Quản lý Thái cười: “May mà cả hai vị đều là những người tài năng xuất chúng, khiến ta có ấn tượng khá sâu sắc... Haha.”
Lý Thành Long và Tả Tiểu Đa nhìn nhau.
Thật sự mọi ngành nghề đều có nhân tài, điều này tưởng chừng như đơn giản nhưng trên thực tế lại vô cùng khó thực hiện!
Thương Thiên Nhất Phẩm người ra người vào đông như kiến, muốn nhớ hết tên những vị khách đã từng đến đây, còn phải gọi ra tên của họ, quả thực khó mà tưởng tượng.
Nhưng vị quản lý Thái này đã làm được.
Cả hai người họ đều chỉ đến một lần, nhưng sau nhiều ngày vẫn có thể gọi chính xác tên của họ!
Có thể thấy quản lý này thực sự có óc quan sát và trí nhớ rất tốt.
Quản lý Thái đưa hai người đến một khoảng đất lớn trống ở phía sau cửa hàng, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, Tả thiếu, xác tinh thú chỉ có thể đặt ở đây, có chút thất lễ rồi. Hai vị đừng đi hãy đợi một lát, ta sẽ xếp bàn, đền tội xin lỗi hai vị.”
“Không cần khách sáo.”
Tả Tiểu Đa nói: “Bọn ta cũng rất bận. Mau chóng xong việc, kiếm thêm chút rồi rời đi. Nếu không lại phải nghe chửi vì về muộn.”
Quản lý Thái cười theo. Cùng với Tả Tiểu Đa vẫy tay.
Mấy trăm con Đại Mãng xuất hiện đầu tiên, ngoại trừ Đại Mãng Đan Nguyên Cảnh, còn có Mãng Vương Anh Biến cảnh.
Da trắng như tuyết, vẫn còn lấp lánh ánh huỳnh quang, lớp da bên ngoài của mỗi con mãng xà đều được bảo quản nguyên vẹn.
Quản lý Thái sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cùng một lúc quăng ra nhiều Đại Mãng như vậy, thế mà hoàn toàn không có vết máu chảy, rõ ràng vết thương trên cơ thể chúng rất nhỏ.
Nói cách khác, tất cả tinh hoa máu thịt vẫn được bảo dưỡng ở trạng thái tốt nhất, nhìn về màu sắc thì những con mãng xà này đều mới chết, còn cực kỳ tươi.
Chỉ riêng những tấm da rắn này cũng đủ để làm ra hàng chục bộ quần áo cao cấp.
Chưa kể bên trong ít nhất còn có mấy chục nghìn cân thịt rằn.
“Tả thiếu thật rộng lượng. Đây đều là mặt hàng ở khu thí luyện Tiềm Long... Cao Võ Tiềm Long sớm đã có ước định, không cho phép người tu hành không phải học viên của học viện này vào săn bắn, đã lâu rồi mới có nhiều hàng như vậy.” Quản lý Thái thể hiện sự kính phục sâu sắc, không thể nói thành lời.
“Mấy thứ này, các ngươi có thể mua không?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Hahaha...Tả thiếu lại nói đùa. Mặt hàng mà Tả thiếu đưa ra rất xuất sắc, số lượng cũng nhiều, nhưng dù có nhiều gấp trăm lần chỗ này thì Thương Thiên Nhất Phẩm chúng tôi cũng có thể mua hết! Miễn là đồ Tả thiếu mang đến, bất luận ít nhiều, chúng tôi đều nhận, chỉ có vui tai vui mắt, không có ý kiến khác!"
Giọng điệu của quản lý Thái chắc chản, nhưng lại không làm người khác phản cảm.
“Ừ, vậy thì tốt, ta thật sự sợ đến các ngươi cũng không mua hết được.”
Tả Tiểu Đa xua tay.
Ngay lập tức, vô số xác tinh thú rơi xuống như mưa đá, lấp đầy cái sân sau rộng hàng nghìn mét vuông, còn chất chồng lên nhau cao mười mấy mét.
“Ta cũng chỉ có nhiêu đây thôi, không vấn đề gì chứ, mua hết cả?”
Cơ mặt của Quản lý Thái không ngừng co giật. Chết mọe, lúc nấy nói nhiều quá rồi...
Nhẫn không gian của vị Tả thiếu này sao mà giống như một cái hố không đáy vậy, sao có thể lớn như vậy?
Chiếc nhẫn không gian này cũng là một dị bảo. “Quản lý Thái, đếm đi.”
Tả Tiểu Đa rất ung dung, nói: “Những thứ này, đều là dựa vào thực đơn của các ngươi mà chọn, chất lượng thịt tốt nhất, tập hợp linh khí tốt nhất, mùi vị tốt nhất, ngay cả lông cũng có thể tận dụng.”