KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Cảm thụ một chút.

Tả Tiểu Đa thì thào tự nói: "Đột phá cảnh giới Thai Tức, đẳng cấp năng lượng đúng là không giống bình thường ... Bây giờ sức bật phải gấp ít nhất mười lần trước kia ... Nếu không để ý mà bùng nổ cực hạn, dốc toàn lực đối phó, có lẽ sẽ gây ra thiệt hại cực đoan ... "

"Chẳng trách ai nấy cũng muốn đột phá cảnh giới mới, thì ra là cảnh giới của bản thân có ảnh hưởng đến cấp số chiến lực đúng là lớn như thế."

Tả Tiểu Đa ở bên này thì thào tự nói, Diệp Trường Thanh ở bên ngoài xuýt nữa là không nhịn được, muốn vào túm lấy hắn gõ một cái.

Ít nhất hơn mười lần?

Ngươi cho rằng ai cũng biến thái như vậy à?

Người bình thường sau khi đột phá, tat nhiên thực lực có tang trưởng trên diện rộng, nhưng có thể đột phá gấp đôi giới hạn vốn có của bản thân đã là đáng quý; nhưng lại cần không ngừng mài dũa, mới có thể khiến lực lượng mới này thật sự hòa hợp với mình, có thể vận dụng phát huy được.

Tình huống thực lực đột phá tăng trưởng hơn mười lần như ngươi đã không phải một bước lên trời, không phải yêu nghiệt, không nghịch thiên, mà là ... Thần thoại!

Thần thoại hiểu không !?

Tả Tiểu Đa cầm di động: “Đậu má, sao mới chưa đến sáu rưỡi ... Thì ra đột phá đều nhanh như vậy à! Ta còn tưởng phải tốn không ít thời gian chứ!"

Sau cửa sổ, sắc mặt Diệp Trường Thanh thay đổi lần thứ hai, sau đó lặng lẽ rời đi.

Hắn sợ nếu không đi, có lẽ sẽ không nhịn được xông vào giết chết thằng ranh con này!

Chưa từng gặp kẻ nào đắc ý như thế!

Đột phá nhanh như vậy?

Sao ngươi lại dám nói như thế ??!!

Ngươi cho là ai cũng đột phá giống ngươi à?

Người nào mà không phải thừa nhận dày vò vô tận, gian nan thông quan thành công? Người nao mà không phải vì thông quan mà làm bản thân nửa chết nửa sống, tốn rất nhiều thời gian mới có thể thành công? Mặc dù sau khi thành công, cũng phải nói mình gặp may!

Ngươi từng gặp người bị chặn lại ở quan khẩu mấy chục năm không đột phá được chưa?

Bị chặn lại ở quan khẩu cao giai, cả đời không qua được, ngươi từng gặp chưa?

Thằng ranh con này!

Đúng là thiếu đòn, nói không biết suy nghĩ như vậy!

Lý Thành Long ở dưới lầu kêu: "Tả lão đại, đi thôi đi thôi! Nên đi học rồi!"

"Đến đây đến đây, đến ngay lập tức!"

Tả Tiểu Đa rất nhanh nhẹn, tiếng soạt nhỏ vang lên, quần áo trên dưới cơ thể đã lột bỏ hét, sau đó kích động linh khí cả người, linh vụ thổi quét quanh thân, cả người tức khắc trở nên sạch sẽ, sạch sẽ trơn tru, lộ vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.

Cánh tay rung lên, nháy mắt đã mặc một bộ quần áo sạch sẽ khác, lại duỗi tay ra, một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, chiếc ghế dựa lớn được đặt trên bàn làm việc tức khắc bị hút vào trong tay.

Ánh chừng một chút, đúng là nhẹ như không có vật gì, tựa như lông hồng!

"Ha ha ha ha ha ha ... " Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời cười to.

"Niệm Niệm mèo! Ta cũng được! Ta được rồi! Ha ha ha ... Ta cũng có thể hút hút! Ta cũng có thể hút !! Ha ha ha ha ... ”

Dưới lầu.

Lý Thành Long ngu người khi nghe được từ ngữ kinh khủng của người nào đó, hắn nhìn đũng quần của mình theo bản năng.

Sau đó nhìn thấy Tả Tiểu Đa xuất hiện trước mặt mình như quỷ mị, hắn vung tay lên, mang theo vẻ phóng khoáng chí khí tận trời, nói: "Đi! Đi đến trường đi!"

Suốt dọc đường, Tả Tieu Đa thật sự là ha he vừa lòng phan chấn, bước đi là phiêu dật, phóng khoáng tự tại ...

Hai người thản nhiên đi đến lớp 1.

Tả Tiểu Đa làm bộ cho Lý Thành Long đi vào trước, sau đó chờ lớp học đã đông đủ, lúc này hắn mới ra vẻ rụt rè chắp hai tay sau lưng, tiêu sái bước từng bước đi vào.

Hắn nở nụ cười thản nhiên như giếng cổ không gợn sóng, dù sao cũng chỉ là giả vờ ra thế.

Tư thế này giống như đang nói rõ ràng với mọi người: "Đừng nhúc nhích, ta muốn bắt đầu làm màu!"

Trước mắt bao nhiêu người, Tả Tiểu Đa với vóc dáng như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, thần thái như ngọc, khí độ nhẹ nhàng, đứng trên bục giảng, chắp hai tay ra sau lưng, khuôn mặt trông rất lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống.

“Oẹ ... "

Vũ Yên Nhi, Chân Phiêu Phiêu lại không hẹn cùng gặp mà truyền ra tiếng nôn mửa.

Đẹp trai đúng là rất được ủng hộ.

Nhưng vừa tới, ngươi đã biểu hiện ra cái đức hạnh như là "Ta bắt đầu làm màu", là muốn làm gì đây?

Ai nhìn mà không ghét chứ?

Nhất là tất cả mọi người đều biết nhân phẩm của vị lớp trưởng nào đó, giả vờ cái gì mà giả vờ?

Lôi Điện Bạch Hổ trong lòng của hai cô gái đều rất đúng lúc mà kêu ra hai tiếng 'ọe', để bày tỏ ra sự xem thường và coi rẻ của bản thân với vị Kiếm Vương này.

Tả Tiểu Đa không hề cho rằng cái này là ngang ngược, trên gương mặt tươi là nụ cười ấm áp như gió xuân, ba bước nhập thành một, chắp tay sau lưng rồi nhanh nhẹn đi bộ lên bục giảng.

Mà lúc này, Văn Hành Thiên đang đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt ngây ngốc.

Mỗi ngày, vị lớp trưởng này đều phải đứng trên bục giảng của giáo viên để nói vài câu là có ý tứ gì đây?

Dự định chiếm đoạt vị trí này hay gì?

Muốn làm phản sao?

“Các bạn học à, ta muốn nói cho các bạn một tin tức vô cùng tốt đây."

Tả Tiểu Đa vui mừng hớn hở nói: "Hay là các người có thể đoán thử một chút?"

Hai mươi người phía dưới đều đầy đầu hắc tuyến.

Chúng ta thèm đoán cái đầu của ngươi đấy!

"Được rồi, nói thẳng cho các người biết đây! Tôi đã đột phá cảnh giới Thai Tức!"

Thật sự là một chuyện cực kỳ tốt!

“Sau khi ta đột phá, về sau ta có đối phó với những người các ngươi thì chỉ cần một tay là có thể đánh bại toàn bộ các ngươi rồi!" Tả Tiểu Đa điên cuồng cười to: "Ha ha ha ... kinh ngạc không, vui mừng không, bất ngờ không?"

Mười người bên dưới đều đầy đầu hắc tuyến, rồi lại chuyển thành trạng thái bình thường như cũ.

Tả Tiểu Đa cầm một cái bút đen, bắt đầu viết chữ lên bảng ở sau lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi