Như vậy lại có thêm ba giờ, vậy thì có thể lấp đầy toàn bộ đan điền, vào lúc giữa trưa chắc chắn có thể vọt lên mức tràn đầy, sau đó có thể đi con đường chông gai lần thứ hai rồi!
Hay là... cứ bảo Phù Phù xin nghỉ thêm một ngày, hôm nay không đi, dù có đi học thì cũng không có việc quan trọng gì để làm!
Nghe tiếng Lý Thành Long đi ra ngoài, Tả Tiểu Đa lấy Diệt Không Tháp ra đặt ở trên bàn, sau đó mang theo rất nhiều Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm đã buộc đầu lại với nhau...
Hôm nay nhất định phải hoàn thành lượt ép thứ hai, hơn nữa nhất định phải thành công!
Trước giờ cơm tối!
Nhưng muốn lần ép thứ hai đạt được thành công lớn, ít nhất phải ép mạnh mẽ hơn lần ép thứ nhất mới được, thầy Văn đã nói rất rõ ràng, mình còn lâu mới ép đủ!
Ta thật sự quá bất cẩn, quá lơ là.
Tả Tiểu Đa yên lặng suy nghĩ: “Ta đã sai khi cho rằng làm nhiều hơn Niệm Niệm mèo đã thỏa mãn, như vậy là không đúng, thật sự quá mức phiến diện! Suy nghĩ một lúc, cho dù tư chất của những người này không băng ta nhưng chỉ cần người ta có có độ dẻo dai vừa đủ, vượt qua ta cũng không phải là việc gì khó!”
“Giống như thầy Văn đã nói, đau hay không đau cứ coi như mình là đồ ngốc, nháy mắt mấy cái không phải là qua sao!”
“Cho nên ta cần phải cố gắng hơn nữa!” Trong lòng Tả Tiểu Đa tự lẩm bẩm, ánh mắt cương quyết, hạ quyết tâm.
Hắn vốn không biết, năm đó Tả Tiểu Niệm ép xuống tám lần vượt qua con đường chông gai, là sự nghiệp vĩ đại khiến bao nhiêu người kinh ngạc.
Từ xưa đến nay người có thể ép xuống tám lần và bước qua con đường chông gai, tổng cộng cũng không có mấy người.
Đến mức nói người đi đến bước cuối cùng, dùng trạng thái ép xuống chín lần và vượt qua con đường chông gai là hiếm như lá mùa thu!
Chỉ vì ép xuống tám lần trên con đường chông gai luôn luôn được toàn bộ thế giới cho là giới hạn cao nhất của nhân loại!
Trái lại không phải hoàn toàn không có người nào thử ép xuống chín lần, chỉ là từ xưa tới nay chưa từng có ai thành công mà thôi!
Có tiền bối vượt qua ép xuống chín lần, kiên trì nỗ lực thử ép xuống mười lần, sau đó để lại một câu nói: “Không phải không làm được, mà thật ra là không thể! Tiếp tục nữa sẽ chết! Sẽ nổ tung!”
Câu nói này được truyền bá rộng rãi.
'Từ đó về sau, ép xuống mười lần trên con đường chông gai trở thành tử huyệt với tu giả!
Vừa bởi vì chín là số lớn nhất, những người tu hành cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên, đây là số trời cũng là giới hạn cao nhất của con người!
Nhưng những thứ này.... Tả Tiểu Đa lại không biết. Hắn chỉ âm thầm làm, ép, ép, ép...
Điều này thật sự nghiệm chứng cho một câu nói: Vô tri đúng là một loại hạnh phúc. Nhưng câu nói này lại chỉ giới hạn ở chỗ của Tả Tiểu Đa.
Những người khác ai có điểm khí vận có thể sử dụng?
Cho dù là thiên tài tuyệt thế như Tả Tiểu Niệm, nếu như dùng phương pháp kiềm nén này của Tả Tiểu Đa, e rằng cũng sớm hóa thành một đống thịt thơm.
Đến hai giờ chiều, Tả Tiểu Đa đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái chu toàn, bắt đầu giẩm đạp trên con đường chông gai lần nữa.
Lần kiềm nén này vừa mới bắt đầu không lâu, mức độ đau đớn cảm nhận được đã nhanh chóng bay đến sự đau đớn ở bước áp chế cuối cùng ngày hôm qua.
“Oa oa oa...” Cho dù đã có kinh nghiệm một lần, Tả Tiểu Đa vẫn gào thét dữ dội bên trong Diệt Không Tháp, nhưng vẫn tự mình nỗ lực giảm bớt chân nguyên, lớp da bên ngoài khắp cơ thể đã bắt đầu chảy mồ hôi màu đỏ nhạt từng chút một.
Đây là biểu hiện sức chịu đựng với sự đau đớn của con người đã đến tận cùng.
Nhưng hắn vẫn cứ vặn vẹo, co giật, gào thét...