KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Đi Thượng Kinh, thực lực của ta còn chưa đủ, xa xa không đủ!"

"Tối thiểu cũng phải tới Ngự Thần!”

“Tiêm Tiêm, ngươi cũng thật dám yêu cầu ... Để ta đi Thượng Kinh, bảo vệ những tâm can bảo bối của ngươi ... Nhưng ta chỉ là Hóa Vân thôi ... "

"Nhưng ta làm sao có thể nhẫn tâm để ngươi thất vọng được."

"Nội đan của Tinh Thú Hóa Vân đỉnh phong như vậy ... Lại chém thêm bảy con nữa, ta có thể gom đủ nguyên năng để thăng cấp tới Ngự Thần ... Chuyện đáng tiếc duy nhất, không kịp áp súc nữa ... Không đúng."

“Chỗ của ta, còn có Tinh Hồn Ngọc cực phẩm Tiểu Đa cho ... Tiêm Tiêm, lẽ nào nàng biết? Nàng cũng đã tính đến những chuyện này rồi sao?"

"Sau ba lần áp súc nữa, ta sẽ bước vào Ngự Thần!”

"Tiêm Tiêm, nàng yên tâm đi! Đám trẻ này, ta sẽ thay nàng, chăm sóc chúng thật tốt. "

Côn Lôn Đạo môn.

Mục Yên Yên một thân bị thương trở về, nhanh chóng tiến vào mật địa tu luyện, lần này đi ra ngoài, nàng một hơi chém giết mấy con Tinh Thú Hóa Vân cảnh, nhưng bản thân cũng rơi vào tình trạng nguyên khí đại thương.

Nhưng cang là bầu không khí chiến đấu như vậy, mới càng có thể làm cho năng lực được tăng lên.

Thời khắc sinh tử, mới có thể có cảm ngộ.

Thực chiến tử chiến, mới có thể mạnh lên!

Thời gian lưu lại cho ta không còn nhiều lắm, thời gian ba năm, ta có thể tiến vào Ngự Thần sao?

Liều thôi!

Thành Phượng Hoàng, Phượng Hồi Đầu.

Trước mộ Hà Viên Nguyệt.

Lam Thư một thân thanh y, búi tóc, một thân thuần khiết dựa vào bia mộ, tắm nắng.

Sau lưng cách đó không xa là một túp lều nhỏ.

"Ta đọc cho ngươi nghe tin tức trên mạng của nhóm người Tả Tiểu Đa."

Lam Thư cầm điện thoại di động, vẻ mặt tươi cười: “Biết ngươi nhớ nhung, nhưng thời đại này là tốt, ngồi ở nhà, chỗ nào cũng không cần đi, chỉ cần lên mạng tùy tiện tìm kiếm, là có thể tìm được tin tức liên quan đến bảo bối của ngươi."


“Ừm, vị Kiếm Vương này, chính là Tả Tiểu Đa, xem ra lăn lộn rất tốt."

"Còn có, giáo chủ Cương Thiết này, chính là Lý Thành Long, ngươi nhìn học sinh ngươi dạy ra, từng người một ... Khụ khụ, ừm, rất là lợi hại nhỉ."

"Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, trên mạng cũng có thể tìm được. Nhưng Dư Mạc Ngôn và Lí Trường Minh, lại khó tìm ... Nhưng mà hai đứa nhỏ kia đều trầm ổn thành thật, so với mấy đứa trước đáng tin cậy hơn nhiều, cho nên ngươi cũng có thể yên tâm."

"Gần đây ta cũng có hỏi thăm tin tức của Tần Phương Dương, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì. Nhưng mà với tu vi của hắn, hẳn là không có việc gì, ngươi không cần lo lắng đâu."

"Đoạn thời gian trước ta có trở về quê một chuyến, ở một ngày, lão thái thái nói muốn đến thăm ngươi. Ta không cho nàng đến."

Lam Thư nói đến đây, dừng một chút, cười nói: "Ta nói cho nàng biết, nếu ngươi có kiếp sau, khẳng định còn phải làm nữ nhi của nang ... Đời này nợ nàng, kiếp sau trả lại. Lão thái thái rất cảm thương, nói già rồi, sinh không được nữa, có thể sinh cũng không sinh người như ngươi nữa, nàng đau lòng lắm."

“Mấy ngày nay nắm mơ, luôn mơ thấy ngươi, ngươi cũng không nói lời nào. Haizzz ... buổi tối ta 9:30 đã ngủ rồi, nếu ngươi có thời gian, hãy đến trong giấc mơ của ta tâm sự với ta. Được chứ, ngươi không nói chuyện, cũng được."

"Dù sao, ở cùng một chỗ với ngươi cả đời. Bình thường ngươi cũng rất ít nói chuyện, ta đã quen rồi."

Lam Thư nói dông dài, ở trước bia mộ Hà Viên Nguyệt nói rất nhiều, nói đến khi trăng sáng lên cao.

Mới thắp ba nén hương, nói chúc ngủ ngon, rồi tự mình trở về phòng ngủ.

Gió núi xột xoạt, hương khói lượn lờ, Phượng Hồi Đầu, tất cả đều yên tĩnh.

Thành Phượng Hoàng, Nhị Trung.

Hồ Nhược Van ngồi trước may tính, nhìn hai bai viet "Cuộc song Cao Võ của Kiếm Vương chính là khô khan như vậy" và "Cuộc sống Cao Võ của giáo chủ", thỉnh thoảng vui vẻ ngửa ra sau cười.

Đây là hai bài viết nàng phải đọc mỗi ngày, đã nghiện luôn rồi, có thể nói là độc giả trung thành.

"Lão Lý! Ngươi tới đây xem một chút. Cô gái Cao gia này, Cao Xảo Nhi, nhìn qua tuy đẹp, nhung trong mắt đều la chuyen buồn. Đứa trẻ Tieu Đa này đơn thuần như vậy, nếu có chọn nàng, cũng không phải là xứng đôi quá ha.”

Lý Trường Giang ở một bên nhìn một xấp tư liệu phân tích của học sinh, hừ một tiếng, nói: "Cái gì? Tả Tiểu Đa đơn thuần? Ngươi thấy hắn đơn thuần chỗ nào? Ai mà vô phúc vớ phải hắn, mới là phải lo lắng cả đời đấy!"

Hồ Nhưoc Van hu mot tieng, lap tuc tho dai noi: "Tieu Da hon nhien thiện lương, chính nghĩa hừng hực, đối với người cũng không có tâm phòng bị gì ... Ta thật sự lo lắng, hắn ở bên ngoài sẽ chịu thiệt ... "

Lý Trường Giang lần này thật sự kinh hãi, quay đầu tháo kính xuống, nghiêm túc đánh giá vợ mình từ trên xuống dưới một lúc lâu, mới không thể tin nói: "Người mà nãy giờ ngươi nói, thật sự là Tả Tiểu Đa sao? Ngươi có khi nào có nhận thức nhầm gì về mấy từ thuần khiết thiện lương này không ... "

Hồ Nhược Vân đột nhiên tức giận nói: "Nói bậy."

Thế rồi không thèm để ý tới người nào nữa.

Lý Trường Giang gấp quyển sách lại, đột nhiên thở dài, nói. "Ngươi nói ngươi mỗi ngày đều lo lắng Tả Tiểu Đa như vậy, ta thấy ngươi là tình mẫu tử tràn lan không có chỗ phát tiết. Nào nào, hai chúng ta tự mình sinh ra một đứa, để cho ngươi tha hồ mà chăm bằm, thân sinh còn không mạnh hơn Tả Tiểu Đa kia chắc ... "

Hồ Nhược Vân giãy dụa: "Lưu manh, hỗn đản ... Bài viết này của ta còn chưa đọc xong ... "

Lý Trường Giang: “Ừm ... Ngày mai xem ... Bây giờ ... Thời điểm quan trọng ... "

Vẫn là Thượng Kinh.

Nam Tiểu Hùng ... Ừm, Bộ trưởng Nam đã lâu không gặp, thân thể khôi ngô ngồi ở trong văn phòng, nhìn mấy tổ làm nhiệm vụ trở về.

“Tổ ba, sao không bắt về?"


"Vâng."

Bộ trưởng Nam thẳng lưng: "Căn cứ vào tình báo tổng hợp được trong tay ta, bốn người các ngươi phải có một người có vấn đề. Sau khi tra ra, ta sẽ mời rượu xin lỗi ba người còn lại, nếu cuối cùng đều không có vấn đề, ta sẽ mời rượu nhận lỗi với bốn người các ngươi."

"Có vấn đề chắc chắn sẽ không giấu được dưới tay ta, còn không có vấn đề cũng chỉ ấm ức mấy ngày! Đưa xuống đi!

"Vâng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi