Sau khi Tả Tiểu Đa rời đi, rất lâu rất lau sau bà Thạch cũng không hề nhúc nhích.
Ánh mắt nhìn chằm chằm lên ghế sô pha, chỗ mà Tả Tiểu Đa vừa ngồi vẫn còn lưu lại một chỗ lõm nhỏ, đang dần dần bình thường trở lại.
Ánh mắt bà Thạch lóe lên, đưa tay hư ảo ấn một cái, cái hố kia lập tức lún xuống lần nữa.
Giống như thanh niên kia vẫn còn ngồi ở đấy.
Chớp mắt một cái đã trôi qua năm ngày rồi.
Trong mấy ngày này, Tả Tiểu Đa cứ hễ không có việc gì làm là lại mang theo. đồ ăn và rượu đến chỗ bà Thạch bầu bạn ăn cơm, còn có hai lần gặp được người đưa thư.
Rất nhiều thư, đều bị cầm vào phòng.
Những bưu kiện này còn được gói bằng huân chương công trạng.
Mỗi lần đều là ăn xong sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại, dường như thật sự chỉ là đến bầu bạn ăn cơm.
Bà Thạch cũng không cự tuyệt, không nói nhiều lời, vẫn luôn bình tĩnh nhìn hắn tới tới đi đi.
Tả Tiểu Đa thường xuyên đến, là vì muốn cái sân nhỏ hoang vắng kia, tăng thêm vài phần sinh cơ.
Mỗi lần đi Tả Tiểu Đa đều thay đổi vẻ ngoài, đi vào sân nhỏ mới hồi phục lại vẻ thường ngày, mỗi lần rời đi cũng thay đổi vẻ ngoài rồi mới đi.
Khi mọi chuyện chưa được rõ ràng, thì Tả Tiểu Đa sẽ không tự tìm phiền phức cho mình, càng không muốn tìm phiền phức cho bà Thạch.
Cho dù không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần thiết gây ra thêm nhiều rắc rối, tăng thêm biến số!
Hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa, Tả Tiểu Đa vừa dọn dẹp vừa nói: “Bà Thạch, có thể ngày mai và ngày kia ta không thể đến được, trường học tổ chức cho học sinh mới thí luyện, ta phải đi ra ngoài thành rồi.”
Bà Thạch ngẩng đầu nhìn hắn, rất lâu sau mới nói: “Được.”
Chỉ trả lời một chữ rồi không nói gì nữa.
Nhưng Tả Tiểu Đa cũng không để ý, dọn dẹp xong lập tức rời đi.
Quẹo ra khỏi ngõ, đúng lúc nhìn thấy trên đường lớn có hai người đang viết bảng biểu, Tả Tiểu Đa vốn không để ý cứ thế bước qua, nhưng đột nhiên lại lập tức dừng lại.
Chỉ vì trên tường vốn đang trắng tinh lại viết lên 16 chữ màu đỏ to đùng.
“Cặn bã nhân gian, bại hoại nhã nhặn, mặt người dạ thú, uổng công làm thầy!”
Sau đó phía sau còn có một mũi tên màu đỏ rất to chỉ về cái đường tắt vào. phía sân nhỏ của bà Thạch.
Sắc mặt của Tả Tiểu Đa lập tức trở nên u ám. Đây là hai người bình thường, trên người không có một chút tu vi nào. Nhưng mà sự tức giận trong lòng Tả Tiểu Đa đã tỏa ra hừng hực.
Một người bình thường sẽ tùy tiện chửi người chửi đến hơn 20 năm sao? Đã qua 20 năm rồi mà vẫn còn viết bảng biểu hả?
Rốt cuộc là có thù hận sâu đậm đến mức nào vậy? Không, sao có thể có thù hận gì được!
Ngay từ đầu Tả Tiểu Đa đã loại bỏ hoài nghỉ về nguồn gốc thân phận của hai người này, nhưng chuyện này chắc chắn có người sai khiến.
Làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là muốn ép chết bà lão cô độc kia!
Tả Tiểu Đa sải bước tiến lên phía trước, dùng kiếm trong tay cạo toàn bộ lớp sơn tường đó xuống.
Ánh kiếm lóe lên, kêu soạt một tiếng.
Hai người sợ hãi kêu lên, công cụ trong tay rơi xuống đất kêu lộp cộp.
“Ngươi... Ngươi là ai? Muốn, muốn làm gì?”
Trong tay của một người trong số đó vẫn còn cầm bút, chữ viết rất đẹp.
Con người cũng tỏa ra nét hào hoa phong nhã.
Tả Tiểu Đa hung ác bước đến: “Nói, ai bảo các ngươi đến viết chữ?”
“Không có ai...”
“Chát!”
Tả Tiểu Đa tát một cái, tuy sức lực không mạnh nhưng đã là mức độ mà hai người bình thường không thể chịu nổi, cả người đều bị bạt tay này đánh cho bay lên, lộn vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống.