KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Nhận được tin phố tây xảy ra đám cháy, Khanh Nhược Lan vội vã đi theo Tông Yến, không hiểu sao nàng lại cứ có cảm giác bất an. Đến nơi thì lửa đã cháy rất lớn, người dân bu quanh rất đông, quan binh phải ra lệnh giải tán mới chịu trở về.

"Làm sao lại xảy ra hỏa hoạn?"

Lão gia tử run run nói: "Chúng tôi cũng không biết, ngủ dậy thì phát hiện khách điếm đã cháy, sau đó một cô nương nói tiếng Hán chạy vào cứu chúng tôi."

"Cô nương?" Tông Yến nghi hoặc: "Là ai? Dáng người thế nào? Đang ở đâu?"

"Là một cô nương người Dư đầu đội khăn, cô ấy đang ở trong đó cứu con gái của tôi!" Phụ nhân bưng mặt khóc: "Chúng tôi là người Đông Minh lưu lạc đến đây, chưa ở yên đã bị người ta muốn thiêu chết, đúng là mệnh khổ."

Vừa nghe đến người Dư, Khanh Nhược Lan liền khẳng định chính là Nạp Thiểu Song, không nghĩ nhiều đã vội vã xông vào đám cháy.

"Hoàng thượng!!" Hồng Lam quay sang nói với Tông Yến: "Phiên Hữu vương, chuyện ngoài này nhờ ngài!"

"Hảo."

Nói xong Hồng Lam cũng vội vã đuổi theo phía sau, rất nhanh liền mất hút trong đám cháy.

Lại nói đến Nạp Thiểu Song, nàng vốn đã tìm thấy tiểu nữ hài đang bưng mặt khóc trong phòng, nhưng tiếc là cửa bị cháy rụi đổ sập, nàng không thể đi qua bức tường lửa đó được.

Tiểu nữ hài càng khóc càng lợi hại hơn: "Ô! Mẹ ơi!! Mẹ ơi!!!"

"Ngoan nào, đừng có khóc nữa." Nạp Thiểu Song nhăn mặt nói: "Dù có khóc lớn hơn nước mắt cũng nha đầu cũng không làm tắt lửa được đâu."

Nghe Nạp Thiểu Song nói xong, tiểu nữ hài ngừng lại một chút rồi khóc lớn hơn ban nãy nữa!!

Nạp Thiểu Song sợ chết khiếp đi được, vội vã dỗ dành: "Đừng khóc, là cô sai rồi, ngoan nào."

"Mẹ! Muốn mẹ thôi!! Người xấu đi ra đi!!!"

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Nạp Thiểu Song bắt lấy hai gò má của đứa trẻ bắt nó nhìn thẳng vào mắt mình: "Đừng khóc, nhìn kỹ cô!"

Đứa nhỏ chớp mắt hai cái, nhịn không được sờ sờ bầu mắt của nàng: "Mắt hai màu nè."

Đứa nhỏ dường như tìm được thú vui mới, cứ ngắm nghía mắt của Nạp Thiểu Song, tạm thời coi như dỗ dành được rồi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài cánh cửa đang cháy ra thì nàng chẳng còn nơi nào khác để thoát khỏi đây, bất lực buông ra một tiếng thở dài.

Ngay lúc đó bên ngoài liền truyền đến tiếng nói: "Song nhi!! Nàng ở trong này đúng không Song nhi!?"

Hai vai Nạp Thiểu Song thoáng run lên, giọng nói này có chết nàng cũng nhận ra được!!

Nhược Lan...

Đứa nhỏ trong lòng nàng lúc này lại réo lên: "Có người đến kìa!! Mau cứu!!!"

Tiếng nói của tiểu nha đầu rất lớn, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Khanh Nhược Lan, vội vàng chạy về phía phát ra tiếng nói.

Đương lúc định lao vào thì Hồng Lam ngăn nàng lại: "Hoàng thượng đừng liều lĩnh, chúng ta phải dập lửa trước đã!!"

"Mau lên!!"

Hồng Lam đưa mắt nhìn xung quanh, vừa vặn bắt gặp một dục bồn đầy nước, xem ra là có ai đó đang tắm thì khách điếm phát cháy, nên dục bồn vẫn còn chứa nước đặt ở đây.

Hai người Hồng Lam và Khanh Nhược Lan ra sức bưng dục bồn đến trước cánh cửa đang bốc cháy, dùng sức đem nước bên trong đổ ra. Xèo xèo âm thanh phát ra, ngọn lửa ở cửa bị dập nhưng lửa trên xà ngang thì không, bắt đầu xuất hiện những vết nứt lan ra khắp phòng.

Nạp Thiểu Song hoảng sợ nhìn Khanh Nhược Lan, phát hiện khăn trùm đầu vẫn còn, tay siết chặt tiểu phúc đến đau đớn.

"Là nàng đúng không?"

Không thể gặp Khanh Nhược Lan ở tình trạng này!!

Chẳng kịp suy nghĩ Nạp Thiểu Song liền hất mạnh bàn tay đang đưa tới của Khanh Nhược Lan, dứt khoát ôm tiểu nữ hài kia lên một mạch chạy ra ngoài.

"A Song!!"

Khanh Nhược Lan định đuổi theo thì xà nhà rơi xuống, lửa cháy không lớn nhưng chặn đường của nàng. Hồng Lam vội cởϊ áσ bào ném vào trong đám cháy, sau đó thì cùng hoàng thượng chạy ra khỏi khách điếm.

Lúc này Nạp Thiểu Song đã ra ngoài, vội vàng dúi đứa nhỏ vào tay phụ nhân kia rồi dùng khinh công bỏ trốn.

Khi Khanh Nhược Lan thoát được thì Nạp Thiểu Song cũng biến mất.

Suy sụp lùi lại một chút, nàng không bao giờ nghĩ sẽ có ngày Nạp Thiểu Song tránh né nàng...

Tại sao lại bỏ trốn?

Là giận nàng không kịp đến cứu nàng ấy hay sao?

Hay người kia vốn không phải là Song nhi của nàng?

Hồng Lam lúc này vội nói: "Có thể người kia không phải cô tử, dáng người không giống."

"Có thể là vậy..." Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn con phố tối đèn, ảm đạm nói: "Đến bao giờ mới có thể gặp lại nàng, A Song..."

...

An toàn chạy đến một khách điếm khác, Nạp Thiểu Song bị bỏng rất nghiêm trọng trong lúc liều mình chạy vào đám cháy.

Sau khi thoa thuốc xong, Tất Nhữ đau lòng nói: "Ngài sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa."

"Cô biết rồi mà."

Tạp Hồng yên lặng nãy giờ nhịn không được nói: "Cô tử, sao ngài lại tránh mặt hoàng thượng vậy?"

"Cô..." Nạp Thiểu Song nói không nên lời, mắt ướt đẫm nước, đưa tay xoa tiểu phúc đội dưới lớp y phục của mình: "Ngươi nghĩ cô có can đảm dùng bộ dáng này của mình để gặp bệ hạ hay sao?"

"Chẳng lẽ ngài định trốn tránh cả đời?"

"Cô còn có cách nào hay sao? Có thể cô và bệ hạ thật sự hữu duyên vô phận..."

"Ngài đừng bi quan như vậy mà." Tạp Hồng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nhỡ đâu hoàng thượng chấp nhận ngài thì sao?"

"Có thể không?"

"Ta nghĩ là có thể." Tạp Hồng nói tiếp: "Hoàng thượng là thật tâm yêu ngài, càng không phải vui chơi với sủng vật, cho nên ta và Tạp Hồng đều tin hoàng thượng sẽ chấp được được ngài."

Nạp Thiểu Song thoáng run lên, yếu ớt nói: "Dù sao cô cũng không đủ can đảm, tạm thời cứ như vậy đi, đến đâu thì hay đến đó."

Tạp Hồng và Tất Nhữ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài.

Đầu đông, tuyết rơi lác đác trắng xóa cả bầu trời.

Ở yên trong thành hơn nửa tháng, kết quả lính canh chỉ tăng chứ không giảm, mà tiền thì chẳng còn lại bao nhiêu. Tiểu phúc của Nạp Thiểu Song đã rất lớn, bây giờ muốn giấu cũng giấu không được, đành giam mình ở trong khách điếm không ra ngoài nữa.

Qua hết tháng mười một, chỉ còn một tháng nữa là qua năm mới rồi, hơn nửa năm lưu lạc xa cách, trong lòng Nạp Thiểu Song đối với mọi việc bắt đầu nguội lạnh dần.

Thêm vài ngày, trong thành loan tin Tông Yến lên ngôi lấy hiệu là Hoành Yến đế, phong Cơ thị vi hoàng hậu.

Nghe tin này Nạp Thiểu Song rất vui mừng, bất quá chưa bao lâu biết được đây là một cuộc minh hôn, lòng nàng liền trở nên ảm đạm. Coi như Cơ Thiến đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện của mình, nàng chết đi vẫn có được sự yêu thương của Tông Yến, coi như không quá thiệt thòi.

Nửa đêm Tất Nhữ phát sốt, uống thuốc vẫn không khỏi bệnh, mà Tạp Hồng ở chung chăm sóc cũng bị lây bệnh, nằm thở nặng nề ở trên giường.

Bất đắc dĩ Nạp Thiểu Song phải đi tìm đại phu đến cho hai người, đêm khuya trời lạnh còn có tuyết rơi, mặc tận hai tầng phi phong vẫn chịu không nổi. Đường đi tương đối trơn, Nạp Thiểu Song phải đi từ từ để tránh trượt ngã, tay cầm đèn lồng tê cứng không để cử động dù chỉ là một ngón tay.

Ánh sáng từ đèn lồng hoa giấy hắt xuống đất, chỉ soi được một khoảng đất rất nhỏ.

Thở ra một làn khói mỏng manh, đưa tay đặt lên vai trái hãy còn buốt vì đợt hỏa hoạn trước, đợi sau khi vết thương lành hẳn sẽ nhờ Tất Nhữ phối một ít thảo dược xóa hẳn sẹo.

Đi chưa được bao lâu đã thấy một bóng người rất quen thuộc, dường như là Hồng Lam?!

Hồng Lam từ y quán đi ra, nói với đại phu: "Thật ngại quá, làm phiền ngài, nhưng Đông Minh vương bệnh tình trở nặng không thể đến được."

"Không sao, không sao."

Đại phu quải chẩn tướng đi theo phía sau Hồng Lam, hai người lầm lũi đi trong tuyết hướng về phủ đệ mà Đông Minh vương đang ở tạm.

Nạp Thiểu Song ở cách đó không xa nghe rõ mồn một, Khanh Nhược Lan đang bị thương hay sao?

Tay siết chặt đèn lồng trong tay đến trắng bệt, lấy hết dũng khí nhấc chân đuổi theo, cố gắng giữ một khoảnh cách nhất định để không bị phát hiện.

Lúc bước đến cửa lớn phủ đệ, lại phát hiện có gì đó kỳ quái, sao lại không có lính gác? Là nơi ở của phú hào bình thường, không có lính gác thì chẳng sao, nhưng đây là nơi lưu lại của nhất quốc chi quân sao có thể lơ là cảnh giác?

Tuy vậy nhưng thương thế của Khanh Nhược Lan quan trọng hơn, Nạp Thiểu Song cắn chặt môi đi vào bên trong. Nào ngờ trong phủ cũng chẳng có ai, Hồng Lam vừa thấy đây lại đột nhiên biến mất, ngay cả lão đại phu cũng vậy.

Phát hiện có trá, Nạp Thiểu Song vội xoay người bỏ chạy lại va trúng một người, lảo đảo lùi về sau.

"Nàng vẫn còn muốn trốn?"

Nghe tiếng nói thanh lãnh kia, tâm Nạp Thiểu Song lạnh nửa đoạn, theo bản năng hất bàn tay kia ra xoay người muốn chạy tiếp. Bất quá, bụng nàng hiện tại rất lớn, di chuyển cũng chậm chạp, muốn thoát khỏi Khanh Nhược Lan còn khó hơn lên trời.

Đối phương dùng chút sức đã có thể kéo nàng trở về, muốn cởi khăn trùm đầu của nàng xuống. Nạp Thiểu Song hoảng hốt chụp lại khăn, người đến đánh một chiêu, đẩy lùi Khanh Nhược Lan lại ba bước.

"Nàng đánh ta?" Giọng nói kia mang đầy ủy khuất: "Song nhi, nàng thật đủ tàn nhẫn."

Hai vai Nạp Thiểu Song thoáng run rẩy, co rúm người lùi về sát tường.

"Tại sao lại né tránh trẫm? Lẽ nào trẫm làm gì khiến nàng tức giận?"

Nạp Thiểu Song không phản ứng, ra sức cắn chặt môi dưới, cố ngăn tiếng khóc nức nở thoát ra ngoài.

"Song nhi, phu thê chúng ta xa cách hơn nửa năm trời, nàng thật sự không chút tưởng niệm trẫm sao? Vì nàng trẫm đã bôn ba rất lâu, đến tận Xích Đan, thậm chí là Nam An để đòi nàng về, kết cục vẫn không tìm ra nàng. Cực khổ vừa qua trẫm đều có thể chịu đựng, chỉ mong có ngài cùng nàng đoàn tụ, tại sao gặp trẫm nàng lại chạy trốn như thế?"

Lòng Nạp Thiểu Song đau như cắt, nàng rất muốn ôm chặt lấy Khanh Nhược Lan nhưng lại không đủ dũng khí nói cho đối phương biết sự thật về những gì nàng đã trải qua.

"Nhược Lan, xin lỗi, nhưng ngài quên ta đi..."

"Quên nàng? Nàng bảo ta làm sao quên nàng?" Khanh Nhược Lan bắt lấy cổ tay của nàng, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Song nhi, nàng nói cho trẫm nghe, là kẻ nào ức hiếp nàng, trẫm thay nàng đòi lại toàn bộ!!"

"K-không phải như thế..." Nạp Thiểu Song run rẩy bưng mặt khóc: "Song nhi đã không còn xứng đáng với ngài nữa rồi."

"Nàng nói như vậy là ý gì?"

Phát hiện Nạp Thiểu Song cứ lẩn trốn, Khanh Nhược Lan liền kéo nàng trở lại, hung hăng đem nhân nhi này ôm vào trong lòng để thỏa nhớ nhung xa cách.

Vạn vạn không ngờ lại bị ngăn trở...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi