KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Phát hiện Nạp Thiểu Song cứ lẩn trốn, Khanh Nhược Lan liền kéo nàng trở lại, hung hăng đem nhân nhi này ôm vào trong lòng để thỏa nhớ nhung xa cách.

Vạn vạn không ngờ lại bị ngăn trở...

"Song nhi..." Khanh Nhược Lan run rẩy gọi một tiếng, nàng không tin, nàng thật sự không tin!!

Nạp Thiểu Song đau đớn bật ra tiếng khóc, yếu ớt kéo bỏ khăn trùm đầu xuống, để lộ tiểu phúc to lớn đội dưới lớp y phục dày cộm.

"Nhược Lan... xin lỗi..."

Khanh Nhược Lan lảo đảo lùi về sau, trong mắt đều là sợ hãi, vô lực ngã lại xuống sàn lần nữa.

"Tại sao... Song nhi..."

"Cô bị Ly Chiêu cưỡng bức, là cô không có năng lực tự bảo vệ, là cô yếu ớt..." Nạp Thiểu Song đau đớn khóc chẳng thành tiếng, ôm lấy tiểu phúc của mình: "A Lan, xin lỗi..."

"Nàng chạy trốn ta là vì đứa trẻ này?"

Khanh Nhược Lan suy sụp hoàn toàn, nữ nhân của nàng lưu lạc khổ sở đã đành, giờ còn bị kẻ khác làm nhục. Giây phút tuyệt vọng đó, rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nàng không hận nổi Nạp Thiểu Song, mà hận chính bản thân mình để mất đi nữ nhân tâm ái nhất.

"Cô không thể buông được ngài nhưng đứa trẻ là vô tội..." Nạp Thiểu Song yếu ớt khóc: "Cô không thể gϊếŧ con của mình được, Nhược Lan, ngài hận cô cũng được, cô nhất định sẽ không làm phiền đến cuộc sống của ngài nữa..."

"Song nhi..."

Khanh Nhược Lan dùng hết sức lực đem đối phương ôm vào lòng, cùng san sẻ nỗi đau vẫn quặn lên từng cơn. Xa cách nhiều tháng ngày ngỡ như có thể hạnh phúc ghì chặt vòng tay, nào ngờ đâu lại phải đối diện với sự thật ngang trái.

"Không phải lỗi của nàng, trẫm hiểu nàng là người thế nào, nàng nhất định là bị ép buộc mới đi đến bước đường này." Khanh Nhược Lan yếu ớt nói tiếp: "Trẫm yêu nàng, thật tâm thật ý yêu nàng, cả đời này cũng chỉ cầu có thể ở bên cạnh nàng. Đừng sợ, trẫm không quan tâm chuyện này, chỉ cần Song nhi vẫn còn ở đây, cạnh bên trẫm như lúc này đã là quá tốt rồi."

Nạp Thiểu Song đau đớn khóc: "Hoàng thượng, ngài không cần vì cô..."

"Trẫm sao lại không cần vì nàng? Song nhi, nàng là nữ nhân của trẫm, là người trẫm yêu thương nhất!" Khanh Nhược Lan lúng túng hôn lên những giọt nước mắt mặn đắng: "Trẫm yêu nàng, nên trẫm sẽ... sẽ chấp nhận đứa trẻ đó..."

"Nhược Lan!!"

Vòng tay yếu ớt ghì chặt tấm lưng gầy kia, bao nhiêu nhung nhớ chất chứa nhiều tháng qua đã có thể nói ra cho đối phương hiểu rõ. Sau bao sóng gió, cuối cùng vẫn có thể tìm thấy nhau, ở trong vòng tay của nhau mà nở nụ cười trong nước mắt xúc động.

...

Mành gấm buông rũ, hương trầm từ lư bát giác vẫn tỏa ra ngào ngạt.

Ở trong vòng tay của đối phương, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc kia, bao đau đớn vừa trải qua đều như một giấc mộng chẳng còn lại chút dư âm nào.

"Song nhi." Khanh Nhược Lan đặt lên trán nàng một nụ hôn, dịu dàng hỏi: "Nàng đã đi đâu sau khi rời khỏi Phiên Hữu?"

"Cô cũng không nhớ rõ mình đã đi đâu, cứ đi một mạch như thế, đến đâu thì đến. Đêm đó mưa lớn lắm, rất may là tìm được một ngôi miếu hoang ở tạm, sáng ra thì vào thành."

"Thế khi khách điếm cháy nàng đi đâu?"

"Đến con phố bên cạnh thuê khách điếm Phúc Lai để nghỉ..." Chưa nói dứt câu Nạp Thiểu Song lại kêu lên: "Thôi chết, còn Tạp Hồng và Tất Nhữ!"

"Tạp Hồng? Tất Nhữ?"

"Hai người đó là cô mua được lúc ở Xích Đan, họ bị bắt đem bán vào thanh lâu, cô thương tình mua họ về làm tâm phúc hầu hạ. Bao nhiêu lâu nay đều là họ chiếu cố, hôm nay họ sốt cao, cô phải đi tìm đại phu!!"

Nạp Thiểu Song định ngồi dậy thì bị Khanh Nhược Lan ấn nằm lại xuống giường, không hài lòng nói: "Còn trẫm ở đây kia mà."

Nói xong, Khanh Nhược Lan cao giọng phân phó: "Hồng Lam, ngươi giúp trẫm tìm đại phu tới khách điếm Phúc Lai trị bệnh cho hai người gọi là Tất Nhữ với Tạp Hồng."

"Vâng!"

Một tiếng gió vụt qua, xem ra Hồng Lam đã đi rồi.

Nạp Thiểu Song ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng Khanh Nhược Lan, hỏi: "Ngài bị thương sao? Hồng Lam nói ngài bị thương nặng, cô muốn xem..."

"Là cái bẫy dụ nàng thôi."

"Ni???"

"Trẫm biết dù có làm thế nào nàng cũng bỏ trốn, nên trẫm bày mưu với Hồng Lam, liên tục ở các khách điếm phố tây hỏi mời đại phu đến phủ đệ. Con người ít nhất cũng phải vào y quán, nhất là những ngày đầu đông dễ nhiễm phong hàn thế này, phải canh hơn mười ngày mới tìm thấy nàng."

Nạp Thiểu Song xấu hổ vô cùng, nói: "Bệ hạ, ngài vì cô tổn hao tâm trí rồi."

"Trẫm chính là bị nàng làm cho lo lắng muốn chết." Khanh Nhược Lan khẽ cười, nói: "Cuối cùng cũng về rồi, còn ngoan ngoãn ở trong vòng tay của trẫm."

"Bất quá, bệ hạ, cô nghe nói ngươi đánh nhau với Nhữ Phồn vương bị thương, có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng." Vừa nói Khanh Nhược Lan vừa cởi bớt y phục trên người, nới lỏng cổ áo để lộ bả vai bóng loáng: "Thế nào? Cả sẹo cũng không nhìn thấy nữa rồi."

Nạp Thiểu Song đưa tay sờ sờ bả vai nàng, kinh hô: "Đúng là không còn sẹo."

"Không cần lo lắng, trẫm nhất định sẽ trường thọ bồi bên cạnh tiểu ái hậu nghịch ngợm này!"

Gò má Nạp Thiểu Song đỏ bừng bừng, xấu hổ rúc vào lòng nàng: "Bệ hạ, ngài lại trêu cô."

Suy nghĩ một hồi, Nạp Thiểu Song định mở miệng hỏi, kết quả lại không đủ dũng khí mà ngậm miệng lại.

Chút hành động này tất nhiên Khanh Nhược Lan sẽ nhận ra, hỏi: "Làm sao rồi?"

"Bệ hạ, ngài... ngài có dùng qua quân kỹ không?"

Nhiều ngày xa cách như vậy, tước quý lại không phải loài biết nhẫn nhịn, Khanh Nhược Lan tất nhiên sẽ có nhu cầu giải quyết. Nhưng Nạp Thiểu Song không còn giống trước kia tra hỏi đủ điều, bởi vì nàng không có tư cách, chính bản thân nàng đã không còn xứng đáng để hạch hỏi những điều này nữa.

Khanh Nhược Lan không cần chờ đã đáp: "Không có."

"Ni?" Nạp Thiểu Song kinh ngạc không thôi: "Thật sự không có?"

"Ân, một sợi tóc của các nàng cũng chưa đụng qua."

Nạp Thiểu Song đầy mặt vui vẻ, vùi đầu vào ngực nàng lẩm bẩm: "Tốt quá! Thật tốt!!"

Khanh Nhược Lan bật cười, vỗ về nói: "Trẫm chỉ có duy nhất mỗi ái hậu này, tất nhiên chỉ muốn gần gũi ái hậu mà thôi, những người khác trẫm đều không cần."

"Bệ hạ." Nạp Thiểu Song ngọt ngào dâng lên một nụ hôn, nói khẽ: "Cô rất yêu ngài."

"Miệng nhỏ của nàng ngọt thật." Khanh Nhược Lan đưa tay chạm vào tiểu phúc của nàng, nói: "Bất quá, trẫm không thể tiêu ký, đợi nàng sinh con trẫm cùng nàng tính một lượt."

Hai mắt Nạp Thiểu Song hoe đỏ, dịu dàng giữ lấy bàn tay nàng: "Bệ hạ, cảm ơn ngài chấp nhận cô, chấp nhận cả hài tử."

"Song nhi, con của nàng cũng là con của trẫm, đừng quên điều đó."

"Ni..."

Nạp Thiểu Song chồm người đến, hỏi: "Bệ hạ, lâu ngày như vậy, ngài có muốn cô không?"

"Hửm?" Khanh Nhược Lan kéo khóe môi, nói: "Nàng nghĩ sao?"

"Ni, cô muốn ngài..." Nạp Thiểu Song ngượng ngùng nói tiếp: "Ở cạnh ngài, liền chỉ muốn giống trước đây, ở bên cạnh ngài... dưới thân của ngài..."

Khanh Nhược Lan khẽ cười, một phát đem Nạp Thiểu Song đặt xuống dưới thân, hỏi: "Dưới thân trẫm rồi sẽ thế nào?"

"Ưʍ... hôn môi!"

Đối phương không trả lời, cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, day dưa triền miên không dứt. Đầu lười ma mãnh cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ thẹn thùng bên trong mà cuốn lấy chơi đùa, kéo về phía mình nhấm nháp.

Tiểu nhân nhi bên dưới cũng không chịu thua, ra sức chiêu dụ đầu lưỡi kia tiến vào khoang miệng của mình, nghịch ngợm cắn một cái.

Khanh Nhược Lan nhướn nhướn mày, đưa tay vỗ mông Nạp Thiểu Song: "Nghịch ngợm!"

"Bệ hạ..."

"Ngoan." Khanh Nhược Lan khom người cởi bỏ y phục trên người nàng, nói khẽ: "Trẫm không thể tiêu ký nàng lúc này."

"Ưʍ..." Nạp Thiểu Song phát ra một tiếng kêu bất mãn, nhỏ giọng nói: "Thế cô hầu hạ ngài được không?"

"Cách nào?"

Mặt nhỏ xấu hổ nói: "Dùng miệng."

Khanh Nhược Lan đưa tay xoa mặt nàng, khẽ cười: "Ý của ái hậu chính là thiên ý."

Nạp Thiểu Song khanh khách cười, xoay người ngồi dậy đời Khanh Nhược Lan nằm xuống bên cạnh.

Đối phương cực kỳ không biết xấu hổ mà nói: "Ái hậu thỉnh nhẹ tay!"

Nhịn không được đánh vào vai đối phương một cái: "Ngài giữ yên lặng đi."

Mặc dù bản thân là người ra yêu cầu nhưng Nạp Thiểu Song vẫn không khỏi xấu hổ, chỉ là nàng không muốn Khanh Nhược Lan dùng quân quý khác để giải tỏa, việc này nàng có thể làm được.

Đối diện với du͙ƈ vọиɠ to lớn kia, mặt nhỏ liền phừng một cái đỏ bừng lên, lấy hết dũng khí hé môi ngậm vào miệng. Cảm giác nóng hổi quen thuộc, cả du͙ƈ vọиɠ kia cũng quen thuộc, mặt nhỏ càng lúc càng đỏ, ra sức hầu hạ ái nhân thoải mái.

Khanh Nhược Lan phát ra tiếng than nhẹ, nói: "Song nhi, đừng chậm như vậy."

Nạp Thiểu Song ngượng ngùng tuân mệnh, môi nhỏ di chuyển theo chiều dài du͙ƈ vọиɠ, nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi tràn ra ngoài. Đầu lưỡi nhỏ thè ra chạm vào liền vội rụt lại, nóng đến mức khó tính.

"Song nhi!"

Đối phương đã không chịu được nàng chậm chạp như vậy, nói: "Đừng đùa giỡn nữa."

Tiểu nhân nhi không khỏi ủy khuất, nàng đây là lần đầu làm loại chuyện này lần đầu có được không, sao có thể hung dữ với nàng như vậy a?

Tuy vậy vẫn tiến đến lấy lòng, miệng nhỏ không ngậm hết toàn bộ, ngượng ngùng di chuyển đầu lưỡi. Người bên dưới lập tức phát ra mấy tiếng thở dài khoan khoái, rõ ràng là thích nàng làm như vậy.

Mặt nhỏ đỏ bừng bừng như phát sốt, lặp đi lặp lại động tác vừa rồi, chẳng mấy chốc đối phương liền phóng thích toàn bộ!!

Nhiệt dịch theo khóe môi chảy ra một ít, nóng đến khoang miệng cũng khó chịu, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Khanh Nhược Lan vội lấy khăn tay giúp Nạp Thiểu Song lau miệng, nói: "Đừng có nuốt vào."

"Ưʍ..." Nạp Thiểu Song đáng thương hề hề nói: "Không được, lỡ nuốt một ít rồi."

Khanh Nhược Lan: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi