KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

"Thật ra mọi người thật sự không phần phải sốt ruột như vậy đâu, mọi người có thể đợi kết quả cuối cùng của các bạn học đã đến lượt xem tướng vào hôm nay cũng không muộn mà. Dù sao bây giờ cũng chỉ là những lời nói suông, không có bằng chứng nào ... "

Mọi người đều khịt mũi xem thường cách nói của lớp phó Lý.

Xem bọn ta là lũ ngu hả?

Ai mà không biết người khác xem được đều sẽ chứng thực là chuẩn xác sau đó có lòng tin?

Nhung neu that su đen luc đo thì tiền xem tưong se không chỉ là 50 viên thượng phẩm như lúc này nữa!

Đến lúc đấy tăng lên gấp mấy lần cũng không có cửa xếp hàng!

Điều này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, dù sao cũng đều là nhân vật từng được gọi là thiên tài, ai ngu hơn ai, điểm then chốt này còn nhìn không ra sao?

"Lương tâm của tên Lý Thành Long này hư rồi không dùng được nữa, còn muốn dụ chúng ta vào bẫy sau khi đã ào ào nâng giá."

“Dùng tiền đè chết hắn!"

Thế là một đám người như ong lập tức đi tìm Lý Thành Long ghi danh, mọi người trực tiếp đưa tiền xem tướng luôn.

Lý Thành Long vừa thu tiền vừa nhăn mặt, la hét lỗ chết rồi lỗ chết rồi ...

Thầm tính tiền hoa hồng của mình ở trong lòng, vui như trẩy hội.

Giàu to rồi!

Cùng với bắt đầu của sự nghiệp xem tướng thu gom của cải vĩ đại thì thời gian Tả Tiểu Đa vào phòng trọng lực tu luyện đã giảm từ bốn tiếng xuống còn ba tiếng rưỡi phút; Thời gian cố định buổi chiều cũng giảm xuống theo.

Cộng thêm thời gian sau khi tan học, một ngày có thể xem được cho 20 người.

Chuyện đó đối với Tả Tiểu Đa mà nói thật sự không có chút khó khăn nào, căn bản chỉ cần nhìn sơ qua là có thể hiểu được hết.

Dù sao thì thực lực bản thân của những người đến tìm Tả Tiểu Đa xem tướng ở giai đoạn hiện tại này đều yếu hơn

Tả Tiểu Đa, thật sự là bất cứ chuyện nào cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng!

Nhưng mà thứ khiến Tả Tiểu Đa hoang mang chính là sao dạo gần đây không có ai đến tìm mình cướp bàn hết.

Không phải là đến lượt lớp ba rồi sao?

Sao lại không có động tĩnh gì hết này?

Chuyện này không hợp lý đâu, không nên như vậy đúng không?

Hắn không hề biết, trong phòng học của lớp ba năm hai vào lúc này, giáo viên chủ nhiệm đang dẫn dắt toàn bộ học sinh nghiên cứu video chiến đấu của Tả Tiểu Đa.

Bao gồm mức độ sức mạnh trong mỗi một đợt tấn công, hầu như đều có ghi dấu.

Còn có đủ loại phân tích về từng loại chiến pháp, từng loại thủ đoạn, sức mạnh bản thân của hắn, đã phân tích được ba ngày rồi!

Từ thi đấu của Tả Tiểu Đa cho đến trận chiến cướp bàn gần đây nhất.

"Nhìn thấy chưa?"

Giáo viên chủ nhiệm gõ gõ bàn: "Sau mỗi lần chiến đấu thì thực lực của Tả Tiểu Đa đều tăng lên, hơn nữa mức độ tăng lên còn rất lớn ... Trước mắt đã tu luyện trong phòng trọng lực gấp trăm lần trong nhiều ngày. Trong đám các ngươi có người nào từng vào phòng trọng lực gấp trăm lần chưa?"

Ánh măt của vài học sinh đứng hàng top trong lớp trở nên nghiêm trọng.

“Phong cách chiến đấu của tên này thay đổi đa dạng, ít có thiếu sót, mà tất cả thủ đoạn đều đạt đến mức độ vô cùng thành thạo, chỉ với điểm đó cũng đã khiến người khác há miệng ngạc nhiên, khó mà tin được."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Ngươi xem cách thi triển kiếm thuật của trận chiến này đi, thành thạo đến cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt tự nhiên, còn dùng Tinh Không Bộ để làm chiêu thức phụ, bộ pháp kết hợp kiếm pháp, lộ rõ sự nhẹ nhàng hòa hoãn tùy ý, lại không chỗ nào không thấy, không trừ một nơi nào."

Sau đó chuyển sang video khác, nói: "Còn kiếm của trận chiến này có thế tiến công giống như mưa to gió lớn, hoàn toàn khác xa với chiêu pháp trước đó."

"Lại nhìn thủ pháp ám khí trong trận chiến này ... Kỹ năng võ thuật của trận chiến này ... Nhìn ra được gì chưa?"

“Phong cách tùy ý? Có thể sinh ra thay đổi đối với những đối thủ khác nhau, có đặc sắc là tính tiêu điểm?"

"Đúng vậy, nhưng điểm đó chỉ là một trong những điểm đặc sắc thôi."

“Tên Tả Tiểu Đa này ... Có một đặc điểm rất nổi bật chính là từ xưa đến nay không thể tốn nhiều sức lực, trực tiếp sử dụng cách có thể khống chế đối thủ để đánh bại giành chiến thắng."

Giáo viên chủ nhiệm: “Ngoài ra, trong khi đối chiến hắn còn có đặc tính không kiêng nể gì.”

“Khi hắn cảm thấy khoảng cách xa, ám khí có thể có hiệu quả thì sẽ dùng ám khí, cảm thấy dựa vào chèn ép có thể giải quyết đối thủ cách nhanh nhất sẽ lập tức trực tiếp chọn dùng chiến pháp chèn ép ... Đấy là một loại trực giác chiến đấu gần như là hoàn hảo."

"Quan trọng nhất còn nằm ở chỗ trong mỗi một trận chiến từ trước đến nay, hắn đều chưa dùng hết toàn bộ sức lực, chưa từng lộ hết át chủ bài."

Giáo viên chủ nhiệm thở dài, nói: "Nếu như các ngươi muốn đánh thì thì vẫn có thể đánh. Có điều ta thật sự không xem trọng trận chiến này. Hoàn toàn không tồn tại tỉ lệ phần thắng, 100% sẽ thua."

"Bọn ta cũng cảm thấy như vậy." Lớp trưởng thở dài: "Nhưng mà trận chiến này nhất định phải đánh, đánh cho bằng được!"

"Nói hay lắm."

Trong mắt giáo viên chủ nhiệm có ý khen thưởng: "Đúng vậy, thà rằng bị đánh chết, không thể bị dọa chết!"


Thanh niên mặc ồ đen cười cười: "Nếu không đánh còn nực cười hơn đấy. Học sinh Tiềm Long như chúng ta sau này đa số đều sẽ phải ra chiến trường, sống chết là cực kỳ bình thường, huống chi là một chút danh tiếng."

Vươn người đứng dậy, nói: "Năm đó ta không thể vào được lớp một nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, liên tục thách đấu hơn một năm, liên tục thất bại. Vẫn liên tiếp chiến đấu bất chấp không ngừng thất bại. Khúc Hướng Nhân ta đã thua rất nhiều trận đấu rồi, làm gì còn thể diện nào nữa đâu mà nói? Buổi trưa ngày mai một mình ta đi là được."

Các bạn học bên cạnh đều hít sâu một hơi: "Ngày mai chúng ta cùng đi! Thắng cùng ôm trọn, thua cùng xấu hổ, chẳng qua cũng chỉ có vậy, không cần để ý đến.”

"Được! Vậy thì cùng đi! Ta phải cố gắng chiến thắng để ôm trọn cùng ngươi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi