KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Một tay chắp phía sau lưng, thoăn thoắt viết chữ lên bảng, trong miệng còn cẩn thận nói: "Sau khi đột phá, trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào, xúc động không thôi, nên ở đây làm một câu thơ."

Một bài thơ, cứ như vậy hiện lên trên bảng màu đen.

"Trước tiên là cảnh giới vô địch thủ, bên trong truyền thuyết là Thai Tức, Người tuyệt nhất Tiềm Long là ai? Thế gian này chỉ có Tả Tiểu Đa!"

Sau khi Tả Tiểu Đa viết xong thì ném bút xuống đất, cười ha hả, cho tới khi xuống khỏi bục giảng thì cả người vẫn là vẻ vui mừng hớn hở.

Nét tươi cười thoải mái điên cuồng kia đúng thật là phóng khoáng ngông nghênh, vô cùng phóng khoáng tự nhiên, rất có ý vị là 'Ngửa đầu ta cười đi ra cửa, mọi người còn lại thành cây cổ

Sau lưng bất chợt vang lên tiếng động ...

Văn Hành Thiên lạnh lẽo nói: "Muốn đi đâu? Còn không mau lau sạch bảng! Nhặt bút đen lên cho ông đây! Dựa vào cái gì mà ngươi ném bút của ông? Ngươi muốn kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo? Có phải lại ngứa da rồi không?"

Tả Tiểu Đa nghe vậy thì như bị sét đánh trúng, cứng ngắc xoay người nhìn ra cửa.

Khi thấy vẻ mặt Văn Hành Thiên, giận dữ bừng bừng.

Ngay lập tức, Tả Tiểu Đa không nói hai lời đã chui lên bục giảng, lấy khí thế sét đánh không kịp bựng tay lau chùi sạch sẽ tấm bảng, sau đó lại nhặt bút đen lên, vẻ mặt nịnh nọt đưa cho Văn Hành Thiên: "Thầy Văn à, vừa rồi ta không có thấy ngươi tới ... Ta chỉ muốn truyền thụ lại chút tâm đắc tu luyện của mình cho các bạn học thôi, để sau này bọn họ có đi ra cũng không bị người khác khi dễ ... "

Văn Hành Thiên hừ một tiếng: "Ngươi thật sự là có lòng tốt qua ha .... Còn chưa biến xuống dưới!"

"Vâng!"

Tả Tiểu Đa lập tức về chỗ ngồi của mình.

Hai mươi người bên dưới đều run run bả vai.

Mấy nữ sinh đều cúi thấp đầu, tóc dài che tới mặt bàng, cười tới thân thể mềm mại cũng run lên.

Quá đã!

Thật hả giận!

Cái tên hèn hạ giả vờ này, nên bị trừng trị như thế!

Để hắn giả vờ đi, xong lại đánh một trận lên cái mặt giả vờ kia!

Giả dạng làm đồ ngốc rồi à?

Vô cùng thoải mái!

Thật sự vô cùng thoải mái!


Theo lệ thường vào mỗi buổi sáng sẽ đối đầu chiến đầu với nhóm người, mặc dù số lượng người rất ít, tình hình chiến đấu lại càng kịch liệt hơn trước đó, từng người đều đánh tới nổ vang trời đất, sét đánh đùng đùng.

Ba người thầy mặc áo màu đen và Văn Hành Thiên cùng nhau đứng ở bên cạnh trông coi, bao gồm cả một vị kiếm đạo tông sư, một vị đao đạo tông sư và một vị thương đạo tông sư. Hôm nay, ba người này trực luân phiên lớp một, đương nhiên những lớp khác cũng sẽ có những giáo viên trực luân phiên khác.

Số lượng giáo viên tương đương với Cao Võ Tiềm Long lại không ít, cũng không phải chỉ có chủ nhiệp lớp một, mà còn có nhiều vị thầy cô trực luân phiên khác, tùy theo tài năng đạt tới đâu rồi giảng dạy.

"Vì sao học sinh kia không tham gia đối chiến?" Vị kiếm đạo tông sư áo màu đen hơi tò mò hỏi Văn Hành Thiên.

“Khụ khụ, trước mắt thực lực của hắn quá cao, vượt xa bạn bè cùng trang lứa, tham dự đối luyện cũng không có ý nghĩa, lại còn gây bất lợi cho những học sinh khác." Văn Hành Thiên thở dài.

Ông đây dạy học cả đời cũng lần đầu gặp được loại người kỳ tài như vậy.

Hoàn toàn không thể tu luyện cùng một chỗ với những người cùng trang lứa.

Điều này thật mẹ nó khiến người ta phiền muộn không thôi.

Trước đó khi còn chưa đột phá Thai Tức thì còn đỡ một chút, mọi người đều không sợ chết cùng vây lại tấn công, vẫn còn hao tổn ngược lại.

Nhưng bây giờ đã biến thành hoàn toàn không thể nào làm được!

Cái tên này đột phá Thai Tức, biên độ tăng trưởng thực lực gần với kinh khủng.


"Vượt xa bạn bè cùng lứa? Đối với những học viên khác bất lợi? Hình như đã lâu rồi ta còn chưa gặp được chuyện như thế?" Vị kiếm đạo tông sư này lập tức phấn khởi nói: "Hắn dùng binh khí gì?"

Văn Hành Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Kiếm!"

“Kiếm?"

Kiếm đạo tông sư nghe vậy thì ngay lập tức càng thêm thích thú hơn: "Trùng hợp vậy sao?"

Văn Hành Thiên tằng hắng một tiếng, nói: "Nếu không, thầy Trương ngươi luyện cùng hắn một chút?"

Thầy Trương lập tức tràn ngập phấn khích: "Được thôi."

"Chỉ là ngươi phải kiềm chế một chút đó."

“Ta đây còn có thể không cân nhắc như vậy nữa sao?"

Văn Hành Thiên vẫy tay, kêu Tả Tiểu Đa tới: "Thầy Trương muốn thử trình độ của ngươi một chút!"

Tiện tay ném ra hai thanh kiếm luôn.

Một thanh trường kiếm kiểu dáng bình thường, còn có một thanh trường kiếm tương đối mỏng manh.

Lần đọ sức này tự nhiên sẽ không thể nào vận dụng binh khí tùy thân, binh khí của Tả Tiểu Đao lại là thần binh hiếm có, nếu không may chặt đứt phối kiếm tùy thân của thầy Trương ... Vậy thì không xong rồi.

Thầy Trương rõ ràng là có chút hiểm lầm, cười khẽ một tiếng: "Vẫn là thầy Văn ngươi cẩn thận, là sợ ta chặt đứt kiếm của hắn!”

Văn Hành Thiên trợn mắt một cái, từ chối cho ý kiến.

Tả Tiểu Đa nhặt thanh kiếm mỏng lên, hành lễ: "Cảm ơn thầy đã chỉ giáo."

Thầy Trương cười ha hả, nói: "Ngươi cứ việc triển khai trường kiếm sở trường của ngươi, không cần cố ký bất cứ cái gì cứ đến công kích ta đi, nghe thầy Văn nói, ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới Thai Tức, căn cơ đã củng cố xong chưa?"

"Học sinh nhận mệnh."

Keng!

Kiem Tả Tieu Đa vừa rut ra khỏi vỏ, du dương nhu rồng gầm, lại mơ hồ truyền theo một luồng tiếng rền vang như tiếng sấm, trong nháy mắt này, đã khiến người ta cảm thấy mây đen dày đặc trong không trung, sấm chớp, mặc dù còn chưa bắt đầu mưa, những lúc đó đã có mộ luồng khí thế ẩm ướt ần sinh sôi.

“Đây là ... hệ Thủy?"

Thầy Trương Văn Thành biểu hiện càng thêm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bởi vì hắn tu hành cũng chính là theo con đường hệ Thủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi