KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Cũng... đúng quá rồi!

Bạch Băng Băng ngồi bó gối yên lặng một bên, cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện trước mắt, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Tả Tiểu Đa, trong ánh mắt cũng lộ vẻ nóng

bỏng không tên.

Đội viên đội hoa khôi do nàng dẫn đầu đều vây quanh nàng, ánh mắt ai cũng lập lòe, thì thầm bên tai: “Chị Băng Băng, nhất định phải hạ được tên Tả Tiểu Đa này.”

Bạch Băng Băng mím môi cười mỉm. “Băng Băng, thăng nhóc này chăn chắn là hàng tốt đó.” Bạch Băng Băng liếc xéo một cái.

“Băng Băng, bây giờ chính là cơ hội. Ngươi xem vết thương trên lưng hắn kìa, hắn với không tới để xử lý đâu...”

Bạch Băng Băng do dự.

“Băng Băng, nếu ngươi không lên là ta lên đấy nhé. Đến lúc đó đừng bảo ta không nói đến tình nghĩa chị em...”

“Hừ”

Bạch Băng Băng đứng dậy,

Đi tới.

Hừ mấy người này, biết ngay là mấy người xuân tâm nhộn nhạo rồi. Thôi để ta lên đi.

Tình thế hiện tại có phần nghiêm trọng, biểu hiện của Tả Tiểu Đa lại rất tốt, nhiều người đều nhìn ra được tiềm lực của hắn. Ra tay muộn thì chỉ có nước húp cháo thôi.


Phải sớm ra tay, nếu không miếng thịt ngon này sợ rằng sẽ rơi vào miệng người khác mất.

“Bạn học Tả Tiểu Đa ơi.” Bạch Băng Băng cười rất thân mật, giống như tắm trong gió xuân, khiến người ta say lòng.

“Hả?”

Tiếng nói ở đâu thốt ra bất thình lình làm Tả Tiểu Đa vô thức hoảng hốt, quay bên nọ ngó bên kia quan sát động tĩnh xung quanh, sau đó lại vội vàng lấy một cái gương nhỏ ra xem tướng cho mình. Ừm, không phải tướng gặp xui xẻo, chắc Niệm Niệm mèo không ở gần đây.

Lúc này mới dè dặt quay đầu: “Bạch... Ngươi tên là Bạch... Bạch gì ấy nhở?”

Gãi gãi đầu, cảm giác hơi xấu hổ.

Mình đúng là hết thuốc chữa, trước mặt một trong những bạn gái được coi là xinh đẹp của lớp trên lại không nói nổi tên người ta là gì...

Thật sự quá thất bại.

Bạch Băng Băng cười duyên dáng, không hề cho rằng bị mạo phạm: “Ta là Bạch Băng Băng. Bạn Tiểu Đa này, nếu lần sau ngươi quên ta vẫn có thể nhắc cho ngươi nhớ, nhưng đừng vượt quá ba lần đấy nhé, được không?”

Nàng chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, tỏ vẻ hung dữ: “Nếu vượt quá ba lần, ta sẽ tức giận đấy.”

“Ừ ừ ừ, lần này nhớ rồi”

Tả Tiểu Đa gật đầu: “Bạn Bạch... Băng Băng đúng không? Ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”

“Ta thấy trên lưng ngươi có vết thương kìa, vị trí thế kia thì bản thân ngươi cũng không xử lí tốt được. Giờ đã có vết máu thấm ra rồi, nếu được thì để ta giúp ngươi nhé.”

Bạch Băng Băng ân cần nói: “Vết thương thế này xử lí không tốt là không ổn đâu.”

“Không sao không sao, ta da dày thịt béo mà, không cần để ý tiểu tiết ấy đâu.”

Đối mặt với lòng nhiệt tình như lửa của Bạch Băng Băng, Tả Tiểu Đa hận không thể chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng cũng bắt đầu bất mãn.

Con nhỏ này đúng là không có lương tâm mà.

Vết thương của ta rõ ràng đã băng bó ổn thỏa rồi, nhưng nhìn cô nàng chắc còn muốn xé ra xử lý một lần nữa cho ta? Thịt không mọc trên người ngươi nên ngươi không biết đau phải không?

Lấy cái EQ này còn muốn đi tán tỉnh mỹ nam, đúng là ngây thơ.

“Vết thương vừa này bị xử lí quá qua loa, chắc chắn là không được thoải mái.”

Bạch Băng Băng lấy một lọ nước thuốc từ trong túi ra: “Nếu không ngươi uống cái này đi, đây là Sinh Cơ Tán, sau khi uống xong, vết thương sẽ khép lại nhanh hơn.”

Tả Tiểu Đa lại càng cảnh giác.


Con nhỏ này xum xoe ân cần quá là trắng trợn luôn, nhất định là có ý đồ gì đó, lại đang coi trọng mỹ sắc của ta chứ gì.

Lấp tức chối đây đẩy: “Không cần không cần, ta ổn lắm rồi, nãy vừa uống một lọ xong, uống nữa thì lãng phí lắm, lãng phí là tội lỗi đó...”

Đám Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh ngồi một bên, nhìn Tả Tiểu Đa bị gái cưa, đứa nào cũng cười nham hiểm.

Cơ hội được thấy Trả Tiểu Đa lúng túng chật vật cũng không nhiều, sao lại không nắm chặt được chứ.

Lý Thành Long và Lý Trường Minh xúm lại thì thầm.

“Cô nàng kia đang cưa Tả đại ca kìa.”

“Ta biết mà, nhưng sao Tả đại ca trông đề phòng thế nhỉ, có ý gì vậy?” “Chắc là lạt mềm buộc chặt nhỉ?”

“Lạt mềm buộc chặt gì? Ta thấy có giống đâu. Tả đại ca đang nhăn hết cả mũi kìa, chắc dị ứng mũi nước hoa trên người Bạch Băng Băng rồi..”

“Dị ứng á? Hơi quá đà rồi đó, gái xinh thế kia mà còn ghét bỏ người ta hả?”

Bạch Băng Băng trực tiếp ngồi xuống sát Tả Tiểu Đa.

Nhưng nàng vừa mới ngồi vào thì Tả Tiểu Đa đã vội vàng dịch mông sang bên cạnh, Bạch Băng Băng hơi buồn bực, tiếp tục tiếp cận, Tả Tiểu Đa lại dịch dịch...

“Ngươi làm gì thế? Ghét ta đến vậy à?” Bạch Băng Băng rưng rưng nước mắt chực khóc.

“Khụ...” Tả Tiểu Đa ngó ngược ngó xuôi, đột nhiên gào lên: “Lý Thành Long. Ngươi đang làm gì đấy.”

Lý Thành Long ngơ ngác: “2???”

“Còn không mau qua đây đỡ ta đi WC... Ôi ôi... Ta mắc tè, sắp ra quần luôn rồi...” Chạy vọt đến bên cạnh Lý Thành Long, vịn vai hắn bóp một cái.

Ủa gần đây có WC hả?


Lý Thành Long bối rối quá cơ. Ai rảnh rỗi không có việc gì đi xây WC ở đây thế? “Tả đại ca, chỉ cần ngươi cúi đầu thì chỗ nào cũng là nhà vệ sinh hết...”

“Ôi ôi... Nhịn không nổi...” Tả đại ca mắc tè chạy biến.

Đến đẳng cấp Võ Sư, lại thêm linh dược phụ giúp, sự hồi phục cũng trở nên rất mạnh mẽ.

Chỉ có Chu Tiểu Mã thương thế nặng nhất, được La Liệt nhanh nhẹn cõng về, chỉ cần chữa trị đúng cách thì vết thương ở chân vẫn còn cơ hội khỏi hẳn.

Được đưa về còn có ba người Đằng Hạo, do ba anh em Lưu Kiếm Thanh áp giải về.

Có màn thẩm vấn nghiêm khắc đang chờ đợi bọn chúng, bọn chúng có quan hệ với Mộc Vân Phong, cũng liên hệ với bên Vu Minh. Mà giờ liên quan đến Vu Minh thì sợ rằng không chết cũng bị lột da.

Có lẽ... “Thỏa thuận hữu nghị” của Tả Tiểu Đa khó có thể có hiệu lực rồi.

Tả Tiểu Đa đi tè về xong, bắt đầu gấp rút nghiệm thu tiểu đội của mình.

“Điểm cống hiến của lần rèn luyện này hình như cũng không khó nhăn.”

Tả Tiểu Đa đã tính sơ qua, cộng thêm điểm cống hiến giành được từ chỗ ba người Đăng Hạo, lần này thu nhập của đội mình cũng xấp xỉ chín nghìn, mà theo Lý Thành Long tính toán chắc cũng phải vào khoảng chín nghìn sáu.

Chia đều cho sáu người là mỗi người được hơn nghìn sáu.

Con số này cũng khá đấy, hơn nữa chỉ mới tính đến hiện tại, mà bây giờ cũng mới là đầu buổi chiều thôi.

“Dễ quá đi...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi