái này của dì thật sự đã nghĩ cho dì, cũng không thèm muốn nhà và tiền của dì, dì có người con gái tốt như vậy tại sao chỉ nhìn hai đứa con trai không hiếu thuận?”

Vương Lệ Anh ngẩn người, lập tức vô thức lắc đầu: “Chuyện dưỡng lão đương nhiên phải là con trai làm, con gái sao có thể nuôi được, con gái không có tác dụng...”

Lục Phong gãi đầu: “Tôi biết đây là việc nhà dì, nhưng tôi đã bị dính dáng đến thì người ngoài như tôi nói vài lời thật lòng. Dì Vương à, dì hoàn toàn có thể cho con gái nhà, tôi cảm thấy lời của cô ấy tuyệt đối có thể phụng dưỡng dì, cũng sẽ theo dì đi khám bệnh, đối xử tốt với dì, so với việc tìm một người ngoài như tôi, tại sao lại không kí thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng với con gái dì?”

Lời này không nói thì hơn, vừa nói, hai người Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung liền nổi giận.

“Sao có thể như vậy? Kiến Hồng là con gái! Lúc đầu bố đã nói rồi, con gái đã gả đi không thể coi là người nhà mình nữa, càng không thể được chia nhà!”

“Kiến Hồng, trước đây đã nói rõ rồi, lúc cô kết hôn bố mẹ đã thêm 100.000 của hồi môn cho cô, như vậy tính toán sòng phẳng, tiền và nhà trong gia đình không thể chia cho cô, cô đừng quên đấy?”

“Luật pháp trước giờ chưa từng quy định phụ nữ nghiễm nhiên mất quyền thừa kế, khi nãy anh trích dẫn luật pháp nói đến người thừa kế hợp pháp, chẳng phải cũng thừa nhận địa vị thừa kế của Quách Kiến Hồng hay sao? Sao bây giờ lại không chấp nhận nữa?”

Ninh Uyển vốn muốn mở lời, không ngờ Phó Tranh nói nhanh trước một bước, anh nhìn hai người Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Hồng hừ lạnh một tiếng: “Các người quả là nhân tài, lúc luật pháp có lợi cho các người thì nhấn mạnh luật pháp, lúc sự thật có lợi cho các người thì nhấn mạnh sự thật, lúc không có lợi liền cố ý làm loạn. Bởi vì phụ nữ phải gả xa nhà cho nên mất đi quyền thừa kế là tập tục xấu bao lâu trước đây vậy?”

Vợ Quách Kiến Quốc lập tức không phục: “Sao đây lại là tập tục xấu? Không phải trước giờ chúng ta đều sống như vậy sao? Nhà tôi có anh trai, gia sản gia đình đều là của anh trai hết, vậy tôi gả vào nhà họ Quách, công bằng mà nói tiền của nhà chồng tôi không phải nên chỉ cho nam giới sao? Như vậy mới có thể xử lý việc công bằng, như vậy mới cân bằng! Xã hội mới có thể hài hòa!”

“Nhưng điều này là sai!” Ninh Uyển không thể nhịn nổi nữa, “Cô là một phụ nữ, đối với tài sản nhà cô cũng phải có quyền thừa kế, như vậy mới là quyền hợp pháp. Cô không những không chống đối lại, còn thuận nước đẩy thuyền trở thành kẻ tán thành tập tục xấu này, ngược lại duy trì tập tục này. Cô là một phụ nữ bị cướp đoạt quyền thừa kế tài sản, thì cô liền cướp đoạt quyền ở trên người phụ nữ khác, cô cảm thấy thế đúng sao? Sao đây lại là một loại cân bằng và công bằng?”

“Tôi mặc kệ, chúng tôi trước giờ đều quy định như vậy! Đây là quy định tổ tiên truyền lại! Kiến Hồng tuyệt đối không thể lấy căn nhà này!”

Lời này thốt ra, Lục Phong còn tức giận trước cả Ninh Uyển: “Mấy người đang nói những lời gì vậy? Bản thân cô là một người phụ nữ, lẽ nào trời sinh phụ nữ kém đàn ông một bậc sao?” Anh nhìn Vương Lệ Anh, “Dì Vương à, người ngoài như tôi nói một câu không xuôi tai, dì quá là xem trọng con trai, quá chiều chuộng con trai từ nhỏ, cái gì trong nhà cũng ưu tiên con trai trước, cho nên mới dẫn đến hậu quả như hiện tại.”

Quách Kiến Trung không vui, ăn nói thô lỗ: “Cậu là người ngoài, còn là một người đàn ông, vậy mà cho rằng mình là chủ nhiệm nữ đấu tranh quyền bình đẳng sao?”

“Tuy tôi cũng là một người đàn ông, nhưng là bố của một cô con gái. Tôi không cảm thấy con gái kém hơn con trai, sinh nam hay nữ đều như nhau, giáo dục mới là nhân tố quyết định. Sinh con trai nhưng không giáo dục tốt, quá yêu chiều chúng, tương lai đừng nói đến phụng dưỡng, không khiến mình tức chết đã may rồi! Con gái mới là áo bông nhỏ, vô cùng thân thiết.”

Lục Phong nói đến đây, nhìn Vương Lệ Anh: “Dì Vương, lẽ nào sự việc đến mức này, giờ dì vẫn u mê không tỉnh ngộ sao? Ai mới là người trong các con thực sự đối tốt với dì, dì không nhìn ra? Bản thân dì cũng là phụ nữ, làm lụng vất vả cả một đời, trong việc nuôi dạy các con, là người đàn ông của dì làm nhiều hơn hay dì làm nhiều hơn? Sao con gái lại không bằng con trai chứ? Sao con gái lại vô dụng? Cả cuộc đời dì cũng biết phụ nữ khổ sở thế nào, sao lại không thể coi trọng con gái mình hơn được một chút? Con gái của dì dù sao cũng đáng tin hơn một người ngoài như tôi nhiều!”

Vẻ mặt Vương Lệ Anh trộn lẫn biểu cảm phức tạp của rối bời và đấu tranh, người phụ nữ không có văn hóa xuất thân nông thôn như bà, nhiều lúc đúng là ứng với câu nói “người đáng thương luôn có chỗ đáng buồn”, giống như con dâu của bà, bản thân cô ta là kẻ bị hại của tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng mặt khác vì bị tẩy não đắm chìm quá lâu, đã không còn quan niệm thị phi chính xác, ngược lại trở thành hung thủ của cùng một chế độ, hơn nữa hoàn toàn không tự nhận thức.

Vương Lệ Anh không ra quyết định, Quách Kiến Hồng lại là người thông minh hiểu chuyện, hốc mắt cô đỏ lên: “Mẹ, nhà mẹ đừng cho con, mẹ đã vất vả bao nhiêu năm nay, đợi chữa bệnh xong ổn định rồi thì bán căn nhà này đi, đi du lịch khắp nơi, không phải mẹ từng nói muốn đi biển sao? Con đưa mẹ đến Hải Nam ngắm biển...”

Muốn đi biển chỉ là câu nói ngẫu hứng Vương Lệ Anh từng nói, thậm chí đến bà còn không coi là thật, thế nhưng không ngờ đứa con gái bị bản thân mình xem nhẹ quanh năm lại nhớ rõ ràng như vậy, bỗng chốc bà thấy trăm cảm xúc lẫn lộn.

Đứa con gái này đối với Vương Lệ Anh hoàn toàn là vật không ngờ, vốn không phải sản phẩm trong kế hoạch sinh đẻ, sinh ra lại là con gái, bà cũng chưa từng coi trọng, còn thật sự coi như thêm đôi đũa cho miếng cơm nuôi lớn. Bình tĩnh mà nói, thành tích học tập của đứa con gái này thực ra còn tốt hơn hai anh trai, không những thông minh hơn còn hiểu chuyện hơn, hai đứa con trai không khiến bà bớt nhọc lòng hơn, con gái lại sớm ra ngoài làm gia sư trợ cấp cho bà...

Vốn con gái có thể học đại học, nhưng lúc đó vì mua nhà cho hai con trai lấy vợ, cho con gái đi làm. Sau này hai con dâu liên tiếp gả vào nhà, Vương Lệ Anh vì sợ náo loạn mâu thuẫn, lại gấp rút tìm một người đàn ông trẻ tuổi phù hợp ngoại tỉnh gả con gái mình đi...

Giờ đây thật sự đánh giá cẩn thận, mới phát hiện con gái mình đứng cạnh so sánh với hai chị dâu, già hơn rất nhiều. Thế nhưng chỉ có mình cô ấy, ánh mắt nhìn mẹ lộ rõ vẻ quan tâm và lo lắng.

Hốc mắt Vương Lệ Anh đột nhiên hơi ướt, bà nhìn hai con trai: “Nếu Tiểu Lục đã không cần căn nhà, vậy mẹ cũng không phải không thể cho mấy đứa. Nhưng căn nhà này chỉ cho một người, không được phân chia. Còn về cho ai, mẹ hỏi 5 câu hỏi, ai trả lời được nhiều, căn nhà sẽ của người đấy.”

Lời này của bà lại không nói với Quách Kiến Hồng, theo ý nói này, Quách Kiến Hồng đến tư cách trả lời cũng không có, hai đứa con trai dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức thay đổi vẻ mặt.

“Mẹ, mẹ yên tâm! Căn nhà này giao cho chúng con tuyệt đối sẽ không loạn đâu, cuối cùng con cũng là con trai ruột của mẹ, chắc chắn sẽ phụng dưỡng đưa tiễn mẹ, ban nãy cũng chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi!”

“Mẹ, trước đây con làm chuyện không đúng, sau này có thể thay đổi!”

Quách Kiến Quốc, Quách Kiến Trung lập tức thay đổi thành vẻ trung thành, Quách Kiến Hồng lại vẫn ngoan ngoãn, không có bày tỏ dị nghị.

Thấy không có người phản đối, Vương Lệ Anh bắt đầu hỏi: “Sinh nhật mẹ vào ngày nào?”

“A.... cái này.... tháng 8... tháng 8...” Quách Kiến Quốc vò đầu bứt tai, bình thường anh ta không cùng mẹ mình đón sinh nhật, lại không thuộc số chứng minh thư của mình, đương nhiên không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng tháng 8...

Quách Kiến Trung cũng như vậy, câu hỏi đầu tiên hai anh em lại ngơ ngác nhìn nhau, một câu cũng không trả lời được.

Vương Lệ Anh cũng không để ý, lại hỏi câu thứ hai: “Trong tiểu khu mẹ sống, chị em có quan hệ tốt với mẹ gồm những ai?”

“...” Quách Kiến Trung không thể nhịn được nữa, “Mẹ! Mẹ đúng là cố ý làm khó bọn con, sao con và anh cả biết được những thứ này chứ?”

Vương Lệ Anh không bày tỏ thái độ, chỉ mím môi tiếp tục hỏi câu thứ 3, thứ 4, thứ 5. Cả 5 câu hỏi này đều về chi tiết cuộc sống của Vương Lệ Anh, chỉ cần có thể quan tâm bà cụ một chút, thực ra không khó để trả lời. Chỉ là không ngoài dự đoán, hai đứa con trai một câu cũng không thể trả lời.

“Mấy đứa luôn miệng nói để căn nhà cho chúng mày, chúng mày sẽ phụng dưỡng đưa tiễn mẹ. Nhưng đến những câu hỏi này chúng mày đều không trả lời được, bình thường ngoài việc thoải mái hỏi tiền mẹ, đã quan tâm mẹ chưa? Mẹ có thể yên tâm cho mấy đứa nhà không?” Tay Vương Lệ Anh run rẩy lau nước mắt, “Tiểu Lục nói không sai, là gia môn bất hạnh, là mẹ giáo dục không tốt, là mẹ tự làm tự chịu!”

Vương Lệ Anh nghẹn ngào nhìn Quách Kiến Hồng: “Kiến Hồng, con trả lời đi.”

Quách Kiến Hồng ngẩn người: “Con?”

“Đúng, con trả lời.”

“Mẹ sinh vào 16 tháng 8; trước khi mẹ bị bệnh thích nhảy quảng trường, có quan hệ tốt với dì Tiêu dẫn đội; mẹ thích màu xanh lam, thắt lưng bên trái mẹ hơi không tốt, là do một lần trời mưa bị ngã; mẹ thích ăn đậu tằm.”

Tuy không rõ tại sao nhưng Quách Kiến Hồng vẫn trả lời hết các câu hỏi một hơi lưu loát, mà từ nét mặt của Vương Lệ Anh, cô ấy trả lời đều đúng.

Hai đứa con trai một đứa con gái, ai đúng ai sai, không cần nhiều lời, liếc qua thấy ngay.

Vương Lệ Anh hít sâu một hơi, nhìn Ninh Uyển và Phó Tranh: “Luật sư, tôi cảm thấy kiến nghị của Tiểu Lục rất ổn, căn nhà cho con gái, viết cái thỏa thuận gì đó đi.”

“Dì Vương, con gái dì là người thừa kế hợp pháp của dì, trên luật pháp có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng dì, cho nên không thể, cũng không cần dùng phương thức thỏa thuận để xác nhận.” Phó Tranh mím môi, giải thích, “Giữa người thừa kế hợp pháp và người được thừa kế không thể ký thỏa thuận di tặng nuôi dưỡng.”

Phó Tranh lại dùng những từ ngữ đơn giản giải thích lần nữa.

Vương Lệ Anh đã nghe hiểu, nhưng lại nghi ngờ: “Thế tôi phải làm thế nào?”

“Vậy làm một di chúc luật sư làm chứng là được, xác nhận di chúc đem nhà cho con gái.”

Quách Kiến Quốc trực tiếp nổi giận: “Cái này con không đồng ý!”

Quách Kiến Hồng cũng không ngừng giải thích: “Anh! Em không muốn độc chiếm căn nhà, em...”

...

Tuy hai nhà Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung dậm chân bình bịch cực lực phản đối, nhưng bà cụ Vương Lệ Anh khá kiên trì, cuối cùng Ninh Uyển và Phó Tranh đã làm di chúc luật sư làm chứng cho bà.

Náo loạn một trận, Vương Lệ Anh cũng đã hơi mệt, cuối cùng hai người Quách Kiến Hồng và Lục Phong cùng nhau dìu đỡ bà về nhà.

Sự việc có vẻ đã kết thúc, Phó Tranh đang chuẩn bị tiễn khách mời Quách Kiến Trung và Quách Kiến Quốc ra ngoài, Ninh Uyển ngăn anh lại: “Đợi một chút, tôi còn có vài lời muốn nói với họ.”

Phó Tranh ngẩn người: “Mọi việc đã được giải quyết, còn gì có thể nói với họ?”

Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung rõ ràng cũng nghĩ như vậy, hai người lập tức giận buông lời: “Chúng tôi không có gì muốn nói với cô.”

“Đám luật sư các người đều không phải thứ tốt đẹp, các người giúp mẹ tôi đem nhà cho Kiến Hồng như vậy, vậy cũng được, thế sau này những chuyện nuôi dưỡng đưa tiễn cũng đều do Kiến Hồng làm, ai bảo nó lấy căn nhà?”

Ninh Uyển nói không nhanh không chậm mở lời: “Hai người cũng đừng vội vàng phủi sạch như vậy, luật pháp quy định các anh có nghĩa vụ chăm sóc mẹ, cho dù dì Vương chưa từng mua cho các anh bất cứ nhà kết hôn nào, chưa từng cho tiền các anh, các anh cũng không chạy thoát khỏi nghĩa vụ chăm sóc này. Nếu không thì chưa biết chừng đến mẹ mình cũng không phụng dưỡng, sau này ồn ào đến đơn vị các anh, các anh còn mặt mũi sao? Muốn làm người thế nào?”

Quách Kiến Quốc trực tiếp bùng nổ: “Vậy dựa vào cái gì chứ? Luật pháp đã ép buộc chúng tôi phải chăm sóc mẹ, vậy tại sao căn nhà còn cho Kiến Hồng?”

Ninh Uyển cắt ngang nói: “Di chúc luật sư làm chứng nói trắng ra cũng là một loại di chúc, chỉ cần là di chúc thì có thể thay đổi. Tính cách em gái của các anh cũng hiểu rõ, vốn cô ấy không nóng vội độc chiếm căn nhà, cho nên cuối cùng căn nhà phân thế nào, còn phải xem ý kiến của mẹ mọi người.”

Ninh Uyển nhìn Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung: “Ý của tôi là gì, chắc hẳn hai vị cũng hiểu? Chỉ cần suy nghĩ của dì Vương thay đổi, việc phân chia căn nhà có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Hiệu lực di chúc lập sau được ưu tiên hơn cái lập trước đó, thay vì đối đầu với dì Vương như thế này, chi bằng suy nghĩ kỹ, có phải bản thân thực sự có chỗ làm không đúng.”

“Đối xử tốt với dì Vương, phụng dưỡng tốt bà ấy, quan tâm ân cần bà ấy, dù sao trong lòng bà ấy vẫn thiên vị con trai. Nếu như đã nhận thấy sự thay đổi của mấy người, thì bà ấy thay đổi phương án phân chia căn nhà trong di chúc lại không phải chuyện không thể. Tình cảm và quyết định của con người đều có thể thay đổi. Nhưng thay đổi hay không còn phải xem sự nỗ lực của các vị.”

Ninh Uyển vừa nói xong, thái độ của mấy người trong phòng quả nhiên biến hóa, tinh thần của mấy người lập tức sống lại, đôi mắt lại phát sáng như ban đầu.

“Đối với tôi, tuổi tác của các vị đều được coi là tiền bối, có lẽ các vị đã nghe qua câu nói “cha mẹ không đợi được ngày con cái phụng dưỡng”. Dì Vương vốn mắc bệnh nghiêm trọng, những năm cuối cùng này vẫn nên đối tốt với bà ấy thì hơn.”

“Vậy luật sư, sau này thay đổi di chúc còn có thể tìm cô không?”

Ninh Uyển gật đầu, mấy người này có được câu trả lời khẳng định lập tức không ồn ào nữa. Trên mặt đều tính toán thì thầm to nhỏ với nhau một hồi, sau đó mới khách khí chào Ninh Uyển rồi rời đi.

Bọn họ vừa đi, Phó Tranh lại chau mày: “Tại sao làm điều thừa thãi nói với đám người lòng tham không đáy chuyện này?”

Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn anh một chút: “Tại sao anh cảm thấy là chuyện thừa thãi?”

“Mấy người đó rõ ràng động cơ không trong sáng, cho dù hiện tại kiềm chế không thể hiện bất hiếu, đối tốt với bà cụ cũng là giả, rõ ràng là vì căn nhà, hà tất cô nói những điều đấy?”

Ninh Uyển cười cười: “Nếu như tôi không nói, nhà Quách Kiến Quốc và Quách Kiến Trung chắc chắn hận chết Vương Lệ Anh cũng hận chết Quách Kiến Hồng. Sau này con cái trong nhà chắc chắn không hòa hợp nổi, như vậy cho là xử lý xong chuyện trước mắt, nhưng giữa hai anh trai và mẹ với em gái lại coi như đoạn tuyệt, sau này gặp lại cũng giống như kẻ thù vậy.”

“Miệng dì Vương không nói, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Hai đứa con trai ruột mình yêu thích thiên vị cuối cùng đối xử với mình như vậy? Quách Kiến Hồng cũng là một người có tính tình tốt, đắc tội với anh trai và chị dâu như vậy, nhất định cũng bồn chồn thấp thỏm. Mà nhà Quách Kiến Quốc Quách Kiến Trung mỗi ngày cũng sống trong thù hận và căm ghét.”

“Tuy xét về phương diện luật pháp, chúng ta đã giải quyết hoàn hảo vấn đề hiện tại, nhưng xét về tương lai sau này, đây hoàn toàn là tam thua.” (Thua tiền, thua chữ tín, thua người)

Ninh Uyển dừng một lát, “Nếu như là tranh chấp dân sự bình thường, chúng ta làm đến mức này thực ra đã là không có gì đáng chê trách rồi. Nhưng thân phận của chúng ta là luật sư xã khu, đặc biệt hơn luật sư giải quyết tranh chấp dân sự. Nhiều khi coi như là chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến vận mệnh của một gia đình. Cho nên tôi vẫn luôn nói, xã khu không có chuyện nhỏ, cho dù tiền công có nhỏ nữa cũng phải đối xử tỉ mỉ, bởi vì có khả năng anh sẽ thay đổi cuộc đời người khác.”

“Luật pháp tuy có thể xử lý phần lớn mọi chuyện, nhưng luật sư xã khu tuyệt đối không thể có sai lầm chủ nghĩa luật pháp vạn năng. Vẫn phải thấu hiểu nhân tình thế thái. Ngoài sử dụng luật, còn phải bổ trợ các phương pháp khác hòa giải tranh chấp luật pháp và mâu thuẫn gia đình.”

Ninh Uyển chớp chớp mắt với Phó Tranh: “Tôi biết Quách Kiến Quốc, Quách Kiến Trung không phải là người thật lòng hiếu thuận. Nhưng dì Vương cũng không còn vài năm nữa, trong những năm này, bọn họ biểu hiện tốt, quan hệ toàn gia đình xoa dịu hơn. Cho dù tình cảm giả dối nhưng thực sự cũng chẳng có điểm gì xấu. Hơn nữa rất nhiều chuyện làm nhiều rồi, có lẽ con người thật sự thay đổi được thì sao? Dù sao bất luận nói thế nào, con người chắc chắn không thể giải quyết vấn đề trong trạng thái cảm xúc đối đầu, nhưng trong mối quan hệ hòa hợp, lại không chừng lần ra phương án mới.”

“Còn về di chúc bà cụ cuối cùng thay đổi hay không, tôi tin bà ấy tự có phán đoán, đối tốt với bà ấy thật lòng hay giả dối, sẽ không thể nào không phán đoán ra.”

Ninh Uyển nói xong, vỗ vỗ vai Phó Tranh: “Được rồi, tiết học nhỏ của cô giáo Ninh kết thúc, bây giờ đi mua cho cô cốc trà sữa đi.”

Phó Tranh ngẩn người, rõ ràng chưa phản ứng lại.

“Nói nhiều như vậy, khát nước rồi. Cho nên những lời nói chí lý và kinh nghiệm công việc đã nói, dùng trà sữa của anh để phục vụ chạy vặt nào.”

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh cười hihi: “Phải biết rằng, luật sự hướng dẫn thông thường không cái gì cũng giải thích cặn kẽ như tôi đâu. Dù sao luật sư hành nghề thâm niên như tôi, bình thường đều thu phí theo giờ. Theo như mức phí của tôi, những điều khi nãy ít nhất cũng phải 200! Biết gia cảnh anh khó khăn không hỏi thu phí của anh. Anh mua trà sữa giúp tôi là được, người lãnh đạo như tôi có phải rất chăm sóc cấp dưới không? Anh vui chứ?”

“...”

Vui? Sao có thể không vui đây? Hạ mình một lần đi chạy vặt mua trà sữa, thế mà giá trị còn đạt mức 200 tệ. Lúc này, Phó Tranh lương mỗi giờ 1200 đô đều sắp vui chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi