KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Nhớ lại bảng giao dịch điểm cống hiến trong trường học, Tả Tiểu Đa chợt cảm thấy như bánh thịt từ trên trời rơi xuống.

“Nè, thu hoạch của mọi người có ổn không?”

Tả Tiểu Đa thăm dò hỏi.

Triệu Trường Quân sung sướng nói: “Thu hoạch hôm nay tốt lắm, nhiều hơn trước kia bao nhiêu. Tính ra, thu nhập của chúng ta hôm nay phải được đến sáu mươi ba điểm, nhiều thật đấy.”

Từng thành viên trong đội hắn đều tỏ vẻ mỹ mãn và tự hào.

Giả Thế Nam nói: “Thu hoạch của bọn này cũng khoảng đó, giờ chúng ta đang có chính xác là năm mươi chín điểm cống hiến, thiếu chút nữa là được sáu mươi rồi.”

Sắc mặt Tống Tử Hào hơi xám xịt, nói: “Tiểu đội của tụi này thu hoạch không nhiều lắm, giờ cũng chỉ có hai mươi ba điểm, còn chưa tính đến khấu hao do thương

tổn của Chu Tiểu Mã nữa... Haiz.”

Bạch Băng Băng bên kia cười nói: “Thu hoạch hôm nay của chị em chúng ta cũng vậy thôi à, chỉ có bảy mươi bảy điểm, hi hi, không được như mong muốn ban đầu.”

€ó vẻ kiêu ngạo chẳng biết trời đất gì hết. Tất cả mọi người đều bĩu môi. Còn không được như mong muốn, nhiều hơn tụi này bao nhiêu rồi.

Nhưng sáu người Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Mình càng nghe vẻ mặt càng kỳ dị.


Cả đám hai mặt nhìn nhau, cảm thấy ngổn ngang trong gió.

Sáu mươi ba điểm đã thỏa mãn vậy à? Bảy mươi bảy điểm cũng dám kiêu ngạo. á?

Tụi mình thu hoạch những chín nghìn sáu thì chắc bay lên trời luôn quá?... Có nên nói không nhỉ?

“Các ngươi thì sao?” Mấy tiểu đội trưởng khác đều nhìn sang.

Mọi người đều mang vẻ “xem đám ma mới” bẽ mặt.

Các ngươi mới bước vào lớp Võ Sư, làm sao nhận biết được thảo dược?

Chỉ mỗi quyển “Bách khoa toàn thư Linh Dược” dày gần nửa mét, “Bách khoa toàn thư Mãnh Thú” dày cả mét, còn có “Bách khoa toàn thư tinh thú” dày nữa, ít nhất

cũng đủ để các ngươi bận rộn mấy tháng.

Chúng ta có được thành tựu như bây giờ, có nhiều điểm thành tựu như vậy cũng là nhờ kết quả bình thường khắc khổ học hành hiểu chưa?

Không biết phải bỏ ra bao nhiêu mới có được thành tựu hôm nay, các ngươi cho rằng cứ tùy tiện là đạt được sao?

Mọi người không hề thấy thất vọng và bất ngờ khi nhận ra biểu cảm kì lạ cứ ấp úng muốn nói lại thôi của đám đồng đội Tả Tiểu Đa.

“Không có thu hoạch gì là chuyện rất bình thường.”

Triệu Trường Quân võ vai Tả Tiểu Đa, an ủi nói: “Đừng để trong lòng, lần đầu tụi này đi rèn luyện cũng không có thu hoạch gì hết. Chờ sau này làm quen với không khí như vậy rồi, tích lũy thêm kinh nghiệm chắc chăn sẽ có thu hoạch thôi.”

Bạch Băng Băng cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Đa, đừng nản lòng nhé, chờ bao giờ quay về ta dạy ngươi.”

Vạn Lý Tú hẳng giọng: “Ấy, thế thì cảm ơn nhiều nhé” “Khụ khụ..."

Tân Phương Dương hắng giọng, trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa cảnh cáo, chỉ có thằng nhóc này thích rêu rao chứ những người khác thì không sao hết.

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ oan ức, ánh mắt tủi thân, giận dữ mà không dám nói nhìn Tân Phương Dương, thầm hỏi: “Ta mà là loại hay rêu rao ấy hả?”

Vẻ mặt này làm Tân Phương Dương suýt thì phì cười, vội vàng quay người kiềm chế mới không thất thố trước mặt học sinh.

Ngươi lấy đâu ra cái ánh mắt rưng rưng như cún con bị bắt nạt đó vậy?


Đến buổi chiều.

Tân Phương Dương cũng không để cho học sinh tiếp tục rèn luyện, mà nhân lúc thương thế của mọi người đều hồi phục ổn định, chờ La Liệt trở về, hai người một trước một sau chặn đầu trận tuyến, từ từ lui lại.

Đoàn người đi được chừng một nửa lộ trình, đột nhiên có phát hiện...

“Sao ở đây lại có một thi thể, vết tích còn rất mới.”

“Đây... đây không phải là Mộc Vân Phong sao? Bị ai giết rồi?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

Mọi người bước lên tỉ mỉ quan sát chỉ thấy cỏ cây bốn phía đều héo rũ, tuy thi thể Mộc Vân Phong đã mất đầu nhưng vóc dáng gầy gõ vẫn rất quen mắt, hơn nữa trên người còn có một ít đặc điểm rất dễ dàng nhận biết được.

“Ai đã ra tay nhỉ?”

Tân Phương Dương và La Liệt đi kiểm tra xung quanh một lượt những vẫn không thể hiểu được, lòng ngổn ngang trăm mối.

Mộc Vân Phong tập kích đội Tả Tiểu Đa, tuy đã bị đám Lưu Kiếm Thành truy kích nhưng chẳng phải đã trốn mất tăm rồi sao, sao lại im hơi lặng tiếng chết ở đây được?

“Xung quanh đây có dấu vết bị đóng băng.” Tân Phương Dương nhìn thoáng qua, nói một cách chắc chắn.

La Liệt gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi lại lập tức nghi ngờ nói: “Nhưng chưa từng nghe nói thành Phượng Hoàng có cao thủ tu luyện công pháp hệ băng.”

Tả Tiểu Đa nhìn dấu vết bị đóng băng, đồng tử đột ngột co lại, lén lút liếc nhìn Bạch Băng Băng nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Ôi má ơi, này con bé kia quấn lấy mình không biết có bị Niệm Niệm Mèo phát hiện không nhỉ?


Nguy hiểm vi...

Mà không, sao Niệm Niệm Mèo lại không xuất hiện?

Chẳng lẽ là giận quá nên bỏ đi thẳng luôn rồi?

Nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa càng thêm nơm nớp lo sợ, sắc mặt cũng trắng bệch cả đi, sau gáy viết chữ bối rối khi yêu đương vụng trộm bị bắt được rõ to, cả người thấp thỏm bất an.

Sau đó lại cảm thấy lỗ tai mình đau đớn, cái mông cũng nóng rát, cả người chỗ nào cũng rúm ró, dường như đâu đâu cũng khó chịu.

Xong đời cmnr... Không ngờ Tả Tiểu Đa ta một đời anh hùng... “Hình như ở đây còn có mùi hương thoang thoảng...”

Tân Phương Dương khit khịt mũi, đột nhiên cúi người xuống, ngửi thử mặt đất chỗ bụi cỏ, rồi lại đi về phía trước, cách xa mấy chục trượng, dừng lại nói: “Đây là do phụ nữ ra tay, hơn nữa lúc đó còn có hai cô gái ở đây.”

“Mùi hương khác nhau.”

“Mùi máu tươi và mùi nước hoa của phụ nữ trộn vào nhau, đi xa khỏi phạm vi có mùi máu tươi mới ngửi thấy rõ ràng hơn một chút. Nhưng theo như bầu không khí ở hiện trường, mùi hỗn hợp với nhau như vậy về cơ bản có thể xác định được... Mộc Vân Phong hoàn toàn không có bất kỳ phản kháng nào đã bị giết.”

“Cho nên thi thể không đầu mới hoàn chỉnh như vậy, hiện trường cũng không rối loạn”

“Cao thủ nữ ở thành Phượng Hoàng có tu vi như vậy, có thể giết chết Mộc Vân Phong không nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu là Mục Yên Yên tự mình xuất thủ, đương nhiên Mộc Vân Phong sẽ không kịp có phản ứng gì. Nhưng thi thể Mộc Vân Phong có dấu vết rúm lại, nói cách khác hắn có khuynh hướng động tác ngẩng đầu... Cho nên người ra tay hơn phân nửa không phải Mục Yên Yên”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi