KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 “Tốt lắm, xem ra thái tử điện hạ đã tính trước? Nhưng ta vẫn muốn khuyên thái tử điện hạ một câu. Có một số kẻ không thể dùng được, loại người gây hại đến chủ, dùng xong sẽ rất thê thảm.” 

 Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi. 

 Có Khang Động Minh, Sở Hưu không giết được Lý Thu Dịch. 

 Danh hiệu Đông Hải Kiếm Thánh của Khang Động Minh không phải khoác loác mà là đánh ra. Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư, Thẩm Thiên Vương của Kiếm Vương Thành liên tục thua dưới tay hắn, có thể thấy tu vi kiếm đạo của đối phương cao tới mức nào. 

 Tuy đối phương không thể sánh bằng Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành năm trăm năm trước, nhưng ít nhất trong võ lâm đương thời, không mấy người có thể thắng hắn về mặt kiếm đạo. 

 E là người như Khang Động Minh, cả đời trừ kiếm đạo ra trong đầu không có thứ gì khác. Có trời mới biết rốt cuộc Hạng Long ra điều kiện gì mà khiến hắn chịu ở Bắc Yên, kè kè bên người Hạng Xung làm sư phụ. 

 Chỉ có điều, Sở Hưu muốn giết người, đừng nói một Đông Hải Kiếm Thánh không cản được, cho dù là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành năm trăm năm trước xuất hiện cũng không cản được! 

 Nhưng lúc này trong cung thái tử, Hạng Xung lại chẳng buồn để ý tới lời uy hiếp của Sở Hưu, chỉ cho là đối phương muốn tìm lại thể diện mà thôi. 

 Hạng Xung nói với Lý Thu Dịch: “Lý tiền bối cứ yên tâm, chỉ cần ngươi phụ tá bản cung, tên Sở Hưu kia không động được vào ngươi đâu.” 

 Lý Thu Dịch gật đầu cứng nhắc, mụ là người giang hồ thảo mãng, cho dù gia nhập nhánh Ẩn Ma cũng luôn hành động lẻ loi, vẫn chưa thích ứng với chuyện lễ tiết. 

 Nhưng lúc này một công tử áo trắng mặt mày như ngọc tướng mạo tuấn tú lại từ bên trong đi ra, hết sức tự nhiên ôm eo Lý Thu Dịch cười nói với Hạng Xung: “Xin điện hạ yên tâm, bây giờ ngài là người được thiên mệnh lựa chọn. Chắc chắn vợ chồng chúng ta sẽ đứng về phía ngài.” 

 . . . 

 Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu gọi Mai Khinh Liên tới thuật lại mọi chuyện rồi hỏi: “Sao con mụ Lý Thu Dịch kia lại dính líu tới tên Hạng Xung?” 

 Mai Khinh Liên cũng sửng sốt, nàng cũng biết nữ nhân Lý Thu Dịch kia, nhưng có lẽ là cùng dấu đẩy nhau, Mai Khinh Liên chỉ tiếp xúc với Lý Thu Dịch vài lần nhưng không để ý tới đối phương. Bây giờ nghe tin Lý Thu Dịch gia nhập dưới trướng Hạng Xung, Mai Khinh Liên lập tức phái người đi điều tra. 

 Trấn Võ Đường ngày nay đã không phải Trấn Võ Đường năm xưa, có không ít người gia nhập, tuy năng lực thu thập tin tức vẫn kém Phong Mãn Lâu, nhưng 

 ít nhất vẫn rất có tác dụng trong phạm vi Yên Kinh Thành. 

 Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên đã thu được tình báo từ chỗ người hầu của cung thái tử. Sắc mặt Mai Khinh Liên khá kỳ quái nói: “Lý Thu Dịch gia nhập làm thuộc hạ của Hạng Xung là vì nam nhân của mụ.” 

 Sở Hưu nghe vậy càng ngạc nhiên: “Lý Thu Dịch có nam nhân?” 

 Tuy Lý Thu Dịch này trông vẫn còn phong vận, nhưng hình như tuổi tác đã không nhỏ. 

 Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Ngươi còn nhớ xuất thân của Lý Thu Dịch không? Khi còn trẻ mụ từng bị nam nhân bội tình bạc nghĩa cho nên sau này thái độ của mụ với đàn ông con trai luôn không được tốt. 

 Nhưng lần trước mụ bị ngươi đánh trọng thương, lại tình cờ gặp được đời sau của người từng làm mụ tổn thương. Hắn là khách khanh của Hạng Xung, tên là Lâm Phong Ngọc, tướng mạo giống hệt tổ tiên. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Chính Lâm Phong Ngọc đã cứu Lý Thu Dịch, hơn nữa do tướng mạo của Lâm Phong Ngọc nên tâm ma của Lý Thu Dịch đã được giải thoát, còn nảy sinh tình ý với đối phương. Lâm Phong Ngọc còn hứa hẹn, mình sẽ trả món nợ tình của tổ tiên. 

 Từ đó trở đi, Lý Thu Dịch rất nghe lời Lâm Phong Ngọc, mụ chạy tới gia nhập dưới trướng Hạng Xung cũng là vì Lâm Phong Ngọc.” 

 Sau khi nghe tình báo của Mai Khinh Liên, sắc mặt Sở Hưu không thể tin nổi. 

 Trước đó y đã có vô số phỏng đoán, ví dụ như lần trước Lý Thu Dịch chịu thiệt cho nên nhân lúc y đang bị Hạng Long chèn ép tới gây chuyện với y. 

 Hoặc những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma bất mãn với y nên liên thủ tạo áp lực, ở đằng sau chống lưng cho Lý Thu Dịch. 

 Nhưng có thế nào y cũng không ngờ Lý Thu Dịch xuất hiện bên cạnh Hạng Xung là vì một nam nhân. 

 Sở Hưu sắc mặt kỳ quái nói: “Nếu ta đoán không sai, chắc tuổi tác Lý Thu Dịch đã không nhỏ? Nam nhân kia mới bao nhiêu tuổi? Trâu già gặm cỏ non à?” 

 Mai Khinh Liên tùy ý xua tay nói: “Đương nhiên không nhỏ rồi, dù sao cũng lớn hơn ta nhiều. 

 Lâm Phong Ngọc kia là loại rác rưởi, hơn hai mươi tuổi mới dựa vào đan dược mà tổ tiên để lại xung kích lên cảnh giới Tiên Thiên. Tổ tiên Lâm gia bọn họ còn khá uy phong chứ đến thế hệ hắn đã xuống dốc triệt để rồi, cả gia tộc chỉ còn lại mình hắn. Cho nên hắn gia nhập làm môn khách của một hoàng tử thất thế như Hạng Xung. 

 Hơn nữa không phải ta coi thường Lý Thu Dịch, trước đây mụ bị nam nhân đá, kết quả bây giờ mụ lại dây dưa với đời sau của người đó, đúng là chỉ nhớ lúc ăn chứ không nhớ lúc chịu đòn. Nam nhân kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, sớm muộn gì cũng lừa mụ thêm một lần nữa. 

 Bây giờ Lý Thu Dịch có làm chuyện gì ta cũng không thấy lạ. Chữ tình này đúng là hại người, có thể khiến người ta mất cả lý trí. 

 Nữ nhân Lý Thu Dịch kia vốn đã cực kỳ cố chấp, cũng chẳng thông minh mấy, giờ thì thành ngu ngốc rồi.” 

 Sở Hưu nghi ngờ hỏi: “Làm sao ngươi biết Lâm Phong Ngọc không phải người tốt?” 

 Mai Khinh Liên cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta tìm hiểu được tin tức ra sao? Những tình tiết chi tiết này đều là Lâm Phong Ngọc nói với Hạng Xung, bị thủ hạ của phủ thái tử nghe thấy rồi bán cho do thám của Trấn Võ Đường. 

 Bây giờ Lý Thu Dịch cực kỳ nặng tình với hắn, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại hắn đã bán luôn Lý Thu Dịch. Nam nhân không có ai là người tốt cả.” 

 Sở Hưu vuốt mũi nói: “Đừng đánh cả người vô tội, trước mặt ngươi vẫn còn một nam nhân đấy.” 

 Mai Khinh Liên nhướn mày, liếc hắn một cái nói: “Ý ngươi là gì? Ngươi là người tốt chắc? Chắc chắn những người chết trong tay ngươi không nghĩ vậy đâu.” 


 Trên phương diện này cái nhìn của nam nhân rất thoáng, dù sao trên giang hồ không mấy ai sống bằng cái mặt. 

 Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phương Thất Thiếu. Hắn cho rằng mình tuấn tú ngang với Lã Phụng Tiên, luôn cảm thấy mình rất đẹp. 

 Sở Hưu gõ bàn nói: “Đã nhiều phiền phức lắm rồi, có thêm một Lý Thu Dịch cũng chẳng quan trọng, thậm chí Lý Thu Dịch không thể coi là phiền toái. 

 Ta rất ít khi nhìn sai người, nhưng không thể không nói ta đã nhìn lầm tên Hạng Xung này. Dục vọng của hắn đối với quyền thế đã tới mức vặn vẹo rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi