KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Đa nằm trên giường lộn một cái, cười ha ha: “Thật rộng rãi thật mềm mại... chị Niệm Niệm, ngươi có muốn...”

“Phil” Tả Tiểu Niệm đã mất hút.

Ba ngày nay, thời gian hôn mê tổng cộng lại của Tả Tiểu Đa cũng không quá bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa tất cả đều là nằm trong khoang điều dưỡng...

Còn về Tả Tiểu Niệm, ba ngày nay toàn bộ hành trình đều không chợp mắt.

Nàng không thể cùng đặc huấn, bởi vì nếu nàng đặc. huấn Tả Tiểu Đa thì gần như không có ý nghĩa gì. Thứ nhất, chị em hai người cho dù thế nào cũng không thể sống mái vật lộn với tinh thần tàn nhẫn nhất. Thứ hai, giữa bọn họ lúc nào cũng có thể đối luyện với nhau, đối luyện tại nơi này thì hết sức không đúng lúc, ngược lại còn lãng phí thời gian.

Cho nên việc Tả Tiểm Niệm giúp Tả Tiểu Đa tập luyện chẳng hề có chút ích lợi nào.

Nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn sẽ lo lắng, sợ rằng sư phụ sư muội sơ ý một chút, lỡ tay làm em trai mình bị thương, nên kiên trì đứng ngoài xem chiến, để ngừa vạn nhất.

Trong ba ngày đó, Tả Tiểu Đa đúng là có mệt lả thật, mà Tả Tiểu Niệm lại càng lao tâm lao lực, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Tả Tiểu Đa nằm uych xuống giường, cột sống mệt nhọc ba ngày ba đêm vừa tiếp xúc với cái nệm mềm mại là lập tức thoải mái rên rỉ ngay, cũng chỉ gần như mới lật người thôi là đã ngủ khò khò rồi.

Bóng người lóe lên, Tả Tiểu Niệm xuất hiện, rón ra rón rén đắp chăn cho hẳn, rồi lại biến mất...

Tả Tiểu Đa ngủ một giấc ngon lành tới tận mười một rưỡi, rời giường ăn cơm rồi đi trường học.


Tả Tiểu Niệm không xuất hiện trên bàn cơm. Người một nhà đã quá quen với cảnh này.

Tả Tiểu Đa không biết là bây giờ Tả Tiểu Niệm lại lần nữa trở về đạo tràng kia, đang triển khai chiến đấu ác liệt trong căn phòng Tả Tiểu Đa chịu đủ sự chà đạp trong ba ngày ba đêm!

Đối thủ của nàng, chính là Mộng Trầm Ngư.

Tả Tiểu Niệm vừa tới liền cười tủm tỉm nói, sư muội mấy ngày nay cực khổ rồi, sư tỷ như ta không có thứ gì tốt để báo đáp, chỉ có thể tận tâm luận bàn với ngươi, chỉ điểm chút nhược điểm và thiếu sót của ngươi.

Mộng Trầm Ngư không nghỉ ngờ gì, một lời đáp ứng, trong lòng còn tràn đầy vui mừng.

Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện điều không thích hợp.

Ngay từ khi mới bắt đầu đối luyện Tả Tiểu Niệm đã dùng thực lực mạnh mẽ vượt xa nàng!

Cường thế phi thân mà lên, lấy hình thức lập thể toàn phương vị và trạng thái trọn vẹn không bỏ sót gì mà đánh cho Mộng Trầm Ngư một trận!

Điều làm Mộng Trầm Ngư càng không ngừng kêu khổ là Tạ Tiểu Niệm hạ thủ quá có chừng mực luôn!

Khiến Mộng Trầm Ngư cảm nhận được cơn đau, nó đau đến không muốn sống, nhưng thương tổn chân thật lại cực kỳ nhỏ bé. Cho dù Mộng Trầm Ngư muốn giở trò giả chết, đổ thừa không chịu đứng dậy, nhưng vừa bị ném vào khoang điều dưỡng, tối đa một hai phút là sẽ truyền ra tiếng nhắc nhở trị liệu phục hồi hoàn tất!

Mộng Trầm Ngư có vẻ có trạng thái hồi phục hoàn toàn chỉ có thể lại nhận Tả Tiểu Niệm chỉ điểm, nhưng cái loại đau đớn kéo dài này rõ ràng là vẫn còn, vẫn còn đang duy trì có hiệu lực!

Thật ra tình huống này cũng dễ giải thích. Khoang điều dưỡng chung quy cũng chỉ là một cái máy, tuy có thể trị liệu phục hồi thương tổn, nhưng cũng không thể phân ra được nguyên khí nào đó ẩn núp trong thân thể người, tận lực phá hư trong đó, tạo thành cảm nhận sâu sắc, không biết nó làm tổn hại tới cơ thể thật.

Sau vài lần như vậy, Mộng Trầm Ngư khóc không ra nước mắt, nằm ỳ trên mặt đất không đứng dậy, nước mắt ào ào chảy ra.

“Hu hu hu... Niệm sư tỷ, ngươi rõ ràng là có ý muốn chơi ta... Cái gì mà luận bàn... Lừa đảo!”

Mộng Trầm Ngư gào khóc, cực kỳ bi phân: “Ta đãlàm gì ngươi chứ? Mà ngươi phải chỉnh ta như vậy.

Tả Tiểu Niệm ung dung đi ra ngoài: “Ngươi đây cũng không thể trách ta được, là sư phụ nói, trong khoảng thời gian này tiến độ của ngươi quá chậm, lại còn không tập trung, trong lòng ngoại trừ ham chơi ra thì chẳng còn gì khác, kêu ta đi dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết thực lực của ngươi còn chưa đủ để kết thúc đâu.”

“Vê sau, mỗi ngày hai trận! Ta sẽ nhắc nhở ngươi!”

Mộng Trầm Ngư khóc nói: “Sư tỷ... Vậy chuyện ngươi hứa với ta..."

Tả Tiểu Niệm cả giận nói: “Không phải ta đã nói với ngươi, chờ tâm trạng của ta tốt...”


“Khi nào tâm trạng của ngươi mới tốt được?” Hỏi lời này xong, trước mắt đã không có ai. Tả Tiểu

Niệm vừa nói xong một câu đã đi ra cửa, nghênh ngang mà đi.

Hừ, cái con nhóc này, thế mà lại đánh Cẩu Đát nhà ta ác như thế.

Phản rồi!

Nếu ta không đánh cho ngươi một trận, để ngươi ghi lòng tạc dạ, ta còn là Tả Tiểu Niệm chắc?

Lúc này Tả Tiểu Niệm đã sớm quên mất sự thật là nàng nhờ người ta đánh em trai nàng, trong lòng toàn là niềm vui “rốt cuộc xả giận thay cho Cẩu Cẩu”.

“Cẩu Cẩu nhà ta, chỉ có ta mới được đánh!”

“Ngay cả khi cha mẹ đánh hắn ta còn cảm thấy khó chịu, ngươi lại là cọng hành nào! Hừ..."

Còn chuyện khi nào tâm trạng tốt...

Ta nào biết khi nào tâm trạng ta tốt?

Tả Tiểu Đa mới vừa bước vào lớp học mình, quét mắt nhìn qua, nhất thời lại càng hoảng sợt

Vừa đập vào mắt thế mà lại là tàn binh bại tướng trong cả phòng học, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Lý Thành Long... vân vân, ba mươi lăm người, chỉnh chỉnh tề tề đều là đầu heo, mặt mũi bầm dập!

Trong đó còn có mấy người trên đầu trên người đều ào ào chảy máu.

Khắp nơi tàn tạ!


Tần Phương Dương mặt đầy âm trầm, đang xử lý thương thế cho các học sinh.

“Đây... đây là sao thế này?” Tả Tiểu Đa chấn kinh rồi.

“Lễ nào chiến tranh đã đánh tới thành Phượng Hoàng? Sao ta không nghe nói gì...”

Tân Phương Dương hừ một tiếng, lại hoàn toàn không để ý đến hắn, một mạch lần lượt xử lý cho các học sinh một lần, sau đó mở pháp trận chữa thương ra.

Sương mù nồng nặc lập tức tràn ngập khắp phòng học. Chúng học sinh tiến vào trong bầu không khí linh khí chữa thương.

“Ngươi đi ra.”

Tần Phương Dương gọi Tả Tiểu Đa ra ngoài phòng học.

“Thầy Tây, sao thế?” Mặt Tả Tiểu Đa đây buồn bực: “Sao lại thương binh đây phòng thế, đây là kéo bè kéo lũ đánh nhau à? Nhưng cho dù là kéo bè kéo lũ đánh nhau, cũng không đến nỗi làm cho cả lớp không một ai còn nguyên vẹn được!”

Cơ mặt Tần Phương Dương giật giật, nói: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, với lại ngươi cũng không liên quan. Ta tìm ngươi vì chuyện khác.”

“Ta làm sao có thể mặc kệ... cả một phòng đều là đàn em của ta đấy...”

Tả Tiểu Đa tức giận: “Ai dám đánh đàn em của Tả gia? Phản rồi?!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi