KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tần Phương Dương liếc nhìn hắn một cái với ánh mắt quái dị.

Ngươi cũng thật dám nói quá ha. Ngươi chỉ là một kẻ ở vị trí thứ mười chín, ngay cả vị trí ở giữa cũng chưa đến, thế mà không biết xấu hổ đi

nói cả lớp đều là đàn em của ngươi...

Rốt cuộc là mặt ngươi to tới mức nào, da mặt dày tới mức nào vậy!?

“Đây là hai mươi nghìn tinh nguyên tệ.”

Tần Phương Dương đẩy một phong bì ra: “Là mấy người Lưu Kiếm Phong đưa cho ngươi để cảm ơn.”

“Hai mươi nghìn! Nhiều như vậy sao?”

Tả Tiểu Đa lập tức sáng mắt, ánh mắt quả nhiên trở nên sáng ngời.

Đối với Tả Tiểu Đa mà nói, đây không thể nghi ngờ là một con số trên trời, tiền từ trên trời rơi xuống!

Trong phút chốc, lực chú ý của Tả Tiểu Đa lại dời đi: “Thật là... mấy người thầy Lưu khách sáo quá.”

Sau đó Tả Tiểu Đa thấm chút nước miếng lên đầu ngón tay rồi bắt đầu đếm tiền: “Một trăm hai trăm ba trăm bốn trăm..."

Mặt Tân Phương Dương đen lại... Đây là có ý gì?


Chẳng lẽ ta còn có thể ăn bớt của ngươi hay sao mà ngươi lại làm trò đếm tiền ngay trước mặt ta?

Tả Tiểu Đa vất vả mãi mới đếm xong tiền, sau khi xác định không thiếu, hắn bèn cẩn thận nhét tiên vào phong bì, lại cất phong bì vào túi tiền của mình, cái túi đột nhiên căng phồng nặng lên làm hắn cũng hơi luống cuống.

Nhưng nặng cũng vui vẻ, nặng cũng hạnh phúc!

Ta chính là thích cảm giác nặng đến hoảng này, ngày nào cũng nặng như vậy thì càng tốt!

Nghĩ giây lát, Tả Tiểu Đa cười ha ha nói thẳng: “Thầy. Tần, không phải lần trước người hỏi ta đời này có nguyện vọng hay chí hướng gì à? Bây giờ ta đã nghĩ ra.”

Tân Phương Dương nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy ngươi nghĩ ra cái gì?”

Tả Tiểu Đa quý trọng vuốt ve mép túi tiền của mình, thỏa thuê mãn nguyện nói: “Khao khát lớn nhất cả đời này của ta chính là muốn làm cho bất cứ ai khi nhìn thấy. †a đêu sẽ nói một câu thế này.”

“... Tả Tiểu Đa này, không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao?”

Ta Tiểu Đa say mê vuốt ve túi tiền, cảm nhận trọng lượng nặng trịch kia, hắn thở một hơi dài: “Đó chính là thời khắc đỉnh cao của cuộc đời ta, đến lúc đó, cuộc đời này không còn cầu gì nữa.”

Sau khi nghe được lời nói hùng hồn của Tả Tiểu Đa, †âm lý của Tân Phương Dương muốn nổ tung!

“Ở đây vẫn còn quà mà bọn họ nhờ ta đưa cho ngươi.”

Tả Phương Dương cố gắng không nhìn sắc mặt của tên thần giữ của này, nỗ lực áp chế xúc động muốn đấm một quyền lên khuôn mặt đầy mơ màng kia, hắn lấy một cái túi da thú ra.

Cái túi da thú này rất nặng, lúc đặt lên bàn đẩy lại đây còn ép cái bàn kẽo kẹt kêu vang.

“Đây là... Tỉnh Hồn thạch?”

Tả Tiểu Đa ngạc nhiên.

Một túi đầy Tinh Hồn thạch như vậy, dù là tính theo thị trường hay ý nghĩa thực tế cũng hơn xa hai mươi nghìn tinh tệ.

“Ừ, là Tinh Hồn thạch. Đây là một phần trong thu hoạch lần này của bọn họ, để lại cho ngươi.”

Tân Phương Dương mở túi ra: “Trong nay tổng cộng có mười viên, mỗi người góp một viên, mười người gom được một phần.”

Tả Tiểu Đa cúi đầu nhìn chăm chú, nhìn thấy mỗi viên Tinh Hồn thạch có kích thước ước chừng hai bàn tay, vẻ ngoài và hình dạng đều tương đối hoàn chỉnh, có cái là hình lập phương, có cái hình hộp chữ nhật, còn có cái hình hình thoi, chỉ có ba miếng là có hình dạng không xác định mà thôi.


Trong nhà Tả Tiểu Đa có kinh doanh Tinh Hồn thạch, đương nhiên biết được bí ẩn của thứ này: hình dạng vẻ ngoài của Tinh Hồn thạch có thể cho biết giá trị của Tỉnh Hồn thạch nào cao hơn!

Tỉnh Hồn thạch bị rơi xuống từ trời cao rồi bị ma sát dẫn tới bốc cháy, cuối cùng là rơi xuống đất mà vẫn có thể giữ hình dạng tương đối hoàn chỉnh, có góc cạnh rõ ràng thì bình thường đều chứa đựng hàng tốt, giá trị xa xỉ.

Mười viên Tỉnh Hồn thạch này, bên ngoài có chỗ đã là trạng thái bị oxi hóa hoàn toàn, lớp vỏ tinh tế chặt chẽ, cũng không nhìn được trạng thái bên trong thế nào. Nhưng tầng ngoài lộ ra ánh đỏ sậm mơ hồ lại khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội.

Chỉ mười tảng đá có kích thước ngang hai bàn tay thế mà trọng lượng của nó đã vượt qua cả nghìn cân!

Điều này hoàn toàn có thể chứng minh mật độ bên trong của nó cực kỳ cao.

Mật độ càng lớn thì khả năng cắt ra Tỉnh Hồn ngọc. chất lượng tốt càng cao!

Phiến đá kiểu thế này, nếu bán ở trong cửa hàng của Tả Trường Lộ thì ít nhất cũng có thể bán với giá khởi điểm là hai mươi nghìn — một phiến!

Đúng vậy, chính là một phiến cũng phải bán được ít nhất hai mươi nghìn tệ!

Nói cách khác, những viên đá mà mấy người Lưu Kiếm Thanh gửi đến chẳng khác nào tặng thẳng cho Tả Tiểu Đa hai ba trăm nghìn tinh tệ, chỉ nhiều chứ không ít!

“Ha ha ha... sao có thể không biết xấu hổ như vậy được..."

Tả Tiều Đa đã cười muốn sái cả quai hàm, hai mắt đã sáng bừng lên rồi, hắn ghé lên bàn, vẻ mặt say mê: “Thế này thì thật ngại quá, ha ha ha...”

“Mấy người thầy Lưu thật sự quá khách sáo... Thật là quá khách sáo ha ha ha...”

Đã đưa khí vận linh dịch rồi lại còn tặng thêm Tinh Hồn thạch và tiền mặt nữa...

Các giáo viên trong trường học quả nhiên là tấm gương cho mọi người, nếu không sao người ta có thể làm giáo viên được.


Mình chỉ nói mấy câu mà người ta đã tặng bao nhiêu đồ tốt lại cho mình!

Chuyện ăn của hời dễ dàng như vậy sao không nhiều thêm vài lần, mỗi ngày ra mười về tám cũng không vấn đề gì!

“Ngươi cũng biết là quá khách sáo cơ à?”

Chân mày Tần Phương Dương khế nhướn lên, nhìn hắn ôm hết Tinh Hồn thạch vào lòng, dáng vẻ hận không thể nuốt hết vào bụng thì bĩu môi nói: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy ngượng ngùng thì ta trả lại một nửa giúp ngươi nhé?”

Tả Tiểu Đa lập tức buộc túi lại, nghiêm mặt nói: “Cái này sao có thể trả lại được? Ta không thể phụ tấm lòng của các thầy được! Có câu nói thế nào nhỉ, đúng rồi, cái

này là trưởng bối ban thưởng, không dám từ!”

Tân Phương Dương hít một hơi thật sâu, thở mạnh ra một hơi.

“Được rồi, còn gì nữa không.”

“Không còn việc gì thì ngươi có thể đi rồi, quay lại lớp học đi thôi:

Tân Phương Dương chống tay lên đầu, ngăn chặn toàn bộ ánh mắt của Tả Tiểu Đa, tránh cho để lộ dấu vết.

“Vâng vâng... Ha ha ha...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi