“Ta đã thử hết lần này đến lần khác, thật sự không ép xuống được! Đau nữa ta cũng có thể kiên trì, nhưng vẫn không ép xuống được, ta phải làm sao bây giờ?”
Tả Tiểu Đa yếu ớt nói.
Văn Hành Thiên cũng sốt ruột, quát lên: “Độ khó chủ yếu của con đường chông gai chính là đau đớn khó có thể chịu đựng được, không đau làm sao có thể đè nén xuống được? Viện cớ, tất cả đều là viện cớ! Đến đây ngồi xuống trước mặt †a, ngươi tự mình dốc hết toàn lực để làm, thử kiềm nén rồi ta sẽ vận công giúp ngươi một tay, chỉ là làm như vậy sẽ có tác dụng phụ, một khi có tính ỷ lại thì sau này càng khó có thể kiềm nén chân nguyên!”
Tả Tiểu Đa nói lẩm bẩm: “Nhưng bây giờ ta đã ép trở về một chút, bên trong đan điền cũng không đến mức đầy ắp..."
“Hả?”
Văn Hành Thiên nhíu nhíu mày: “Vậy ngươi mau chóng hấp thu chân nguyên! 'Ta trông coi ở đây, chờ ngươi hấp thu đầy, sau đó giúp ngươi kiềm nén! Cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Lần này Văn Hành Thiên thật sự sốt ruột.
Một thiên tài tuyệt thế mà chính mình nhận định lại hoàn toàn không có chiến tích khi đặt chân lên con đường chông gai, đây quả thực là tự đào hố chôn mình, tự phá hủy tương lai!
Nếu như Tả Tiểu Đa thật sự không đi được trên con đường chông gai, Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy bản thân đã làm một thấy giáo không làm tròn bổn phận!
Không, là thất bại, thất bại to lớn trước nay chưa có! Ta đã phá huỷ thiên tài này, không dạy dỗ tốt!
Đương nhiên, Tả Tiểu Đa bây giờ cũng đã thật sự tin rằng bản thân hắn không áp chế đúng chỗ.
Mỗi một câu nói mà Văn Hành Thiên nói trước đây đều khiến cho Tả Tiểu Đa cảm thấy bản thân vẫn còn kém xa, còn lâu mới đủ tư cách.
“Trên tay ngươi có Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm không?”
Văn Hành Thiên có chút nóng nảy: “Vào thời điểm mấu chốt này nếu dựa vào hạ phẩm, trung phẩm, hoặc là thiên địa linh khí tự động hấp thu thì sẽ trì hoãn đến khi nào? Nếu không có, chỗ của ta có. Dùng Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm trực tiếp đổ vào mạch, cũng càng có lợi cho hoạt động sau này!”
“Ta có." Tả Tiểu Đa vội vàng nói. “Có thì nhanh chóng làm việc đi, đừng nói nhảm, nhanh chóng bắt đầu đi.”
Văn Hành Thiên thật sự không muốn chờ đợi, cứ trì hoãn không chừng những lần kiềm nén không thành công lúc trước sẽ thật sự thành thói quen, có thể trở thành chuyện xấu.
Với việc linh lực tinh khiết khổng lồ ẩn chứa bên trong Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm hỗ trợ lẫn nhau; một khi bắt đầu hấp thu thì sẽ giống như biển cả chảy ngược về sông lớn; vô cùng nhanh chóng, tràn trề không gì chống đỡ nổi.
Cho nên có Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm trợ giúp luyện công chính là rót mạch.
Nhìn thấy Văn Hành Thiên sốt ruột như vậy, tâm trạng Tả Tiểu Đa càng luống cuống, lấy Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm ra một cách nhanh chóng, khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng bắt đầu hấp thu.
Sức mạnh của Viêm Dương Chân Kinh cũng theo đó mà vận hành trơn tru hơn
Vị trí của Tả Tiểu Đa đã lập tức biến thành một vòng xoáy nguyên khí, vô số thiên địa linh khí tuôn ra, tiến vào trong kinh mạch trên cơ thể của Tả Tiểu Đa giống như trăm sông đổ về một mối.
Chưa hết thời gian một chén trà, Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm trên tay nhanh chóng phai màu rồi toàn bộ vỡ nát, hóa thành bột mịn...
Văn Hành Thiên cau mày, một lượng lớn linh khí lập tức dâng lên liên tục, chỉ cảm thấy cường độ dọa người của linh khí kia giống như thuỷ triều, tâm trạng lại càng ngày càng nặng nề.
Nhìn tư thế tu luyện này... rõ ràng là có tư chất thiên phú rất cao siêu, hơn nữa kinh mạch thân thể vô cùng xuất sắc, lại phối hợp thêm công pháp Dật Phẩm Viêm Dương thần công, mỗi một mục đều là cao cấp nhất, sao có thể bước đi liên tục khó khăn trên con đường chông gai đây?!
Chuyện này hoàn toàn không thể.
Nếu ngay cả thiên tài như vậy cũng không thể đi qua con đường chông gai, chính ta cũng thật sự không thể tha thứ cho chính mình!
Nửa giờ trôi qua. Một giờ trôi qua. Hai giờ trôi qua.
Tả Tiểu Đa ngồi tu luyện trên ghế, bột phấn Tinh Hồn Ngọc bên cạnh càng ngày càng nhiều, Tinh Hồn Ngọc trong tay thay thế liên tục.
Bốn giờ trôi qua, Tả Tiểu Đa còn đang hấp thu, đan điền rõ ràng vẫn đạt đến mức độ đầy ắp.
Ánh mắt của Văn Hành Thiên thoáng từ thoáng kinh ngạc ban đầu trở thành đăm chiêu, rồi tới cau mày không hiểu, thậm chí càng hoang mang hơn, cuối cùng đi đến tê dại...
Sao lại lâu như vậy?