Vẻ mặt Mục Yên Yên lạnh lẽo, đầy tức giận, vỗ đầu che mặt, không hề lo lắng mà đá Tả Tiểu Đa một trận từ đầu đến chân. Nhưng mà có một điểm không thể không nói, ngay cả gương mặt Tả Tiểu Đa cũng không màng chỉ hết sức che chở đũng quần, che chở thứ quý nhất của đàn ông.
Muốn đá ta à, không có cửa đâu.
Ngay từ đầu Mục Yên Yên quả thật muốn đá, nhưng sau đó cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, đợi đến lúc đánh Tả Tiểu Đa sung hết toàn thân trong lòng ngược lại càng không nhẫn tâm.
“Thứ vô liêm sỉ!"
Cuối cùng Mục Yên Yên đá một cái thật mạnh, xách Tả Tiểu Đa bay đi
Rõ ràng đã trút ra hết một trận nhưng trong lòng vẫn buồn bực khó tả.
Đây đã là trừng phạt nặng nhất rồi, lại không thể đánh hẳn tàn phế, càng không thể đánh chết hẳn, còn có thể như thế nào?!
Có thể làm gì, không biết làm thế nào!
Tên nhóc này hiển nhiên là biết điều này, kêu đến vô cùng thê thảm, giống như gặp phải cực hình dưới mười tám tầng địa ngục vậy, muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.
Nhưng trong lòng Mục Yên Yên rõ ràng, chính mình từ đầu đến cuối đều chưa từng đụng đến xương cốt của hắn... tất cả đều đánh tới da thịt thôi!
Mệt tên nhóc này còn có thể kêu lớn như vậy!
Kêu đến muộn một chút, cũng tốt lắm...
Rầm rầm rầm.
Tả Tiểu Niệm mở cửa.
Mục Yên Yên ném Tả Tiểu Đa vào bằng một tay: “Anh hùng của nhà ngươi đã trở lại."
Sau đó nghiêng mình rời đi.
Cả người Tả Tiểu Đa sưng như quả cầu, lăn vào trong phòng khách nhanh như chớp.
“Niệm Niệm mèo...”
Tả Tiểu Đa kêu thê thảm: “Ta sắp bị đánh chết rồi, ngươi mau mau xem cho ta đi, đau chết ta rồi...”
“Đáng đời!”
Tả Tiểu Niệm lầm bầm một tiếng, cau cái mũi nhỏ đi tới, nhìn thấy bộ dạng thê thám chán nản của hắn, rốt cuộc vẫn là không đành lòng, đỡ hắn ngồi lên sô pha, vận công loại bỏ sưng phù cho hắn.
“Dọc đường sư phụ ta vẫn luôn nói muốn đánh chết ngươi!”
Tả Tiểu Niệm bĩu môi nói: “Là ta cầu xin sư phụ cả quãng đường, lúc này mới đổi thành chỉ đánh ngươi một trận... Ngươi phải cám ơn ta như thế nào đây?”
Tả Tiểu Đa liếc nửa con mắt, nói: "Cô gái ngốc! Cho dù ngươi không cầu xin nàng thì nàng cũng không nỡ đánh chết ta, ngay cả vấn đề dễ hiểu như vậy cũng không hiểu, thật khờ!"
“Ngươi nói ta cái gì?” Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên dừng tay, đôi tay vốn đang mát xa lập tức thuận tiện ngất một cái, dựng lông mày: "Cô gái ngốc?!"
“Ta là nói... Niệm Niệm mèo...”
Tả Tiểu Đa tức khắc cảm thấy không ổn: “Ha ha, thật ra ngươi không biết đâu, ý nghĩa của cô gái ngốc chính là... chính là... một cô gái xinh đẹp nhất trong sa mạc... đúng, một mỹ nữ... , chính là ý này!"
“Ta cho ngươi cô gái nè... bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp..."
Vết thương cũ của Tả Tiểu Đa còn chưa tốt giờ lại thêm vết thương mới, cả người sưng lên gấp đôi
Thật lâu thật lâu sau đó Tả Tiểu Niệm mới ngừng lại được.
Tả Tiểu Đa uể oải năm lên sô pha lầm bẩm, xụi lơ như con chó chết.
Tả Tiểu Niệm ở một bên như không có việc gì mà pha trà đọc báo, vừa kỹ lưỡng tách hột dưa.
Tả Tiểu Niệm có một thói quen là tách hết toàn bộ hạt dưa sau đó mới ăn, nghe nói ăn như vậy thì đã ghiền hơn, lại còn sảng khoái.
“Sao cha mẹ còn chưa trở vẽ? Ta không ở nhà được mấy ngày nữa đâu, mùng một tháng mười phải đi Cao Võ Vân Đoan báo danh rồi!”
Tả Tiểu Đa lấy hạt dưa Tả Tiểu Niệm đã tách xong một hơi bỏ hết vào miệng, miệng to nhai nhai mấy cái, rồi oán giận: “Ngươi nói xem hai người bọn họ thật sự rất yên tâm sao.. Lại có thể lâu như vậy còn không về nhà, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên phê bình bọn họ!"
Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên nhìn đến hạt dưa mình đã tách xong để trên bàn bây giờ sạch sẽ không có gì, lập tức giận tím mặt: “Ngươi cho là đề tài này có thể cho qua chuyện ngươi ăn vụng hạt dưa của ta hả?"
“Cẩu Đát! Ngươi chết chắc rồi!"
Tả Tiểu Đa lại kêu thảm thiết lần thứ hai...