Hạng Cuồng Nhân không vừa lòng, thằng cha kia không nghe lời!
Hắn nghĩ hắn trốn rồi thì không có chuyện gì nữa sao?
“Sao chứ? Ta khuyên ngươi nên chú ý một chút thì tốt hơn.”
Văn Hành Thiên trầm mặt nói: “Thật sự thì tu vi và chiến lực của hiệu phó Vệ chưa chắc yếu hơn ngươi, ngươi cẩn thận lật thuyền trong mương, nếu như thuyền lại lật nữa thì không chắc lại có vận khí tốt để có thể ngóc đầu trở lại đâu!”
“Ngươi từng đánh nhau với hắn?”
“Ừm”
Văn Hành Thiên ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Dù cho Hạng Cuồng Nhân có hỏi như nào cũng không nói một lời. Ta có thể nói cho ngươi biết chuyện năm đó khi họ Vệ vừa được điều đến, ta nhìn hắn không vừa mắt nên buổi tối đã che mặt đi đánh hắn sao?
Làm tổn hại hình tượng của ta...
Cuối cùng, khi Hạng Cuồng Nhân vẫn đang lải nhải, Văn Hành Thiên trực tiếp. bưng khay cơm lên, bực mình bỏ đi mất..
Đi rồi... Hạng Cuồng Nhân chết lặng.
Hạng Cuồng Nhân đưa mắt nhìn theo Văn Hành Thiên rời đi, không nhịn được mắng một tiếng: “Mái”
Nhiều năm như vậy rồi mà tính tình đáng ghét của đám người này cũng không đổi một chút nào, đối ngoại thì lúc nào cũng ra vẻ quy củ, nhưng khi ở đơn độc với nhau thì người nào cũng hỗn láo như vậy!
Ta là hiệu phó thứ nhất đấy! Đệch!
Nói lâu như vậy không phải là vì muốn nhắc nhở ông đây một câu, họ Vệ kia rất tài giỏi hay sao?
Hừ! Ông đây nhận lòng tốt của ngươi.
Bản thân Hạng Cuồng Nhân ngồi trên chỗ ngồi, họ Vệ không đơn giản? Vậy họ Lữ, họ Cao kia cũng có đơn giản đâu?
Nội tâm của từng người đều là như rắn như rết.
Khiêu khích liên tục mấy ngày để chứng tỏ cảm giác tồn tại của bản thân, Hạng Cuồng Nhân cảm giác bản thân đã ngồi trên miệng núi lửa.
Bản thân mạnh mẽ trở về còn cả chuyện được bầu lại làm hiệu phó thứ nhất, chắc chắn là đụng chạm đến lợi ích cơ bản của đám người này rồi.
Vì vậy mà thời gian họ chuẩn bị ra tay với mình, có lẽ không còn xa nữa. “Ta sẽ đợi đến ngày đó.” Ánh mắt Hạng Cuồng Nhân lóe lên: “Đám tiểu nhân bỉ ổi này, đến thời gian
then chốt đừng sợ hãi, ông đây đợi đến ngày đấy không phải chỉ mới đợi ngày một ngày hai đâu...”
Tả Tiểu Đa lại đi đến sân nhỏ cũ nát kia, mà lúc đấy, bà Thạch đang nấu cơm.
Khói bếp chậm rãi bay lên.
Bà Thạch tiều tụy ngồi trong nhà bếp, thẫn thờ không nói một lời.
Không biết đã cô đơn vắng ngắt như vậy bao nhiêu năm rồi.
Tiếng mở cửa vang lên, bà Thạch vẫn không hề đứng dậy.
Có lẽ là người đưa thư.
Những năm gần đây, người đến nhiều nhất cũng chỉ có những người đấy, có điều nhiều nhất cũng chỉ là kiểm tra họ tên làm việc thôi thông lệ mà thôi, không còn việc khác.
“Bà Thạch! Ta đến thăm ngươi nè.”
Bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng gọi của Tả Tiểu Đa.
Cuối cùng sắc mặt của bà Thạch cũng khế thay đổi, mở to mắt: Tả Tiểu Đa?
Quay người nhìn chỉ thấy Tả Tiểu Đa đứng trong phòng khách cười tươi, trong tay xách theo hộp đựng thức ăn, tay khác còn cầm thêm hai bình rượu đang bận rộn đặt lên bàn trà.
“Hôm nay thầy Văn cho ta nghỉ, rảnh rổi buồn chán nên đến đây bầu bạn cùng bà Thạch, ăn cơm cùng nhau, ngươi không ngại ta đột ngột đến nhà chứ?”
Tả Tiểu Đa cười hì hì như rất thân thuộc, nhanh tay nhanh chân bày đồ ăn trong hộp cơm lên bàn, còn lấy một đĩa thịt tinh thú trong nhẫn không gian ra.
Vẫn chỉ là các món ăn gia đình thông thường, bao gồm cả đĩa thịt tinh thú đấy, người bình thường cũng có thể mua được, Tả Tiểu Đa không hề cố ý làm ra thứ cao sang gì.