KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

"Vậy thì làm thôi!"

Vạn Lý Tú nghiến răng nghiến lợi: “Chu Vân Thanh tính là cái gì, Tả Tiểu Đa tên hỗn đản này mới là tức giận nhất, mấy ngày trước đăng video kia vào nhóm, ta tức đến nỗi ba ngày không ăn cơm!"

“Cái video không khống chế được Võ Sư đột phá Tiên Thiên kia sao?"

Long Vũ Sinh cười, cố gắng an ủi nói: "Kỳ thật hắn quay không rõ ràng lắm, lúc ấy kỳ thật toàn thân ngươi trên dưới mỗi nơi đều bốc lên bùn đen, hắn chỉ quay được một bộ phận nhỏ, những thứ khác ta cũng sẽ không nói ra ngoài ... ”

Rầm!

Long Vũ Sinh bị đánh bay lên trời, Vạn Lý Tú tức không thể xông tới: "Long Vũ Sinh, ta phát hiện ngươi hiện tại rất thích tìm chết! Hôm nay lão nương sẽ đánh chết ngươi, cho ngươi miệng tiện ... "

Bang bang bang bang ..

Rất nhiều người thấy vậy đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.

Mắt thấy á quân của tỉ thí tân sinh lần này bị quý quân trực tiếp tóm lại, giống như có thù không đội trời, nhất thời mỗi người đều là một thân mồ hôi lạnh.

Quá hung tàn ...

Vừa rồi còn đang hâm mộ, hiện tại, cũng chỉ còn lại may mắn!

Phía bên kia.

Cao Võ Long Hồn.

Lý Trường Minh vẫn đang ngủ say.

"Tỉ thí tân sinh!"

"Ư'm ưm ... "

"Ngươi chính là lôi chủ, mau tỉnh lại."

"Ưm ưm ... "

“Nhanh lên!"

"U'm ưm ... ưm ... "

“Mẹ kiếp đứng dậy, đến lôi đài mà ngủ!"

“U'm."

Cao Võ Ngọc Dương,

Trường kiếm của Dư Mạc Ngôn ngang trời, trên mũi kiếm, từng giọt máu tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống, nhìn thấy mà giật mình.

“Người tiếp theo!"

Hắn mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh như băng, cả người cũng giống như một thanh lợi kiếm khát máu, tản ra sát khí người lạ không đến gần.

Dư Mạc Ngôn vốn là một người trầm mặc ít nói, tính cách rất lạnh lùng. ở thành Phượng Hoàng, có đám người Tả Tiểu Đa ở bên cạnh, vĩnh viễn sẽ không lạnh lùng, Dư Mạc Ngôn tự nhiên cũng bị dẫn dắt hoạt bát hơn rất nhiều.

Nhưng một mình đến hoàn cảnh xa lạ, lại làm cho tính cách này của Dư Mạc Ngôn càng thêm cực đoan.

Đã có tấm gương ở phía trước, Dư Mạc Ngôn phóng mắt nhìn trái phải tất cả mọi người, không ai có thể so sánh với đám người Tả Tiểu Đa.

Điều này làm cho Dư Mạc Ngôn căn bản không có tâm kết giao bằng hữu, hơn nữa hắn càng không muốn để cho người khác thay thế vị trí của đám người Tả Tiểu Đa trong lòng mình.

Hắn nghĩ rằng đó sẽ là một sự phản bội.

Cho nên mỗi ngày chỉ là một người cô độc tu luyện, liều mạng tiến bộ, chiến đấu, dần dần cũng càng ngày càng quái gở.

Đến một đoạn thời gian gần đây, ngoại trừ cùng giáo viên La Diễm Linh ra, thậm chí căn bản không có nói chuyện với những người khác.

Nhưng kiếm của hắn càng ngày càng sắc bén, càng ngày sát khí càng nặng.

Mấy giáo viên đều đau đầu vì tính cách của Dư Mạc Ngôn, La Diễm Linh lại càng tan nát lòng, nhưng mà, mặc kệ sắp xếp các bạn học khác cố ý tiếp cận như thế nào, Dư Mạc Ngôn lại giống như một khối băng từ chối hòa tan.

Như vậy lá cờ rõ ràng từ chối người cách xa ngàn dặm.

"Sát Lục Chi Đạo của Dư Mạc Ngôn, đúng là càng ngày càng thể hiện rõ nét và thuần thục hơn."


“Đúng vậy."

"Nhưng tâm cách của đứa trẻ này có bị ảnh hưởng hay không? Sát Lục Chi Đạo dĩ nhiên uy lực hoành tráng, nhưng thật sự quá dễ dàng đánh mất chính mình, một khi tâm cảnh có khuyết, con đường phía trước rất đáng lo."

“Sẽ không đâu, tâm trí đứa nhỏ này kiên nghị dị thường, không tầm thường. Ở đáy lòng hắn, từ đầu đến cuối có một ngọn lửa. Ngọn lửa kia, là lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt thắp lên cho hắn, bất luận kẻ nào cũng không dập tắt được, chỉ cần chính hắn không từ bỏ, tâm cảnh sẽ không có nhược điểm."

Tỉ thí kết thúc.

Quán quân Dư Mạc Ngôn một mình độc hành, dưới ánh hoàng hôn, hắn một mình ngồi trong một góc sân thể dục.

Nhẹ nhàng lấy ngọc bội trước ngực ra.

Ngọc bội kia vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, bị hắn nắm chặt trong tay.

"Ta hy vọng nhà của ta sẽ không bị phá hủy; Ta hy vọng đất nước của ta sẽ không bị chiếm đóng; Ta hy vọng, huynh đệ ta, luôn luôn hạnh phúc; Ta hy vọng, tỷ muội ta, luôn luôn an toàn; Ta hy vọng, ta có thể bảo vệ tất cả!"

"Lão hiệu trưởng, ta sẽ không quên lời giao phó của người!"

“Thời gian loạn thế, ta sẽ dùng Sát Lục Chi Đạo của ta, đến thủ hộ điều trân quý của ta!"

Dư Mạc Ngôn ánh mắt kiên định, tâm chí kiên định như bàn thạch.

Hắn lắng lặng nhìn nửa ngày, mới quý trọng một lần nữa bỏ ngọc bội vào trong ngực. Đây là trân bảo của hắn. Hắn hiện tại, mới hiểu được dụng ý của Hà Viên Nguyệt lúc trước.

Nếu không có khối ngọc bội này, không có những lời lúc trước, với loại tính cách cực đoan này của mình, tính cách lạnh lùng quái gở này, phong cách ra tay tất sát ... Sợ rằng, ta thực sự sẽ đi theo một con đường cực đoan khác.

Nhưng bây giờ, thì khác.

Ngọc bội ở ngay trước ngực rất ấm áp.

Nhắc nhở ta rằng, ta có người cần phải bảo vệ và trân trọng.

Cả sân tập lớn, sớm đã không một bóng người.

Chỉ còn lại một mình Dư Mạc Ngôn, ở góc xa xôi, trong một mảnh cỏ dại, lắng lặng ôm hai đầu gối ngồi yên. Hai mắt bình tĩnh nhìn cỏ dại lay động trước mặt, con ngươi không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng ngân nga bài hát.

"Nhớ các ngươi quá đi."

"Thật là nhớ các ngươi ... Các ngươi, hiện tại thế nào rồi?"

Một nơi nào đó trong rừng.

Tần Phương Dương cả người đẫm máu, mình đầy thương tích, vết thương chồng chất, hắn cố gắng di chuyển thân thể của mình, di chuyển đến bên cạnh thân thể một con tinh thú mình vừa chém giết, tiến lại gần miệng, bắt đầu uống từng ngụm máu tươi của Tinh Thú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi