KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Khuc Hướng Nhân ha ha cưoi lớn: "Diều vui mung nhat trong hơn một năm qua chính là ... Nếu như lúc đầu ta được phân vào lớp một, e rằng sẽ không thân thiết với các ngươi được như này, như vậy mới càng là điều hối tiếc của cuộc đời ta."

"Ngày mai cùng đi!"

“Cùng đi!"

"Không phải là cùng nhau đứng an cơm thôi sao? Ông đây vẫn luôn ngồi ăn đã có hơi không tiêu hóa nổi rồi!"

Khúc Hướng Nhân nhìn các bạn học của mình, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Đến ngày hôm sau, tập thể lớp ba đều ngẩn ngơ.

Bàn bạc lâu như vậy, thảo luận lâu như vậy, kết quả khi lớp trưởng tiến lên đối chien với Ta Tieu Đa, bị Tả Tieu Đa chem cho một kiem đã lui thang về sau 30m rồi!

Trên mặt đất còn lưu lại một vết kiếm khá sâu.

Khúc Hướng Nhân dứt khoát nhanh nhẹn nhận thua.

Nhìn vết kiếm trên mặt đất, Khúc Hướng Nhân nghĩ lại còn rùng mình.

Kiếm của Tả Tiểu Đa chỉ là một thanh kiếm nhỏ khoảng 7,8 lạng.

Nhưng khi chem về phía bản than thì Khuc Hướng Nhân lại cảm nhận được rõ ràng nó như là một cái rìu lớn khí thế như xé rách bầu trời, hoặc là cái đại chùy phá vỡ trời đất!

Chênh lệch qua lớn rồi!

Tả Tiểu Đa khai chiến, nghênh ngang không chút khách khí bước đến, một kiếm quyết định thắng thua!

Tư thế đi ngênh ngang của hắn trong chớp mắt đã tăng thêm vài phần "Phóng khoáng tự nhiên".

"Đẹp trai thật!"

Có vai học sinh nữa nhin đen đo mat: "Nhip bưoc chan không chut khach khí kia thật sự là đẹp muốn xỉu."

"Đúng vậy, tư thế nghiêng cổ, lắc tay, sải bước kia của lớp trưởng Tả khiến ta nghĩ đến hai chữ."

“Hai chữ gì?”

"Vô địch!"

“Ta cũng nghĩ đến hai chữ."

“Hai chữ gì?"

“Thích quá!"

Bên cạnh có người liếc mắt: "Ta cũng nghĩ đến hai chữ nè: Đệch mợ!”

“Nhìn thấy các ngươi ta đã nghĩ đến hai chữ, tiết tháo!"

Mọi người hiếu kỳ vội vàng hỏi: Đấy là gì vậy?

"Bái phục! Tâm phục khẩu phục!" Khúc Hướng Nhân cực kỳ chân thành nói.

Bởi vì hắn vốn không ngờ rằng, có lẽ gồm cả giáo viên cũng không ngờ được là Tả Tiểu Đa đã đạt đến cảnh giới nâng vật nhẹ như nâng vật nặng!

Cử trọng nhược khinh, rất khó.

Nhưng mà nâng vật nhẹ như nâng vật nặng lại còn khó gấp 10 lần!

Nếu như sớm biết Tả Tiểu Đa có thực lực như vậy, thì e rằng đến cả ý định gây chiến Khúc Hướng Nhân cũng không dám nghĩ đến! - Tiến lên chỉ có mất mặt, không còn con đường nào khác!

Khúc Hướng Nhân thất bại, lúc toàn bộ lớp ba đứng ăn cơm, bọn hắn phát hiện lớp hai cũng đang đứng ăn cơm.

Lớp hai năm ba trực tiếp lựa chọn nhận thua.

Bởi vì Khúc Hướng Nhân đã sớm đánh thắng toàn bộ thành viên lớp hai rồi, bây giờ Khúc Hướng Nhân đã thua, cho dù bọn hắn có đặc biệt chiến đấu lại lần nữa, dù trong lòng có không cam tâm thì cũng là một trận chiến chắc chắn thua không có tâm huyết, ngược lại còn không bằng tự mình biết mình, nhận thua cho nhanh.

Hiện tại nam hai đã cướp bàn thua Tả Tiểu Đa rồi, cũng không còn tâm trạng tâm lý không phục hay bất bình nào nữa.

Mà vẻ mặt của mỗi một người đều như thường, dường như mỗi người đều cảm thấy chuyện đấy rất bình thường!

Thua, mới là chuyện bình thường!

Thắng?

Con mẹ nó chưa từng nghĩ qua.

Thể diện?

Người ta là trâu bò đấy ngươi nói thể diện với ta làm cái gì chứ?

Sau đó vẻ mặt của mỗi một người đều có biểu cảm như xem được kịch hay.

Cứ như vậy mà tất cả áp lực đều tập trung lên trên lớp thiên tài năm trước, lớp một năm hai.

Có thể ngăn chặn được sự lớn mạnh vượt bậc của Tả Tiểu Đa hay không, đều phải trông đợi vào đám thiên tài lớp một này.

Từ lớp hai năm hai cho đến lớp cuối cùng của năm hai, tổng cộng có hơn một nghìn người, đều ôm một bụng chờ đợi.

Thậm chí còn có người bắt đầu giao dịch bằng miệng.

Cược đánh qua năm hai. Năm một tuyệt đối không ngăn nổi!

Nhưng mà không ai chịu đặt cược.

Biết rõ nhất định sẽ thua thì cược cái gì?

“Chúng ta đều là năm hai, mong đợi như vậy thậm chí có chút giống cười trên nỗi đau của người khác ... Như thế không tốt lắm đâu?"

"Xì, ngươi thì biết cái gì. Đám nhóc lớp một đó đã chèn ép chúng ta một năm rồi, đứa nào cũng bày ra cái dáng vẻ chính nhân quân tử, lẽ nào ngươi không muốn nhìn bọn hắn bị đánh như chó sao?"

" ... Muốn."

“Hừ, thật chân thực. Đã muốn rồi ... Vậy mấy câu nói kia của ngươi là có ý gì?"

"Ta chỉ nói vậy thôi mà ... "

Những học viên thiên tài của lớp một năm hai biểu thị cho áp lực lớn như núi!

Đối mặt với đám yêu nghiệt đấy thì bất cứ ai cũng sẽ không dám nói mình nhất định sẽ thắng.

"Vậy để ta lên trước cho." Một người có thân hình nhỏ gầy gò, Đường Thiên Thủ là người đầu tiên đứng dậy từ trong cuộc thảo luận của học sinh lớp một.

“Ta cũng có năng khiếu về ám khí, khi Tả Tiểu Đa đối mặt với kẻ thù thường sử dụng ám khí, cứ để ta đi thăm dò thử."

“Ta với hắn đọ một trận ám khí, xem xem ai đứng đầu phương diện ám khí."

Tên thật của Đường Thiên Thủ không phải là Đường Thiên Thủ, mà là Đường Cẩm Bằng; Thật sự nói đến cũng rất vang dội, một cái tên mang hàm ý rất tốt, nhưng sau khi dùng thủ pháp ám khí gia truyền để nổi tiếng tại Cao Võ Tiềm Long thì dứt khoát đổi tên mình thành Đường Thiên Thủ!

Đấy là một người vô cùng tự tin!

“Cũng được."

“Khi nào vậy?"


Trận chiến đó, đối tượng đối chiến với hắn chính là Hạng Xung!

Lúc đó Tả Tiểu Đa vẫn đang ở trong trận chiến chiến đấu kịch liệt, toàn lực trốn tránh tránh né các đòn tấn công của Hạng Xung nhưng ám khí trên mặt đất vẫn cứ tự mình nảy lên, giống như tự mình phát động.

Tất cả mọi người đều nghĩ đấy là chiêu thức phụ đã được Tả Tiểu Đa bố trí sẵn, nhưng mà Đường Thiên Thủ biết rõ đấy là chuyện không có khả năng, ít nhất loại ý kiến đấy không toàn diện, quá phiến diện.

Chắc chắn sẽ có sự tồn tại của chiêu thức phụ, nhưng động lực gốc của chiêu thức phụ tuyệt đối không có khả năng dán linh lực lên trên ám khí, trải qua lâu như vậy lại tự động phát nổ, hơn nữa gốc độ vừa chuẩn xác như vậy ... Tuyệt đối không có khả năng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi